Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 14 - Tiểu ác ma đáng yêu (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tiểu ác ma đáng yêu (2)

“Nuốt... nuốt ngay đây ạ.”

Gã râu xồm vội nhét viên hoàn đan vào miệng, nuốt ực một cái. Sau đó hắn nhắm mắt lại, làm ra vẻ đang lắng nghe phản ứng từ bụng dạ.

“Ta biết rõ ngươi còn giấu một viên dưới lưỡi. Vậy nên nuốt hai viên đi. Không uống giải dược thì đau đớn sẽ gấp đôi đấy.”

Ngô Liễu Lan đưa thêm một viên hoàn đan cho gã râu xồm.

“Ư... ư ư...”

Gã râu xồm rên rỉ, rồi nuốt nốt hai viên vào bụng.

Ngay lúc ấy, Ngô Liễu Lan nhẹ nhàng điểm một chỗ trên sống lưng hắn.

“Aaaa aaaaa aaaa aaaaaa!”

Gã râu xồm ôm bụng, lăn lộn dưới đất.

Bộ dạng nhăn nhó, mặt mày nhăn nhúm chịu đựng cơn đau dữ dội, trông cứ như là ruột gan sắp nổ tung.

“Nuốt hai viên thì ban đầu sẽ hơi đau. Nhưng không chết đâu.”

Ngô Liễu Lan nhìn hắn lo lắng, còn vỗ nhẹ lưng hắn an ủi.

Sau một hồi lăn lộn, gã râu xồm sùi bọt mép, nằm bẹp bất động.

Cảnh tượng gã phải chịu đựng nỗi đau ghê gớm kia khiến lũ sơn tặc còn lại hóa đá, đứng chôn chân như tượng. Trong lòng ai cũng muốn bỏ chạy lập tức, nhưng do đã rõ công phu của Ngô Liễu Lan nên chẳng ai dám động đậy.

Chừng nửa canh giờ sau, trừ bọn trẻ con ra, đám sơn tặc kể cả bọn nữ nhân đều lần lượt nuốt viên độc đan ngay trước mặt Ngô Liễu Lan.

“Giờ đến lượt các người.”

Ngô Liễu Lan chuyển ánh mắt về phía Vương Đại Long và Lư Tiểu Long.

“Ch-Chúng ta cũng phải uống sao...?”

Hai kẻ vừa thở phào nhẹ nhõm xong thì lập tức tái mét mặt mày.

“Dĩ nhiên. Từ nay các ngươi sẽ cùng ta rời khỏi sơn trại, trở thành tùy tùng trung thành. Nếu không uống độc đan rồi bỏ trốn thì ta biết bắt lại bằng cách nào? Độc đan của các ngươi là loại đặc biệt, phải uống giải dược mỗi tháng một lần đấy.”

Ngô Liễu Lan lấy ra hai viên độc đan lớn gấp đôi, đưa cho Vương Đại Long và Lư Tiểu Long.

Sau khi nuốt vào, mặt hai người đen sạm hơn hẳn so với các sơn tặc khác.

Sau đó, Ngô Liễu Lan đến chuồng ngựa, nơi giam trại chủ và năm tiểu trại chủ, cùng mấy tên tổ trưởng. Nàng điểm vào đan điền bọn chúng, phế bỏ toàn bộ võ công. Xong xuôi mới cho chúng nuốt độc đan.

“Bọn chúng giờ còn yếu hơn cả người bình thường. Hãy giam vào nơi rộng rãi hơn, nhưng tuyệt đối không được thả ra. Nếu ta trở về mà thấy thiếu một người thì ta đi luôn, khỏi nói thêm.”

Ngô Liễu Lan răn đe.

Mọi ánh mắt sợ hãi đều hướng về phía Trì Sâm Đạo và đám tiểu trại chủ.

Kẻ thì nằm bẹp, kẻ thì rên rỉ, chẳng ai đứng nổi. Vài ngày sau có gượng dậy cũng chỉ là người bệnh tật yếu ớt cả đời, chẳng thể chạy nhảy bình thường được nữa. Nhìn Ngô Liễu Lan ra tay ác độc như vậy, bọn sơn tặc chỉ thấy nàng chẳng khác gì la sát.

“Bắt đầu từ nay, các người hãy khai khẩn đất quanh đây mà trồng chè, trồng rau sống qua ngày. Biết đâu trở thành sơn tặc lương thiện cũng nên.”

Ngô Liễu Lan nhìn về phía gã râu xồm.

“Từ giờ ngươi là trại chủ.”

“Cái, cái gì? Tôi... tôi làm trại chủ ư?”

Mắt gã râu xồm mở to như muốn nứt ra.

“Dung mạo không đến nỗi nào. Mọi người không phản đối chứ?”

Ngô Liễu Lan đảo mắt nhìn quanh.

“Cung nghênh tân trại chủ!”

Lũ sơn tặc đồng loạt hô to.

Dù hơi thiếu sót, nhưng trong số còn lại, gã râu xồm là người có uy thế nhất. Ngô Liễu Lan đã nhìn thấu điều đó.

“Tiểu nhân nguyện hết lòng thi hành mệnh lệnh của nữ hiệp. Sẽ biến vùng đất này thành ruộng tốt, à không, ruộng phì nhiêu!”

Gã râu xồm hô lớn.

“Cuối cùng... về ta, tuyệt đối đừng kể cho ai nghe. Một năm sau ta sẽ quay lại, nếu phát hiện có người biết chuyện thì ta sẽ đi luôn, chẳng nói năng gì đâu.”

Ngô Liễu Lan dặn dò lần cuối.

“Rõ! Tốt nhất là nên quên luôn... à không, quên thì không lấy được giải dược, ta sẽ khóa mồm bọn này lại cho chắc!”

Gã râu xồm đáp to.

“Rất tốt. Các tùy tùng của ta!”

Ngô Liễu Lan gọi Vương Đại Long và Lư Tiểu Long.

Hai người khẽ giật mình rồi chạy lại.

“Từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu chuyến hành trình du ngoạn Trung Nguyên, hai người đi trước dẫn đường.”

“Du, du ngoạn Trung Nguyên ư...?”

Lư Tiểu Long tròn xoe mắt.

Hành trình ấy vốn là mộng tưởng của hắn. Nhưng phải đi cùng Ngô Liễu Lan – kẻ chẳng khác nào yêu ma quỷ quái – thì thà khỏi còn hơn. Nàng mê rượu, hành động khó lường, đi khắp Trung Nguyên không biết sẽ gây ra những gì. Mà hắn thì phải theo hầu từng bước, không khác gì xuống địa ngục.

“Sao? Không muốn à?”

Ngô Liễu Lan hơi cau mày hỏi, hai tay co rồi lại mở như sẵn sàng phát chưởng bất cứ lúc nào.

“Muốn ạ! Đó là tâm nguyện cả đời của tiểu nhân!”

Lư Tiểu Long vội hét lên.

“Còn Vương tùy tùng?”

“Tôi, tôi cũng vậy! Là nam nhi, được chu du thiên hạ còn gì bằng!”

Vương Đại Long cũng gật đầu lia lịa.

“Tốt lắm. Và cuối cùng...”

Ngô Liễu Lan nhìn quanh đám sơn tặc, ngừng lại một chút.

Đám sơn tặc bất giác rụt cổ. Trong lòng thầm nghĩ không biết nàng lại bày ra trò gì nữa.

“Đây là số trang sức ta mang theo làm lộ phí...”

Ngô Liễu Lan lấy ra từ trong ngực một nắm lớn trang sức. Mỗi món đều được nạm bảo thạch quý giá, tổng lại cũng phải đến mấy ngàn lượng bạc.

“Nếu không còn làm sơn tặc nữa, thì các người sẽ phải khai hoang, mua nông cụ, mua hạt giống. Hãy bán chỗ này để dùng làm vốn.”

Ngô Liễu Lan đưa đám trang sức cho tân trại chủ.

Gã râu xồm trố mắt.

Dựa vào cách hành xử từ trước, hắn cứ tưởng nàng sẽ tịch thu luôn chỗ trang sức còn lại, ai ngờ lại đưa ngược cho họ khoản vốn lớn đến thế.

Nếu đúng như lời Ngô Liễu Lan, từ nay không còn sơn tặc nữa, thì cho đến khi có thể trồng trọt ra lương thực, cả đám chỉ có thể ăn rau dại, vỏ cây mà sống. Trong kho chỉ còn đủ lương thực cầm cự hai tháng là cùng.

“Nhưng không được bán ngay. Một tháng sau hãy bán. Việc đầu tiên là mua áo bông cho lũ trẻ và phụ nữ. Nhớ mua cả bánh kẹo cho bọn nhỏ nữa.”

Nghe đến chữ bánh kẹo, bọn trẻ con nuốt nước miếng đánh ực.

“Tiểu thư...”

Gã râu xồm nhìn Ngô Liễu Lan như đang nhìn tiểu thư nhà quyền quý.

“Cho hết như vậy... còn chúng ta lấy gì mà sống?”

Lư Tiểu Long kêu lên, mặt mày phụng phịu. Nhưng ánh mắt hắn không hề oán trách, trái lại còn đứng cạnh Ngô Liễu Lan một cách lễ độ hơn cả gã râu xồm.

“Ta giữ lại một món rồi. Tạm thời đủ dùng.”

Ngô Liễu Lan giơ ngón tay ra, trên đó đeo một chiếc nhẫn nhỏ.

So với đám trang sức đưa cho bọn sơn tặc thì chiếc nhẫn đó chẳng đáng là bao, thậm chí chưa chắc đủ sống một tháng.

“Đừng lo. Miệng còn sống thì không lo đói đâu.”

Ngô Liễu Lan cất giọng rắn rỏi.

“Thôi, đi thôi!”

Nàng sải bước đi trước, nhẹ như bước trên mây.

Hai tùy tùng đi phía sau trong tư thế sẵn sàng lấy thân chắn bất kỳ ám khí nào nhằm vào nàng.

“Phù...”

Khi bóng Ngô Liễu Lan đã khuất hẳn, gã râu xồm thở dài một hơi, cả bọn sơn tặc cũng đồng loạt thở ra.

“Đây là mơ hay thật vậy trời...?”

Gã râu xồm ngồi phệt xuống đất.

Tất cả mọi chuyện đều quá ảo diệu. Ngô Liễu Lan rời đi cũng vậy, năm ngày trời hỗn loạn vừa qua cũng vậy. Và chuyện trong người họ đang mang độc đan giới hạn sinh mạng một năm... cũng chẳng khác gì mộng mị. Không, là họ không muốn tin vào điều đó thì đúng hơn.

Tất cả chỉ như một cơn ác mộng. Ngô Liễu Lan như thể yêu ma mà sơn thần phái xuống để trừng phạt bọn họ.

Thế nhưng, đống trang sức nàng để lại lúc rời đi...

...khiến họ lại ngờ ngợ: chẳng lẽ nàng không phải yêu ma, mà là một đệ tử của sơn thần?

‘Mà chuyện bảo để một tháng sau mới bán là sao vậy?’

Tân trại chủ không thể đoán được đó là biện pháp phòng ngừa việc truy sát từ Quần Hùng Thành, chỉ đành ngẩn người đầy nghi hoặc.

‘Dù sao cũng không có lựa chọn. Nếu trái lời, một năm sau ruột gan sẽ vỡ toang mà chết thôi.’

Gã râu xồm lẩm bẩm, rồi tập trung cảm nhận khí tức độc đan trong người.

Lúc nãy thì đau như ruột sắp vỡ, còn bây giờ lại chẳng thấy gì cả.

‘Mà sao trong viên độc đan lại có mùi phân dê thế nhỉ?’

Hắn nghiêng đầu.

‘Không ngờ dê là giống động vật độc dữ vậy...’

Gã râu xồm vừa xoa bụng dưới, nơi vẫn còn đau âm ỉ, vừa ngẫm nghĩ.


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...