Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 10 - Kẻ không mời (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Kẻ không mời (3)

“Không được!”

Trì Sâm Đạo ưỡn ngực, rống lên.

“Thật sao?”

Ngô Liễu Lan lại nở nụ cười nham nhở.

“Con đàn bà này…”

Trì Sâm Đạo rút Hám Sơn Đao ra.

“Nếu chịu giao người sớm, ta còn để ngươi đi nguyên vẹn. Nhưng giờ thì không được nữa rồi. Phải nghỉ ngơi vài ngày mới đi được!”

Ngô Liễu Lan như lướt trên mây, bước đến gần Trì Sâm Đạo.

“Chết đi!”

Trì Sâm Đạo đạp mạnh đất xông lên, vung đao.

Vút!

Không giống như Vương Đại Long hay Lư Tiểu Long, hắn thi triển đao pháp với chiêu thức tinh diệu.

“Là Bá Lực Thập Nhị Đao của tổng trại chủ Lục Lâm!”

Chỉ một câu nói nhẹ của Ngô Liễu Lan khiến chiêu thức của Trì Sâm Đạo lập tức rối loạn. Với chiêu pháp rối loạn như thế, không cách nào tiếp tục tấn công được. Huống chi, đối phương còn nhận ra rõ ràng đao pháp hắn đang sử dụng.

Trì Sâm Đạo lập tức lùi hẳn lại.

“Rốt cuộc ngươi là ai…?”

Giọng hắn run run.

“Ta nói rồi, chỉ là người qua đường thôi.”

Ngô Liễu Lan nhăn mặt như phát bực.

“Nhưng sao ngươi lại biết…?”

“Nếu không thích cách đó, thì gọi ta là… kỳ nhân dị sĩ cũng được!”

Thân hình Ngô Liễu Lan biến mất, rồi xuất hiện ngay trước mặt Trì Sâm Đạo.

Vù!

Dù đang trong trạng thái cảnh giác cao nhất, Trì Sâm Đạo vẫn vung Hám Sơn Đao theo chiêu số Hoành Tảo Thiên Quân.

Lưỡi đao cắt thân ảnh Ngô Liễu Lan làm đôi. Không, phải nói là trông như vậy. Nhưng đó chỉ là ảo ảnh. Thân thể thật của nàng đã vòng qua trái, tung một chưởng vào hông Trì Sâm Đạo.

Trì Sâm Đạo đổi chiêu cấp tốc, ngăn cản luồng kình khí lạnh buốt phát ra từ chưởng tâm của nàng.

Keng!

Dù là chưởng khí vô hình chạm vào đao, vẫn phát ra tiếng kim loại va chạm như chém vào đá.

“Chà!”

Ngô Liễu Lan buông tiếng cảm thán.

Chiêu thức của Bá Lực Thập Nhị Đao tinh diệu hơn nàng nghĩ. Công thủ nhuần nhuyễn, các chiêu thức liên kết chặt chẽ.

“Quả nhiên là Kim Cang Bá Đao!”

Nàng buông ra biệt hiệu của tổng trại chủ Lục Lâm – Chung Ly Vô Tướng như gọi tên bạn cũ.

Nghe đến đó, mắt Trì Sâm Đạo mở toét, miệng há hốc.

Chung Ly Vô Tướng là trời của bọn hắn. Một trong Hắc Đạo Ngũ Đại Cao Thủ, võ công sánh ngang chưởng môn cửu đại môn phái.

Chính nhờ có y mà Lục Lâm sở hữu thế lực mạnh nhất từ trước đến nay, và Bá Lực Thập Nhị Đao của y là nền tảng võ học của tất cả các trại chủ trong Lục Lâm.

Vậy mà con nhãi này lại gọi y thân thiết như gọi bằng hữu?

“Ngươi… rốt cuộc là ai?”

Chi Tam Đạo rít lên, râu mép run bần bật.

Sắc mặt Ngô Liễu Lan dần nghiêm lại.

Vẻ đùa cợt tan biến, thay vào đó là khí tức lạnh như băng.

“Mọi tai hoạ của nhân gian đều bắt đầu từ miệng lưỡi. Ta vốn định nể mặt ngươi là trại chủ mà đối đãi tử tế… nhưng ngươi không xứng.”

“Khốn kiếp!”

Ầm!

 

Một tiếng nổ vang lên từ hữu chưởng của Ngô Liễu Lan.

“Haa!”

Trì Sâm Đạo vung Hám Sơn Đao loạn xạ chống đỡ.

Tanh tách! Tanh tách!

Tiếng va chạm vang lên liên tục như mưa đá rơi xuống mái tôn.

Từ hữu chưởng của Ngô Liễu Lan, không chỉ một mà hàng chục luồng chưởng lực đồng thời bắn ra. Hám Sơn Đao vung lên chém đứt từng luồng, phát ra những tiếng vang chát chúa.

“Khụ!”

Trì Sâm Đạo rên rỉ, lùi liền hai bước.

Luồng chưởng lực đập vào lưỡi đao, rồi truyền theo cổ tay, thấm sâu vào tận tim. Máu huyết trong kinh mạch đảo lộn, không thể vận nội lực được nữa. Đây chính là nội gia trọng thủ thượng thừa, và uy lực đó chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh mới làm được.

‘Con nhãi này… rốt cuộc là thứ gì vậy?’

Trì Sâm Đạo nghiến răng kéo chân khí lên.

Miệng hắn đã lờ mờ có mùi máu – rõ ràng đã bị thương nội tạng, huyết mạch nứt vỡ.

“Sao? Giờ đã thấy ta đáng để được đối đãi rồi chưa?”

Giọng Ngô Liễu Lan lạnh băng.

“Con khốn!”

Chát!

Câu chửi chưa dứt, bàn tay Ngô Liễu Lan đã tát thẳng vào mặt Trì Sâm Đạo. Không ai nhìn rõ nàng đến gần từ khi nào và tát khi nào.

“Cho dù ngươi muốn đối đãi tử tế, thì giờ ta cũng không buồn nữa.”

Nàng chầm chậm đưa tay ra. Động tác không nhanh, nhưng Trì Sâm Đạo lại có cảm giác mình như bị nhốt trong lưới – hoàn toàn không nhúc nhích được.

Trước khi chưởng lực bắn ra, luồng khí vô hình từ chưởng tâm nàng đã khóa chặt huyệt tâm mạch của hắn, khiến toàn thân cứng đờ. Thân thể hắn bị kéo dần về phía Ngô Liễu Lan, dù cố vùng vẫy nhưng chỉ như con côn trùng vướng lưới nhện – vô ích.

Tách!

Cuối cùng, bàn tay nàng đặt lên ngực trái của Trì Sâm Đạo. Nếu chưởng lực phát nổ, tim hắn sẽ vỡ tan như quả hồng rụng khỏi cành.

Trì Sâm Đạo sợ tái mặt, mắt không rời bàn tay kia.

Sột!

Tay Ngô Liễu Lan nhẹ nhàng lướt qua ngực trái, chạm sang ngực phải.

Bốp!

Một tiếng vang như thịt bị đánh mạnh phát ra từ ngực phải của hắn, thân hình to lớn bay văng ra xa ba trượng như diều đứt dây – dù chỉ bị đặt tay lên, không hề ra chiêu.

Phụt!

Một dòng máu phụt ra từ miệng Trì Sâm Đạo, vẽ thành vệt dài trên mặt đất.

Toàn bộ sơn tặc trong sơn trại chỉ trợn tròn mắt, không dám xông lên cứu.

Danh xưng Lạc Tinh Tàn Đao khét tiếng khắp vùng của Trì Sâm Đạo đã tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt. Còn ai dám đối đầu nữa?

“Nhìn trại chủ của các ngươi như vậy, ta cũng hiểu các ngươi đã gieo rắc tai hoạ cho dân lành thế nào. Bảo sao quanh đây hai ngày nay chẳng có một bóng người.”

Ngô Liễu Lan quét ánh mắt quanh lũ sơn tặc.

Bọn chúng vội cúi đầu tránh ánh nhìn.

“Trại này, từ giờ ta tiếp quản. Tất cả kẻ bị đánh ngã, nhốt vào ngục cho ta.”

Nàng quát một tiếng, đám sơn tặc mới bắt đầu lục tục kéo những tên tiểu trại chủ và tổ trưởng bị hạ gục vào ngục. Ngô Liễu Lan quay sang nhìn các nữ nhân đang co rúm quan sát. Có cả vài người dắt theo trẻ nhỏ.

“Các người, lại đây!”

“T-Tại sao gọi chúng tôi?”

Những người đàn bà dắt trẻ con rụt rè bước ra.

“Cha của lũ trẻ là ai? Bước ra!”

Ngô Liễu Lan lớn tiếng.

Vài người đàn ông mặt cắt không còn giọt máu lảo đảo bước đến đứng bên các nữ nhân.

“Các ngươi ra ngoài trấn thủ. Nếu ai bỏ trốn hoặc để người khác trốn, thì đừng mong thấy lại vợ con!”

Lời hăm dọa khiến bọn họ mặt xanh như tàu lá.

“Nhưng mà, cũng không cần sợ quá. Miễn làm theo lời ta, thì ta hiền như cừu con vậy.”

Ngô Liễu Lan lại cười tinh nghịch. Mấy người đàn bà thở phào.

“Còn các tuỳ tùng của ta đâu rồi?”

Nàng gọi lớn, Vương Đại Long và Lư Tiểu Long chạy tới như bay.

“Chuẩn bị nước tắm trước. Mấy ngày không tắm, da ta khô như mai rùa mất rồi.”

Hai người nhìn nhau. Nếu da nàng là mai rùa, thì da mấy phụ nữ ở đây chắc là vỏ đá quá.

“Sao? Không vui à?”

Ngô Liễu Lan nhíu mày.

“Dạ, không! Chúng tôi chuẩn bị ngay ạ!”

Hai người cúi đầu răm rắp.

“Còn các ngươi, nướng hai con vịt, thái ít thịt dê, rồi mang hết rượu trong trại ra đây.”

Nàng quay sang đám phụ nữ.

Bọn họ mở to mắt kinh ngạc.

Một mình ăn hết hai con vịt và thịt dê sao?

“Sao? Không hài lòng à?”

Ngô Liễu Lan nheo mắt nhìn.

“Không… không phải vậy… Ở đây chúng tôi không nuôi vịt, cũng chẳng có thịt dê…”

Một người lí nhí đáp.

“Vậy bắt gà cũng được.”

Ngô Liễu Lan liếm môi đáp.

“Rượu mang bao nhiêu…?”

“Mỗi loại một vò. Gà có ít cũng được, chứ rượu mà thiếu là không xong đâu. Rõ chưa?”

Ngô Liễu Lan chốt hạ.

“Dạ, rõ ạ.”

Đám phụ nữ cúi rạp đầu, vội chạy về phía tòa nhà trông như nhà bếp.


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương