Phản Diện Mắt Cáo Của Học Viện Quỷ Giới
-
Chapter 8.1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Gia tộc Bares
Trong Thất Đại Tội, gia tộc thượng cấp của Quỷ giới tượng trưng cho Kiêu Hãnh.
Nếu phỏng đoán của tôi đúng, đây hẳn là Bí Cảnh thuộc quyền sở hữu của gia tộc Bares.
Hoàn cảnh này là…
Vô phương rồi……
Vừa bước ra khỏi Bí Cảnh là chết cũng chẳng lạ.
Nếu cân đo giữa xác suất sống sót và cái chết, bên sau áp đảo hoàn toàn.
Mình phải làm gì?
Đầu tôi chất đầy ưu tư.
Tuy quỷ yếu hơn so với Adel nguyên bản hay đám nhân vật chính, nhưng đó là câu chuyện còn rất xa.
Chạy trốn hẳn là con đường duy nhất để sống.
Không có cửa thắng.
Không chỉ vì số ma lực còn lại ít đến nực cười, mà với tình trạng hiện giờ tôi càng không thể khuất phục gia tộc Bares.
Muốn sống thì chỉ còn cách chạy nhanh nhất có thể.
Bởi vậy, việc tôi phải làm lúc này đã quá rõ.
“Cướp rương báu thôi.”
Chiếc rương hắc long ngay trước mặt tôi.
Bằng mọi giá tôi phải đoạt rương này.
Vì đây là Bí Cảnh của gia tộc, hẳn trong đó cất giấu bí bảo của nhà Bares, và biết đâu có “tạo tác” giúp tôi thoát khỏi nơi này.
Dù sao tôi cũng đã xâm nhập cấm địa của gia tộc Bares, ắt sẽ bị truy đuổi, nên chỉ còn cách lợi dụng triệt để.
“Mở thôi nhỉ?”
Tôi đặt tay lên rương.
May thay, rương không gài cơ quan phòng hộ.
Như thể có kẻ đang bảo tôi hãy cứ lấy đi……
Thôi, chắc tôi tưởng tượng.
Két-.
Tôi gạt ý nghĩ lan man và mở rương.
Âm thanh ma sát khó chịu rít bên tai, và bên trong chiếc rương lộ diện.
“Sao thứ này lại ở đây……”
Và tôi chết lặng ngay chỗ.
Trong rương có thứ tôi chẳng sao tưởng tượng nổi.
Một vũng chất lỏng đen kịt.
Nước?
Không hẳn……
Nhẹp.
Nó đàn hồi như silicone và dính quánh như hồ.
Vì lẽ gì đó, thứ xúc cảm ấy khiến tôi nổi da gà.
Đây là bảo vật ư?
Điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả là kho báu mà cấm địa này ra công bảo vệ lại là thứ nhầy nhụa này.
Trong thứ chất lỏng này liệu có năng lực đặc biệt nào chăng?
……Tôi đang nghĩ dở thì.
Ngọ nguậy-.
Khối lỏng đen trong rương cựa mình.
Thoắt cái, nó bắn vọt ra khỏi rương, lao thẳng vào mặt tôi.
“Hả?”
Khoảnh khắc tôi bật miệng vì sửng sốt.
Khối lỏng đen…
“Ư!”
Xộc vào miệng tôi, lùa qua cổ họng, rồi bắt đầu giằng xé thực quản.
Tôi nôn khan liên hồi vì dị vật nghẹn nghẹt trong cổ.
“Ư……”
Tôi oẹ ra, axit dạ dày vàng óng trào tuôn.
Nhưng khối lỏng đen không hề tuôn ra theo.
Đang lúc tôi ôm cổ ôm bụng rên rỉ thì bất chợt.
Hự-.
Một cơn đau đầu xé toạc khiến tôi run bắn.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị cơn đau nuốt chửng.
Thình thịch-.
Cơn đau đầu mỗi lúc một dồn dập, những tia gân đen nổi hằn trên trán.
Tầm nhìn tôi đặc sẫm, ý thức dần trôi tuột.
Ngã ba sinh tử.
Dẫu chẳng ai nói, tôi vẫn biết mình đang đứng ngay lằn ranh ấy.
“Khụ.”
Tôi thở ra.
Tôi cần làm dịu đầu óc.
Nếu cơn đau còn kéo dài, tôi có ngất lịm hay rơi vào sốc cũng chẳng lạ.
Bao lâu đã trôi qua như thế?
Vù.
Những đường gân nổi trên trán tôi lặn xuống.
Cả cơn đau búa bổ trong đầu cũng vậy.
Tôi mới có thể thở bình thường.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tôi nghĩ, vừa gắng lấy hơi.
Tôi đã tưởng mình chết đến nơi.
Rốt cuộc trong rương là thứ quái gì?
Hay bản thân chiếc rương chính là cái bẫy.
Cơn đau đầu của tôi đích thực biến mất.
Đầu tôi lại đau trở lại.
Không.
Thực ra là đau đến tê dại?
“Cái—!”
Một nhát đau ở mắt.
Tôi tưởng như nhãn cầu trái bị kéo bật khỏi hốc.
Nhưng lần này không còn là cảm giác nữa.
Bục-.*
Mắt trái của tôi vỡ toang.
Màn đen phủ kín, cơn thống khổ vô tiền khoáng hậu quét trùm lấy tôi…
Và sau cùng.
Tôi mất ý thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook