Phản Diện Mắt Cáo Của Học Viện Quỷ Giới
-
Dẫn Nhập
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Dẫn nhập: Kết Cục của Kẻ Phản Diện
Gã đàn ông mắt hí hé môi.
Một giọng nói yếu ớt, như có thể sụp vỡ bất cứ lúc nào, rỉ ra bất lực.
【……Đó là một giấc mộng vĩ đại.】
【Ta muốn đập nát nó.】
【Ta muốn nuốt chửng nó.】
【Ta muốn thiêu rụi nó.】
Hắn chỉ buột miệng tự giễu, những lời chẳng ai hiểu nổi.
Hamel cau mày trước những câu nói khó hiểu.
Giữa khoảng lặng ngột ngạt, hắn bật cười khẽ.
【Đáng tiếc thay.】
Hắn nhìn chằm chằm Hamel bằng ánh mắt ngậm ngùi.
Trên thân hắn đã có mấy vết thương lớn.
Hắn gần như chẳng còn hơi thở.
Tuy vậy, hắn vẫn tiếp tục nói dù biết rằng nói thêm nữa sẽ nuốt cạn sinh mệnh mình.
【Giá như……ngay từ đầu đã không như thế.】
Hắn nói mơ hồ như đang hồi tưởng điều chi.
Cùng với giọng run rẩy, ngọn lửa sinh mệnh nơi hắn dần lụi tàn.
Đôi mắt hình trăng khuyết cùng đôi môi phảng phất nụ cười của hắn khẽ run, rồi bỗng dừng hẳn.
Thấy vậy, Hamel khép mắt lại, lẩm nhẩm.
【Hắn chết rồi.】
Ngọn lửa đã tắt.
Chỉ còn tro tàn.
……Và thế là kẻ phản diện từng đe doạ Đế Quốc đã tới hồi kết.
Hamel quay lưng sau khi xác nhận hơi thở của hắn đã dừng.
Nghĩ rằng ấy là cái chết đáng hổ thẹn cho tên đại ác cuối cùng.
...
《Lời kết, Kết Cục của Kẻ Phản Diện.》
Sột soạt-.
Tôi dụi đôi mi sắp sụp xuống vì cơn buồn ngủ, rồi bắt đầu sắp xếp nội dung của hồi này.
Những hàng chữ ken dày trên màn hình.
Bộ tiểu thuyết tôi đang viết rốt cuộc cũng sắp tới hồi kết.
Một tác phẩm tôi từng đăng dài kỳ, khởi đầu bằng những thiết lập độc đáo của riêng mình.
Thế nhưng độc giả lại muốn một nhân vật chính ngời ngời khí chất và thiên tư, phô trương thực lực mà leo dần lên đỉnh.
Họ không muốn một cuốn truyện đầy trò vờn vẽ bối cảnh.
Cho nên.
……Tôi đã bẻ lái.
Rốt cuộc, tôi gạt bỏ hết thảy những thiết lập vốn định viết.
Tôi chỉ bẻ cốt truyện theo cách hợp thị hiếu độc giả.
Không còn thời gian để bày tỏ bất mãn.
Tôi bận bịu sửa lại nửa sau cốt truyện.
Nhân vật phản diện tôi dày công tạo tác với đủ bối cảnh và tầng tầng thiết lập hòng khiến hắn trở nên cuốn hút, rốt cuộc sắp bị dùng như một con tốt thí đơn thuần.
Mọi thiết lập đã bị đổi thay.
Nhân vật chính và những kẻ quanh y đều là người tốt, còn ai chống lại y thì đều là ác.
Kết quả là.
Độc giả theo truyện đến tận nửa sau, nhờ vậy tôi cũng gặt hái được thành quả tạm ổn, nhưng…….
Cảm giác ấy quả thật chẳng dễ chịu.
Thật ghê tởm.
Một cảm giác dính nhớp, khó dung.
Viết thứ mình không muốn viết.
Với một người cầm bút, ấy khác nào bơi trong địa ngục.
Dẫu vậy.
Trò lố này sẽ kết thúc vào ngày mai.
Tôi vươn vai, ngáp dài.
Cảm giác trống rỗng xen lẫn nhẹ nhõm khiến tim tôi rung lên.
Mọi thứ sẽ khép lại trong hồi tiếp theo sẽ đăng.
Tên phản diện duy nhất từng bóp nghẹt nhân vật chính đã bỏ mạng uổng phí.
Vậy thì chẳng thể tiếp tục câu chuyện nữa.
Thôi thì biết làm sao?
“Có lẽ mình nên từ bỏ những ý nghĩ dại dột……”
Ấy là lúc tôi yếu ớt buông lời tự giễu.
Cộc, cộc.
Tôi cau mày trước tiếng động nặng nề vang lên từ cửa vào.
Tôi có đặt đồ giao tận nơi sao?
Không.
Vả lại tôi nào có quen ai sẽ ghé thăm vào giờ này.
……Vậy thì ai đang gõ cửa trước?
Cộc, cộc.
Cộc, cộc.
Tiếng gõ vẫn không dứt.
Tôi bỗng cau mày vì bực dọc.
Giữa giờ này còn ai hỗn xược đến thế.
Tôi tiến về phía cửa, định cho kẻ ấy biết tay.
Ngay khi tôi đứng trước lối vào.
― …….
Bỗng dưng, tiếng gõ liên hồi im bặt.
Có gã say sỉn nào gõ cửa nhầm nhà chăng?
Hay do áp lực tích tụ khiến tôi nghe lầm.
Đang lúc tôi nghĩ ngợi những điều vô ích ấy.
Cộc.
Một mảnh giấy trắng, trên có viết gì đó, rơi xuống từ trên đầu tôi.
Vì sao lại có tờ giấy bay lượn?
Chẳng bao lâu, tôi nhặt tờ giấy vô danh vừa rơi xuống sàn, nheo mắt nhìn.
『Đây là một món quà. Khi cần thì hãy cầu lấy.』
Một món quà?
Tôi cau mày trước hàng chữ khó hiểu.
Hơn thế nữa, tờ giấy này là gì?
Nó chui vào qua khe cửa ư?
Đề phòng, tôi nhét tờ giấy vào ngực áo rồi quay lưng.
“…….”
Tôi hít nghẹn trước cảnh tượng bất ngờ.
“Cái quái gì.”
Một bóng người hiện trong tầm mắt.
Gáy tôi nổi gai, cơn buồn ngủ bị xua phắt.
Một gã mắt hí, toả ra hắc khí, đang nhìn tôi chằm chặp, máu rịn ra từ ngực.
Vù-.
Tôi đảo mắt quét từ đầu đến chân hắn, nỗi sợ vẫn cầm chặt lấy tôi.
Đôi mắt hắn hẹp như đường rạch, đôi môi vặn vẹo hiểm độc, tạo nên bầu không khí rờn rợn.
Thêm nữa là mái tóc đỏ thẫm tượng trưng cho bất tường, khiến tôi không sao nén nổi nỗi kinh hoàng.
Trong số đó, nổi bật nhất là hình xăm sau gáy hắn, vẽ hình thập tự.
Đột nhiên.
Một sức nặng không sao giải nổi nghiền nát lồng ngực tôi một cách đau đớn.
Tôi hoang mang.
Cảm xúc của tôi, tình cảnh này, tất thảy.
Tôi đứng đờ ra tại chỗ.
“Vậy ra đây là cách ta chết.”
Gã mắt hí rên khẽ.
Tôi nhìn hắn, đôi vai run lên vì kinh sợ.
“Ta đã tốn biết bao thời gian và công sức.”
Gã mắt hí vừa nói vậy vừa tiến về phía tôi.
Cộc, cộc.
Cộc, cộc.
Hắn càng tới gần, khí tức ập đến càng mãnh liệt, buộc tôi phải lùi lại.
“Ta đã âm thầm mài kiếm để báo thù những kẻ đã hủy hoại gia tộc mình. Suốt mười năm dài. Ừ thì, ngài rõ hơn ai hết, nói nữa cũng phí lời.”
Một tràng lời lẽ chẳng tài nào hiểu nổi.
Chừng ấy thôi cũng đủ dìm tôi vào nỗi kinh hoàng.
“Vì báo thù, ta đã đánh mất quá nhiều và buông bỏ quá nhiều.”
Gã mắt hí vẫn bước tới, buông những lời khó hiểu.
Tôi cuống quýt lùi bước, nhưng......
Cộp-.
Đã chẳng còn chỗ để lùi.
Kẻ ấy, bỗng chốc tới sát, ngẩng mặt, xoè những ngón tay.
“Gia tộc, bằng hữu thân cận, người thương… Ồ, nếu đếm cho hết, e rằng mười ngón cũng chẳng đủ.”
Hắn bật cười tự giễu, để lộ đôi mắt đỏ như máu.
Không hiểu sao, một cảm giác rờn rợn tràn qua tôi.
“Nhưng ta đã thất bại. Ác không thể thắng Thiện. Sự thể đúng là như vậy.”
Ác và Thiện.
Khoảnh khắc hắn thốt ra những lời ấy.
Đột nhiên.
Đôi mắt hí, vốn luôn nheo lại từ khi câu chuyện khởi đầu, bỗng chìm xuống lạnh lẽo.
“Bởi vậy nên xin hãy……”
Rắc-.
Trước khi hắn kịp dứt lời, một làn sương đen phun trào, cuộn xoáy dữ dội.
Bóng đêm đặc sệt lớn lên trong chớp mắt, nuốt trọn lấy tôi và hắn.
Thế gian quay cuồng.
Thân thể tôi bắt đầu rã rời.
Giữa lúc ấy.
【……Xin hãy làm đi.】
Chỉ có lời sau cuối của hắn xuyên thủng màng tai tôi rồi lắng xuống.
Rõ ràng-.
...
Một gian phòng cổ kính.
Trái ngược với vẻ ngoài, quanh đồ đạc tích tụ không ít bụi hăng hắc.
Két-.
Tôi chớp mắt, ngồi bật dậy.
“…….”
Cúi mắt xuống, tôi thấy bộ y phục phai màu đã mất hẳn sắc gốc.
Có vẻ được may từ thứ vải sang quý, nhưng ráp ráp như thể đã bị bỏ bê lâu ngày.
Vù-.
Tôi xoay đầu nhìn quanh.
Rõ ràng đây là phủ đệ của một vị quý tộc, song mạng nhện vương khắp mọi nơi.
Tựa như một dinh thự quý tộc tàn phế.
Rốt cuộc tình cảnh quái quỷ gì đây……
Tôi trấn tĩnh con tim đang đập thình thịch trước điều phi lý và đứng dậy.
Rồi nhìn xuống đôi tay mình, tôi nheo mắt.
“……Cái quái gì thế.”
Đôi tay tôi thật quái lạ.
Những vết chai cứng, dày đặc, chẳng hề hợp với làn da non trẻ.
Phải chăng để che đi?
Một lớp hoá trang sẫm màu phủ lên chỗ chai.
Chỉ có một điều chắc chắn.
Đây không phải tay của tôi……
Soạt-.
Tôi bước khỏi giường, bắt đầu đi.
Bước chân tôi dè dặt nhưng vững vàng.
Dẫu đây là căn phòng tôi thấy lần đầu trong đời, tôi lại di chuyển như thể đã thuộc đường đi lối lại.
Tựa hồ thân thể tôi vốn ghi nhớ-.
Cứ thế, bước chân dẫn tôi đến trước tấm gương.
“…….”
Tôi không khỏi im lặng trước hình ảnh phản chiếu trong gương.
Mái tóc đỏ thẫm bất tường và đôi môi sắc lạnh.
Hình xăm kì dị nơi gáy.
Và ngay khoảnh khắc tôi thấy đôi mắt hí khiến người ta không tài nào dò biết được tâm ý-.
Tôi đành phải đưa tay lau mặt qua loa.
“Chuyện quái gì đang diễn ra…….”
Tôi hít một hơi sâu, hai tay bấu lấy khung gương.
Dung mạo này chẳng phải của tôi.
Nhưng, tuổi tác thì là.
Suy cho cùng, tôi,
Tôi đã nhập vào nhân vật cốt lõi trong chính truyện của mình viết, kẻ phản diện hùng mạnh nhất thế gian.
Arsen Adel.
Có vẻ tôi đã trở thành ra gã đó.
……Và vào đúng thời điểm tôi bị sắp đặt sẽ bị ám sát sau vài ngày nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook