Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 12 - Phong hồn (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Phong hồn (3)

Lúc Ngô Cường Thiên trở thành thành chủ Quần Hùng Thành đời thứ hai, tiếp nhận bí mật của Đan Vân Cực từ phụ thân là Ngô Truy Dương, hắn đã ngây người hồi lâu, như kẻ lạc trong mộng.

Hắn không thể tin được rằng phụ thân của mình, người từng được toàn thể chính phái võ lâm tôn kính như ngọn hải đăng, lại che giấu một bí mật đen tối đến vậy…

Song cảm giác đó chỉ thoáng qua.

Khi hắn nhận ra Ảo Tượng Chân Kinh của Thiên Tà Cung là thần công tuyệt đỉnh đến mức nào, hắn bắt đầu điên cuồng truy cầu nó, thậm chí còn ép buộc Đan Vân Cực mạnh mẽ hơn cả Ngô Truy Dương.

Nhưng nỗ lực đó không kéo dài được lâu.

Đan Vân Cực, sau hai mươi năm mục nát trong địa lao, dù có thể chất siêu nhân thì cũng đã như ngọn đèn trước gió. Tuy thể lực đã cạn, nhưng ý chí của hắn lại càng sắc bén.

Ngô Cường Thiên với dã tâm vượt xa phụ thân, liều lĩnh bơm một chút nội lực vào người Đan Vân Cực để kéo dài sinh mạng, mong moi ra được Ảo Tượng Chân Kinh, nhưng kết quả vẫn là thất bại.

Từ đó, hắn dần dà chuyển sang tìm kiếm những phương pháp khác, rồi cuối cùng cũng quên bẵng luôn con người từng được xưng tụng là nhất đại kỳ nhân này.

Nhưng với Đan Vân Cực, hành động đó chính là tia lửa cuối cùng le lói trong bóng tối thăm thẳm.

Ông ta liều mạng cất giấu tia nội lực đó sâu vào thượng đan điền, rồi dựa vào tâm pháp kỳ diệu của Ảo Tượng Chân Kinh, nuôi dưỡng nó, không phải bằng đan điền, mà bằng chính kinh mạch.

Trong khi hạ đan điền bị phong tỏa, ba mươi sáu đại huyệt toàn thân đều bị ghim chặt bằng ngân châm phong bế, việc vận công là vô cùng chậm chạp và gian nan.

Nhưng Đan Vân Cực đã cắn răng chịu đựng, ngày đêm khổ tu, gần như rơi máu trong từng lần vận khí.

Và sau hai mươi năm, ông ta đã khôi phục lại được hai thành công lực so với hời đỉnh phong.

Dù chưa thể đánh bật ngân châm để thoát khỏi địa lao, nhưng cỗ nội lực này là thứ mà bao cao thủ cả đời cũng chưa chắc có được.

Chính nhờ phần công lực đó, ông ta đã thi triển Thông Hồn Tâm Công, kết nối với Ngân Kiếm Hào, rồi truyền lại toàn bộ công lực suốt bao năm tích tụ.

[Giờ ta sẽ truyền cho ngươi bản chú giải của Ảo Tượng Chân Kinh.]

Tiếng nói của Đan Vân Cực vừa dứt, toàn bộ bản chú giải huyền công Ảo Tượng Chân Kinh như khắc sâu vào trong óc Ngân Kiếm Hào.

[Tất cả những gì ta có, ta đều đã truyền lại cho ngươi. Giờ là lúc phải chia tay rồi.]

Giọng Đoạn Vân Cực vang lên lần nữa, đột ngột và thê lương.

Ngân Kiếm Hào giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong ý thức, hình ảnh của Đan Vân Cực hiện lên: một đại tông sư đứng đó, hai tay chắp sau lưng, phong thái siêu nhiên tựa thần tiên xuất thế.

Nhưng Ngân Kiếm Hào hiểu rõ hơn ai hết - sinh mệnh của người đó, giờ chỉ còn đếm từng khoảnh khắc cuối cùng.

[Người không muốn giao cho vãn bối một di nguyện nào sao?]

Ngân Kiếm Hào trầm giọng, kính cẩn hỏi.

Ông đã chịu đựng hơn bốn mươi năm địa ngục, chỉ để đợi đến hôm nay, vậy mà ngay cả lời thỉnh cầu báo thù cũng không hề cất ra.

[Ngươi sẽ làm nếu ta yêu cầu chứ?]

Đan Vân Cực cười nhạt.

[Nếu nằm trong khả năng của vãn bối, đương nhiên sẽ thực hiện.]

[Vậy… ngươi có thể sùng bái ta không?]

Câu hỏi từ thuở ban đầu — lại một lần nữa vang lên.

[Việc đó nằm ngoài khả năng của vãn bối.]

[Ha ha!]

Đan Vân Cực bật cười.

[Vậy thì… ngươi có thể kính trọng chứ?]

Giọng nói của lão như tan vào không trung.

[Việc đó… nằm trong khả năng của vãn bối.]

Ngân Kiếm Hào đáp bằng nụ cười nhẹ.

[Vậy là đủ.]

Đan Vân Cực khẽ cười.

[Chỉ vì điều đó mà người đã chịu đựng suốt những năm tháng địa ngục đó sao?]

[Đó là nghiệp của ta.]

Ngân Kiếm Hào không biết nói gì thêm.

Chỉ để cầu lấy sự kính trọng của một người, mà chịu đựng từng đó thống khổ hay sao?

Đột nhiên một nghi vấn lướt qua đầu hắn:

[Nếu vãn bối đã đồng ý tôn sùng người thì sẽ ra sao?]

[Thì có lẽ giờ hồn ta đã nhập vào thân xác của ngươi rồi.]

Đan Vân Cực thản nhiên đáp.

Ngân Kiếm Hào thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Hắn từng nghe đồn có những tà pháp đó, nhưng chưa từng tin chúng là thật.

[Người thực sự độc ác đến vậy sao? Hay là… Ảo Tượng Chân Kinh vốn dĩ là tà công hiểm ác?]

[Ngươi! Nếu thực sự ác độc, thì dù ngươi có muốn hay không, thân xác ngươi sớm đã thuộc về ta rồi!]

Đan Vân Cực quát lớn.

[Muốn chiếm xác người khác mà cưỡng chế, thì làm sao vận dụng được chân ý của Ảo Tượng Chân Kinh? Bản chất của nó không phải là nghịch thiên chi pháp.]

[Cũng như sùng bái vốn chẳng hợp với bản tính ngươi, Ảo Tượng Chân Kinh cũng không dựa vào nghịch đạo để sinh trưởng.]

[Là sự tự do như gió, kỳ diệu như cầu vồng, đó - chính là cái “tà” của “Ảo Tượng”!]

Giọng nói của Đan Vân Cực vang vọng như ảo ảnh.

[Giờ là lúc phải chia tay rồi.]

[Sau khi tỉnh lại khỏi Thông Hồn Tâm Công, hãy để nguyên ngân châm trên thân ta, đặt xác ta dựa vào vách đá như cũ.]

[Như vậy thì trong mười ngày nửa tháng tới sẽ không ai phát hiện ta đã chết.]

[Trên đường ra, hãy thi triển ngược Giác Ẩn Tâm Công để xoá ký ức vài ngày gần đây của tên giám ngục chủ. Với ngươi bây giờ, việc đó là dễ như trở bàn tay.]

[Làm vậy thì không ai biết ngươi từng tới đây.]

[Nếu không, toàn thể Quần Hùng Thành sẽ kéo đến bắt ngươi. Hãy đi đi!]

Đan Vân Cực nghiêm giọng dặn dò.

[…Lão nhân gia giờ định đi đâu?]

Âm thanh của Ngân Kiếm Hào trầm xuống.

[Ta… sẽ theo gió mà đi…]

[…]

[Cho đi tất cả rồi, hóa ra lại nhẹ nhàng đến thế…]

[Hãy sống tự do như gió, thay ta bước tiếp cuộc đời này.

[Đó chính là lời cầu khẩn cuối cùng của ta.]

Tiếng nói của Đan Vân Cực xa dần, xa dần…

[Sư phụ…]

[Ngươi đúng là… thằng tiểu tử đáng ghét.]


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương