Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 13 - Xuất thành (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Xuất thành (3)

"Ngươi biết rõ ta đang thi hành lệnh của ai mà?"

Ngân Kiếm Hào hạ giọng, đồng thời đưa ra một tấm lệnh bài khắc hình ngọc long.

Nam nhân thoáng chấn động khi thấy Ngọc Long Tín Bài. Đó là phù hiệu chỉ sau Hoàng Long Tín Bài, có quyền uy rất lớn. Nó đủ tư cách ra lệnh cho hắn.

"Ngươi định giết người diệt khẩu sao?"

Ngân Kiếm Hào nhìn thẳng vào mắt đối phương hỏi.

"Tuỳ tình huống."

Nam nhân đáp bằng giọng không cảm xúc.

“Ta khuyên ngươi nên quay về thì hơn. Giết người diệt khẩu từng là sở trường của ta đó.”

Ngân Kiếm Hào nhếch môi, nụ cười càng thêm thâm hiểm.

Từ mắt nam nhân tràn ra sát khí nồng nặc.

“Lần đầu tiên ta thất bại… Nếu không xoá sạch vết nhơ đó, ta sẽ còn tiếp tục thất bại."

Nam nhân nghiến răng như nuốt từng chữ.

Hắn muốn xoá đi ký ức thất bại bằng cách xoá sổ luôn kẻ đã khiến hắn thất bại.

"Cuộc sống của ngươi cũng cực nhọc nhỉ."

Ngân Kiếm Hào lắc đầu.

Soạt!

Nam nhân lao tới như gió lốc.

Ngân Kiếm Hào vội vặn mình, tránh thoát đường kiếm.

Vút!

Một mảnh áo bị xé toạc, tung bay trong gió.

Đó là vì Ngân Kiếm Hào cố tình di chuyển rộng hơn mức cần thiết.

Nam nhân này là kẻ đã lăn lộn lâu năm trong Bí Các, không phải loại người chỉ vì tự ái bị tổn thương mà hành động bốc đồng. Hắn nhất định nhận lệnh từ ai đó để thăm dò thực lực Ngân Kiếm Hào.

Vì thất bại với ẩn thân thuật, nên giờ hắn phải dùng kiếm giao đấu để xem Ngân Kiếm Hào lợi hại đến mức nào, là loại nhân vật nguy hiểm ra sao.

‘Đúng là người của Bí Các rồi.’

Hành tung bấy lâu nay vốn vô cùng kín đáo, vậy mà Bí Các vẫn đánh hơi được gì đó nên mới cử người theo dõi sát như vậy.

Một khi đã phát hiện điều đó, Ngân Kiếm Hào cần phải lợi dụng ngược lại.

Võ công của hắn tuy không mạnh mẽ, nhưng riêng ẩn thân thuật thì cao siêu tuyệt đỉnh.

Để được đánh giá là một kẻ như vậy mới thuận lợi cho mọi chuyện sau này.

Vù!

Thanh kiếm của nam nhân lại rít gió lao tới.

Ngân Kiếm Hào cũng rút kiếm, đối chiêu.

***

Keng!

Hai thanh kiếm va chạm, tóe lửa.

Ngân Kiếm Hào nhíu mày. Cảm giác như hổ khẩu vừa bị chấn động.

Trong mắt gã đại hán ánh lên vẻ đắc ý.

Pặc pặc pặc pặc!

Kiếm của gã lại đâm thẳng vào các huyệt đạo trọng yếu trên thân trên.

Ngân Kiếm Hào nhanh chóng vung kiếm, đánh bật chiêu kiếm của đối phương.

Phạt!

Một vạt áo bị rách toạc, một tia máu mảnh lộ ra. Lần này, da thịt đã bị trúng kiếm.

“Khốn kiếp!”

Ngân Kiếm Hào nghiến răng ken két, rồi chủ động phản kích.

Phà phà phạt!

Kiếm phong của Ngân Kiếm Hào thổi tới dữ dội, không dễ ứng phó. Thế nhưng gã vẫn ung dung, dễ dàng gạt kiếm và thừa cơ phản kích.

Ngân Kiếm Hào vội vàng lùi lại, dần tiếp cận bụi rậm phía sau, rồi bất ngờ thi triển ẩn thân thuật, biến mất không dấu vết.

Nam nhân cau mày.

Hắn hoàn toàn không cảm nhận được dấu hiệu ẩn thân.

‘Thế này thì bảo sao không thất bại trong việc bám đuôi.’

Bụp bụp bụp.

Hắn rút ám khí, phóng thẳng vào từng bụi cây.

Không một nơi nào hiện ra thân ảnh Ngân Kiếm Hào.

Tay gã lại thò vào ngực áo, lôi ra thêm một nắm phi tiêu.

Véo.

Bỗng nhiên, một nắm đất từ sau gốc tùng bay thẳng vào mặt hắn.

Nam nhân tránh kịp, nhưng bụi đất vẫn lọt vào mắt.

Ngay khoảnh khắc ấy, thân ảnh Ngân Kiếm Hào như tia chớp lao ra.

“Đứng lại!”

Gã vừa dụi mắt vừa quát lớn.

“Đồ ngu! Ngươi mà là ta thì có đứng lại không?”

Ngân Kiếm Hào buông lời mỉa mai, rồi thân pháp càng lúc càng nhanh, biến mất trong chớp mắt.

“Khả năng tẩu thoát còn cao minh hơn ẩn thân thuật thật.”

Gã nhìn theo hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu, vẻ mặt vừa ngỡ ngàng vừa tức tối.

Không thể ngờ mình lại bị gài bẫy bởi chiêu trò hèn mọn như đám hạ lưu vô danh ngoài giang hồ.

Giờ thì hắn đã hiểu vì sao Ngân Kiếm Hào có thể một mình sống sót trở về từ địa ngục.

Tên đó không câu nệ thủ đoạn, không màng thể diện. Một khi đã cần thiết, hắn sẵn sàng trốn vào hố phân để bảo toàn mạng sống.

Về mặt kiếm thuật thì chưa chắc hơn người, nhưng ở mặt đó thì không ai sánh kịp.

“Nhưng mà… phải báo cáo sao đây? Rằng hắn giấu kín võ công tuyệt đỉnh à?”

Gã bặm môi.

Nếu thực sự là tuyệt đỉnh cao thủ, thì e rằng chính mình đã mất mạng ngay từ lúc giao thủ rồi.

Chỉ có thể thành thật mà khai: ẩn thân thuật của hắn quá cao minh, không thể đối phó. Còn vụ ném đất… chắc phải thêm mắm dặm muối cho bớt mất mặt.

“Khốn thật... lại bị mắng cho một trận nữa rồi.”

Gã lẩm bẩm, vừa phủi bùn đất dính trên người, vừa quay bước trở lại đường cũ.


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương