Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 12 - Phong hồn (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Phong hồn (1)

Bóng tối buông xuống như tấm màn bao phủ cả thế gian. Vạn vật cùng lúc chìm vào cơn ngủ sâu.

Không, chỉ là trông như vậy mà thôi. Thứ chìm vào giấc ngủ trong bóng tối, có khi chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Thực ra, có nhiều sinh linh chỉ chờ đến khi bóng tối phủ xuống mới bắt đầu hoạt động thực sự.

Những loài côn trùng và tiểu thú ẩn mình trong ánh sáng ban ngày, chỉ khi tấm màn đêm buông xuống mới ra ngoài tìm mồi. Và những loài săn mồi lớn hơn, săn bắt bọn chúng, cũng chẳng khác là bao.

Lũ dã thú chuyên săn những loài đó cũng vậy...

Ngay cả trong nhân loại, cũng có vô số người hoạt động về đêm càng thêm linh hoạt.

Tựa như bọn dạ hành quân tử, thổ phỉ, phường buôn lậu muối...

Với bọn chúng, đêm tối còn quen thuộc hơn cả ban ngày.

Tuy nhiên, chúng hành động ban đêm là vì cần thiết, chứ không phải không thể hành động vào ban ngày.

Thế nhưng… hiếm hoi thay, trong nhân gian vẫn có những kẻ không thể sống dưới ánh mặt trời.

Đó là những kẻ mang thể chất kỳ dị được gọi là bạch bì chủng.

Từ khi sinh ra, làn da của họ đã trắng đến phát sáng, như được tạo nên từ sữa tươi.

Với các bé gái, nước da đó trông như món quà trời ban – mỹ lệ đến mức khiến người ta phải trầm trồ. Thế nhưng, ấn tượng về cái đẹp ấy chẳng kéo dài bao lâu.

Chỉ cần ánh mặt trời chạm vào, làn da đó lập tức đỏ ửng như bị hắt nước sôi, rỉ máu rỉ mủ. Nếu tiếp xúc thêm một chút nữa, da thịt sẽ cháy sạm đen như than, không còn hình dạng con người.

Bạch bì chủng là một thiên hình, khiến cơ thể phải gánh chịu tội trời, không thể ngẩng mặt nhìn ánh dương.

Gia Mộ Lương – kẻ giữ chức giám ngục chủ Lôi Ngục của Quần Hùng Thành – chính là người mang thể chất đó.  Từ lúc lọt lòng, hắn chưa từng được ánh nắng chiếu vào da thịt.

Hắn phải sống trong tầng hầm chỉ được thắp một ngọn nến từ lúc chào đời, mà ngay cả ngọn nến đó cũng không thể nhìn thẳng quá hai hơi thở. Nếu vô tình nhìn trực diện, đồng tử đau nhức như muốn cháy rụi, khiến hắn phải gào thét thảm thiết.

Từng có lúc hắn oán hận số phận, lao vào đêm tối như một kẻ điên, ra sức luyện võ, quyết khắc phục thiên hình bằng sức người. Nhưng cuối cùng… vẫn là thất bại.
Chìm trong tuyệt vọng, hắn chọn cách đoạn tuyệt với thế gian, vĩnh viễn giam mình nơi bóng tối. Và nơi có quyền lực, có bóng đêm – Lôi Ngục thuộc Quần Hùng Thành – chính là điểm dừng hắn hằng tìm kiếm.

Năm ba mươi tuổi, Gia Mộ Lương bước vào Lôi Ngục, trở thành một phần của nó. Và rồi hắn được phong làm ngục chủ, nắm giữ toàn bộ địa lao của thành.

Lúc này đây, Gia Mộ Lương đang đứng trong bóng tối, ánh mắt âm u chiếu về phía song sắt.  Một luồng gió khó tả vừa thổi tới, thứ gió không nên tồn tại trong tầng địa lao sâu thẳm này.
Không, đó không phải gió… mà là một cơn hàn khí rờn rợn.

Thứ cảm giác này, hắn đã từng trải qua không ít lần.  Và hễ mỗi lần như vậy, sẽ có một người chết. Luồng gió đó, hẳn là tà khí vương trên vạt áo của sứ giả âm ty.

“Ngày mai, lại có kẻ nào chết đây?”

Gia Mộ Lương nhíu mày.

Kẻ nào chết thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Vấn đề là thi thể không thể giữ lâu trong ngục, phải đưa ra ngoài, mà khi đó mùi thối rữa sẽ theo xác mà thoát ra, xộc thẳng vào mũi.

Và cái mùi đó – dù quen thuộc đến mấy – hắn vẫn không thể nào thích ứng.

Đặc biệt là những xác chết từ tầng thấp dưới cùng đưa lên, mùi càng thối khiếp người. Bọn đó dù còn sống cũng đã nửa thây thối rữa, nên khi chết đi, mùi bốc lên chẳng khác gì tử thi đã chôn hơn mười ngày.

Cho dù ở đây bao lâu đi nữa, hắn vẫn không thể quen được thứ mùi đó.

Gia Mộ Lương khạc một ngụm nước bọt xuống đất.

‘Chẳng lẽ là kẻ ở phòng trong cùng tầng tám?’

Hắn lại lặp lại suy nghĩ quen thuộc.

Tên đó… quả thật là một bí ẩn khó lý giải.

Thân phận bị giữ tuyệt mật, đến cả Lôi Ngục ngục chủ như hắn cũng không được biết.

Không chỉ vậy, gã còn là kẻ trụ được lâu nhất ở tầng tám ngục tối. Không, không chỉ tầng tám - mà là toàn bộ Lôi Ngục, không ai giam giữ lâu hơn gã.

Bao năm qua, chưa từng có ai sống sót quá hai năm ở tầng tám. Một nửa chết trong năm đầu, số còn lại chết trong năm thứ hai.

Ngoài gã ra, chỉ có đúng một người từng sống sót đến năm thứ ba. Nhưng tên đó… đã sống sót gần bốn mươi năm rồi.

Lúc hắn mới nhậm chức, gã đã bị giam sẵn ở đó. Khi đó, thân thể hắn cũng đã như xác khô, thế mà đến nay vẫn sống nguyên như vậy.

Ban đầu, vì quá tò mò nên Gia Mộ Lương từng tò mò thân phận thật sự của hắn, không ít lần đích thân xuống tận nơi xem xét.

Nhưng lâu dần, mọi thứ trở nên quá đỗi quen thuộc… Đến mức hắn xem gã như một phần của địa lao vậy.

Gia Mộ Lương nở nụ cười chua chát.

Đó là vì hắn chợt cảm thấy nếu gã kia chết đi, e rằng trong lòng cũng có phần tiếc nuối.

‘Hắn thật sự sẽ chết sao?’

Dù ai chết cũng chẳng can hệ gì, vậy mà luồng âm khí lần này lại kéo dài hơn thường lệ rất nhiều.

Có lẽ là dấu hiệu của một trận huyết tẩy thê lương.

Gia Mộ Lương lại nhổ nước bọt xuống đất, đoạn quay đầu đi.

Xoạt xoạt…

Cơn gió rùng rợn thoảng qua, lần này dày đặc và nặng nề hơn.

Nó lướt qua song sắt tầng bảy của địa lao rồi mới chịu dừng lại.

“Hự…”

Cùng tiếng thở dài thấp giọng, hình dạng của luồng gió dần lộ rõ. Đó không phải người, mà là vật gì đó giống như một viên gạch lớn, hình thù ngỡ như hình người nhưng lại đặc cứng, vuông vức như khối đá.

Răng rắc…

Tiếng khớp xương xoay chuyển vang lên, và rồi một cảnh tượng quái dị diễn ra.

Khối gạch dài bằng vóc người dần biến dạng, rồi cuối cùng hóa thành hình người.

Kẻ dị biến từ gạch đá thành hình người chính là Ngân Kiếm Hào.

Mấy ngày trước, nhờ Đan Vân Cực chỉ điểm, hắn luyện được Ảo Tượng Chân Kinh, nay thi triển tuyệt kỹ súc cốt công cùng ẩn thân thuật mới lặng lẽ đột nhập được vào nơi này.

Trong thời gian đó, hắn gần như bỏ ăn bỏ ngủ để tập trung tu luyện, song do luyện quá gấp nên thời gian duy trì biến hình không được lâu. Giờ đã lộ nguyên hình, muốn tiến vào tầng tám nơi Đan Vân Cực bị giam thì phải thi triển lại.

Nếu có ai canh giữ nơi đây, thì cảnh báo đã vang lên từ lâu rồi.

May thay, từ tầng bảy trở xuống chẳng có ai trông coi.

Mùi tử thi tại đó quá mức kinh khủng, nếu ai phải trấn giữ nơi đó thì chưa đầy vài ngày đã phát điên mất. Thực tế từng có người như vậy. Vì thế, không thể đặt lính canh tại tầng này.

Dẫu vậy cũng chẳng đáng ngại. Muốn đào thoát từ đó thì phải vượt qua bảy cánh cửa sắt, từ tầng sáu trở lên lại có lính canh lẫn những chiếc bóng quỷ mị âm thầm trấn giữ.

Hơn nữa, những kẻ bị giam như Đan Vân Cực, đều bị cấm chế khắc nghiệt, sống chẳng khác gì tử thi.

Vậy nên, không cần đến canh gác.

“Hà…”

Ngân Kiếm Hào thở ra một hơi dài.

Khi hắn ẩn thân tiến vào song sắt tầng một, Gia Mộ Lương từng đưa mắt về phía đó. Khi đó, hắn ngỡ rằng đã bị phát hiện, liền chuẩn bị liều mạng.

Ai ngờ ánh mắt của Gia Mộ Lương lại quay hướng khác.

Khoảnh khắc đó tim hắn co thắt lại như hạt đậu. Ngân Kiếm Hào không khỏi thầm kinh hãi trước uy lực của Ảo Tượng Chân Kinh.

Người ta đồn rằng địa lao của Quần Hùng Thành một khi vào là không còn lối ra, chẳng khác gì địa ngục. Hắn đã từng trải nghiệm thông qua quyền năng của Hoàng Long Tín Bài, nên biết đó không phải lời nói chơi.

Những song sắt to bằng cánh tay trẻ con, những cao thủ như quỷ mị ẩn mình trong bóng tối.

Vậy mà chẳng ai phát hiện được hắn. Hắn lại nhờ súc cốt công mà trườn qua song sắt như rắn lẻn qua khe.

Tuy chính hắn là người thực hiện, nhưng vẫn không dám tin nổi.

Chính vì công pháp này quá đỗi phi phàm, nên Quần Hùng Thành mới phải giam giữ Đan Vân Cực cho đến tận bây giờ.

Có lẽ những ngân châm cắm khắp người, cùng xích sắt găm vào tận xương kia chính là cấm chế để phong tỏa thứ võ công này. Ngân Kiếm Hào lần nữa khẽ niệm khẩu quyết, vận chuyển chân khí.

Rắc rắc rắc!

Tiếng xương cốt xoay chuyển lại vang lên.

Lần này không cần dùng ẩn thân thuật, chỉ thi triển súc cốt công, thành thử nhẹ nhàng hơn nhiều. Thân thể Ngân Kiếm Hào kéo dài ra như một con rắn.

Bởi song sắt giữa tầng bảy và tám không chỉ dọc mà còn bắt chéo, muốn vượt qua thì chỉ có cách này.

Tất nhiên, vận dụng tuyệt kỹ này tốn nhiều nội lực hơn hẳn, mà duy trì cũng ngắn ngủi, song đã không còn người trông coi, chẳng là vấn đề.

Vượt qua tầng bảy, hắn dừng lại nghỉ một chút, rồi tiếp tục thi triển súc cốt công để đến được tầng tám. Dù là dị thuật ly kỳ thì cái giá phải trả cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

“Khụ khụ!”

Ngân Kiếm Hào ho khan, mùi máu tanh trào lên cổ họng. Tiêu hao chân lực quá độ, đến mức nội thương phát tác.

“Quả nhiên trên đời này chẳng có thứ gì là miễn phí……”

Vừa điều tức khí huyết, hắn vừa cất bước tiến về phía căn phòng sâu nhất tầng tám, nơi giam giữ Đan Vân Cực. Đan Vân Cực vẫn ngồi bất động như xác chết từ ngày đầu tiên bị giam.

Tứ chi vẫn bị trói bằng những sợi xích ngắn, đến cả việc nằm xuống cũng chẳng được phép. Trong tình trạng đó, lão đã chịu đựng suốt gần bốn mươi năm trời. Thật là bất khả tư nghị.

Có lẽ, nếu hận thù quá sâu, thì mạng sống cũng vì đó mà kéo dài chăng? Ngân Kiếm Hào tiến thêm một bước về phía Đan Vân Cực.


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương