Phản Diện Mắt Cáo Của Học Viện Quỷ Giới
-
Chapter 8.2
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Bao lâu đã trôi qua từ lúc tôi mất ý thức?
Một ngày? Hai ngày?
Có khi còn hơn thế.
“Mắt trái của mình, đúng như dự liệu.”
Tôi mở mắt và nhìn xuống.
Thứ đầu tiên tôi thấy là từng mảng thịt thấm máu.
Nhãn cầu—vốn là con mắt của tôi trước khi ngất—đang nằm trên nền đá.
Vừa xác nhận xong, một cơn nhẹ nhõm trào dâng khắp người tôi.
Mình phải làm rõ chuyện này……
Muốn sống sót, tôi buộc phải hiểu cho được đã xảy ra điều gì.
Có vẻ mới chỉ mắt trái là phát nổ, nhưng nếu mất nốt mắt phải thì sao?
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ kinh hoàng.
Cần một tấm gương.
Tôi tìm gương để xem xét biến đổi ở mắt trái.
Đảo mắt quanh, tôi mới chợt nhận ra.
Đây là Bí Cảnh.
Ở đây làm gì có thứ như gương soi.
Cuối cùng, chỉ còn cách dùng vật thay thế tạm bợ.
Soẹt-
Tôi rút đoản đao khỏi ngực áo, xoay nghiêng lưỡi.
Bản đao đủ rộng để phản chiếu gương mặt tôi.
Khoảnh khắc tôi khó nhọc mở mắt phải và nhìn lên mặt thép—
“……!”
Tôi hít mạnh vì cảnh tượng không ngờ.
Một “con mắt mới” đã mọc lên nơi mắt trái vốn vỡ nát hoàn toàn.
Đồng tử đen kịt, giật giật như trùng, kèm những tia gân đen.
Con mắt ấy rất giống thứ trong ký ức của tôi.
Không thể nào?
Vẻ hoang mang phủ khắp mặt tôi.
Một trong những “đặc tính” tôi từng tự tay ghi chép trong sổ tay.
Thứ rất giống nó đang thay thế mắt trái của tôi.
Tuy nhiên, đặc tính đó vốn thiết lập là: Nhân vật chính đã đoạt từ một quỷ tộc nào đó.
Còn tôi, tôi đâu có cướp mắt của ai.
Khối chất đen vọt ra từ rương chỉ là ký sinh vào mắt tôi, phải chăng?
“Vậy khả năng trùng khớp hoàn toàn là thấp, nhưng……”
Dẫu vậy, cảm giác bất an vẫn khiến tôi gọi bảng trạng thái hiện trước mắt.
【 Arsen Adel 】
: Chủng tộc - [ Bán quỷ ]
: Khuynh hướng - [ Hỗn độn ]
: Thiên phú - [ Hoán vị ‘Ⅰ’ ]
: Đặc tính - [ Hứng thú ] [ Chuyên chú ] [ Sát ý ] [ Hắc ám ] [ Vận dụng ma lực ] [ Con Mắt Kiêu Hãnh ]
: ma lực - [ 341 ]
Bảng trạng thái trông không khác mấy so với trước.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có thêm một đặc tính.
【 Con Mắt Kiêu Hãnh 】
Tôi biết đặc tính này là gì.
Đôi mắt của một nhân vật chính từng giết một quỷ tộc thượng cấp rồi ghép vào mắt mình.
Có lẽ quỷ tộc đó thuộc gia tộc Bares.
Cảnh ấy do chính tôi viết, nhưng từ sau hồi đầu, tôi ít đào sâu thiết lập về quỷ tộc, nên biết đâu mà lần?
Những cảnh tôi viết qua quýt, chẳng xét thấu thiết lập, dường như đang dần được thế giới này lấp kín bằng tính hợp lý.
Từ Cổng của nhà Arsen đến Con Mắt Kiêu Hãnh.
Những tình huống như thế xem chừng còn tiếp diễn.
Có lẽ đó là quả báo cho đống cẩu thả tôi từng viết……
“Dẫu vậy, tình hình hiện tại không tệ.”
Không, là tốt nữa là khác.
Với một năng lực “gian lận” như thế, bao nhiêu đau đớn cũng đành cam.
Quyền năng của Con Mắt Kiêu Hãnh.
Ấy là cường hoá “Thị lực động”.
Nếu chỉ vậy thì sao xứng gọi là quyền năng.
Khi Con Mắt Kiêu Hãnh kích hoạt, động tác của đối thủ sẽ “khựng lại” trong khoảnh khắc.
Điều kiện kích hoạt là:
Hạ sát kẻ địch.
Một khi giết địch, toàn bộ vật thể sẽ như đồng loạt khựng dừng trong chốc lát.
Thực tế chúng không hề dừng; chỉ là Thị lực động bộc phát đến mức khiến thế giới “như thể” bị đứng khung.
Khó dùng, bởi không thể phát huy trước kẻ nhanh và mạnh hơn mình.
Nhưng khi đối đầu số đông địch thủ yếu, nó sẽ là thứ vũ khí chưa từng có.
Khi Con Mắt Kiêu Hãnh vận hành, cử động của địch trông như sâu bọ ngọ nguậy.
Theo đúng nghĩa—
Một đặc tính phô bày ngạo mạn, như nghiền nát con kiến dưới đầu ngón tay.
Một thu hoạch ngoài dự liệu.
Nụ cười rộng mở tự nhiên nở trên môi tôi.
Nghĩ mà xem—vừa thoát khỏi nhà Arsen đã nắm được đặc tính như vậy.
Quyết định sang Quỷ giới quả là đúng đắn.
Sạt-
Tôi liếc con Mắt Kiêu Hãnh phản chiếu trên bảng trạng thái rồi quay đầu.
“Những gì có thể lấy, đã lấy đủ.”
Giờ là lúc rời Bí Cảnh.
Tuy nhiên, có điều khiến tôi băn khoăn.
Ra ngoài liệu có ổn không?
Tôi nhìn ra sau chiếc rương.
Một cánh cửa khắc phù hiệu hắc long của nhà Bares đang đóng im ỉm.
Và như muốn bảo rằng có thể mở bất cứ lúc nào, quanh nó không hề có chướng ngại.
Nếu tôi mở cửa, hẳn quang cảnh bên ngoài Bí Cảnh sẽ hiện ra.
Điều ấy khiến tôi chùn bước.
“……Ra là chết mất.”
Vì tôi đã gây động tĩnh lớn trong Bí Cảnh, gia tộc Bares ắt hẳn đã hay tin.
Ngoài kia hẳn có vô số quân chực sẵn trước cửa, chờ lôi kẻ xâm nhập ra ánh sáng.
Cần nghĩ cho kỹ.
Liệu chủ nhân Bí Cảnh có muốn tha mạng cho tên trộm đã cướp Con Mắt Kiêu Hãnh?
“……”
Ngay cả tôi cũng thấy giả định đó nực cười, nên đành im bặt.
Giết tôi gọn nhẹ có lẽ là lòng thương xót lớn nhất họ có thể ban.
“Đúng là điên rồ.”
Tôi nhìn lối ra mà tự rủa mình.
Không ra, tôi sẽ chết đói trong này.
Ra, tôi sẽ bị gia tộc Bares giết.
Thiên phú của Adel tuy xuất chúng, nhưng không đời nào đủ để đánh bại họ.
Tờ giấy mua thông tin cũng chẳng dùng được.
Ấy là thứ tôi nghĩ tới đầu tiên để giải cảnh ngộ này, nhưng lập tức nhận ra nó vô dụng.
Tờ giấy chỉ cung cấp “thông tin”, chẳng thể đưa ra lời giải trực tiếp.
“Vậy chỉ còn một lối.”
Tôi quyết quỳ gối trước gia tộc Bares đang chờ ngoài cửa.
Chẳng phải có câu: kẻ thù của kẻ thù là bạn sao?
Kẻ buộc phải báo thù Lục Đại Gia Tộc như tôi, biết đâu lại hợp với họ.
Ừm, nghĩ kỹ thì nếu họ biết tôi là hậu duệ nhà Arsen, e là sẽ giết ngay không kịp nói……
Tôi chỉ biết thở dài liên tiếp vì mọi ngả đều bít.
-Đồ khốn, mở cửa ngay!
Một giọng khàn đục, rạn vỡ vang lên.
Tôi quay đầu về hướng phát ra tiếng—và thấy Kỵ sĩ Tử Vong đang run rẩy vì sợ, đập thình thình vào kết giới.
Khoan.
Kỵ sĩ Tử Vong?
Hắn lẽ ra đã tự huỷ khi đập vào kết giới, bởi tôi đã dùng Hoán vị.
Sao hắn vẫn còn sống?
Chợt một ý nghĩ gở lướt qua đầu.
Nếu như……
Nếu đây không phải Bí Cảnh bậc trung tầm thường, mà là Bí Cảnh có cơ chế thủ hộ tái sinh?
Nếu đây không chỉ là Bí Cảnh của nhà Bares, mà còn là Bí Cảnh khảo hạch do chính “gia chủ” dựng nên?
Như vậy thì mọi thứ đều được giải thích.
Vậy, kẻ đang dự khảo hạch lúc này là……
Kẻ xâm nhập khiến đến cả Kỵ sĩ Tử Vong—thủ hộ cuối cùng của Bí Cảnh—cũng phải run sợ.
Hẳn hắn mới là nhân vật chính của cuộc khảo hạch này.
Và giờ đây, hắn đang
tiến về phía tôi.
“Chết tiệt.”
Tôi thấy đầu óc choáng váng và bật lời nguyền.
Kỵ sĩ Tử Vong vốn là địch thủ tôi phải vượt trước khi gục ngã.
Một cảm giác đồng hội đồng thuyền khó tả dâng lên khi tôi hiểu vì sao hắn lại rên rỉ.
Nhưng đối diện cường địch, tôi không thể đứng chôn chân.
Tôi lôi tờ giấy thông tin khỏi túi.
Tờ giấy không chỉ cách sống sót tường tận, nhưng tôi có thể moi được điều mình cần.
Danh tính kẻ “gần nhất” với tôi.
Kỵ sĩ Tử Vong không phải sinh thể, nên sẽ không bị tính là “người”.
Vậy tờ giấy đành ngoan ngoãn nhả ra thứ tôi muốn.
【 Đây là thông tin cần trả giá. 】
【 Xin thanh toán bằng một tạo tác cấp Di Vật trở lên, hoặc 100 đồng vàng trở lên. 】
Nhưng trước hết, tôi phải trả giá.
Đáng tiếc, túi tôi rỗng không.
Song không có nghĩa là vô phương.
Tôi chỉ cần đưa ra một vật lượng ngang giá với mức tờ giấy nêu.
Tôi trả giá bằng 100 đơn vị giới hạn ma lực của mình.
Tôi viết ngoáy bằng bút máy; tờ giấy như đang cân đo cái giá vừa được đề nghị.
Vài giây sau.
【 Phán định mức giá là đủ. 】
【 Ta sẽ trích 100 đơn vị giới hạn ma lực của Đấng Sáng Tạo. 】
Dòng chữ vừa tắt trên giấy.
Một cảm giác trống rỗng bủa lấy tôi, khiến bờ vai khẽ run.
Tôi phải vĩnh viễn bỏ đi những 100 đơn vị ma lực, nhưng điều đó là cần thiết.
Tăng giới hạn ma lực không dễ, nhưng cũng chẳng quá khó; thế nên không phải vấn đề lớn.
Miễn là thoát được nơi đây, tôi ắt bù đắp lại.
Điều tôi cần lúc này là mẩu thông tin có thể giúp tôi thoát kiếp ngặt nghèo.
Tôi chớp mắt một lần, chăm chú vào mặt giấy.
Và hàng chữ kế tiếp.
Tôi bất giác nuốt khan.
【 Kẻ gần Đấng Sáng Tạo nhất là Rene, ái nữ út của Crete—gia chủ nhà Bares. 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook