Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 3 - Quái nhân (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Quái nhân (3)

Sắc mặt bốn tên Xích Mã Đội lập tức biến sắc.

Phải tổ chức lễ ra mắt giữa các đội chủ, rồi làm thủ tục bàn giao. Nếu đội chủ có yêu cầu thì còn phải cải tổ cả tổ chức. Ngoài ra, cũng cần chuẩn bị vài cuộc rượu để hâm nóng bầu không khí.

Ánh mắt những người nhìn về phía Ngân Kiếm Hào giờ đây không còn sự thù địch như trước nữa.

Đó là bởi các thành viên Hắc Báo Đội trở về từ hiện trường đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện, rồi thi nhau vừa phun nước bọt vừa huyên thuyên như chim sẻ về công lao của Truy Giai Hoa và Ngân Kiếm Hào.

Giờ thì không ai dám xem thường Hắc Báo Đội nữa. Bởi ai cũng đã thấy rõ hậu quả khi dám khinh suất. Từ đây về sau ắt sẽ tự biết phải cư xử ra sao.

Danh tiếng Hắc Báo Đội vốn đang rơi xuống đáy, nhưng nhờ sự xuất hiện của Ngân Kiếm Hào trong cương vị đội chủ, và Truy Giai Hoa giữ vai trò đội phó, lại càng trở nên cao hơn trước một bậc.

“Còn nhiều việc phải làm lắm, đội chủ!”

Một nam nhân trong đội lên tiếng.

“Cút!”

Ngân Kiếm Hào chỉ liếc họ một cái rồi phất tay ra hiệu, đoạn quay người bước về phòng mình. Các thành viên Hắc Báo Đội chỉ biết đứng đực ra mà nhìn bóng lưng của hắn.

Vừa trở về phòng, Ngân Kiếm Hào lại lập tức nhập định vận khí. Lúc này, cho dù tu luyện môn tâm pháp vô danh đó với khí lực dồn ép đến cực hạn, thì triệu chứng tẩu hoả nhập ma cũng không còn xuất hiện nữa.

Môn tâm pháp đáng sợ đó – vốn có thể khuếch đại năng lực hắn lên gấp bội – giờ đã hoàn toàn hoà làm một với bản thân hắn, lặng lẽ chiếm cứ nơi sâu nhất trong đan điền. Với trạng thái này, có thể nói võ công của hắn giờ cũng đã tăng lên một bậc. Thường ngày không vận công thì thôi, nhưng một khi ra tay, thực lực được khuếch đại lên gấp bội – nếu vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc võ học của hắn đã mạnh hơn rất nhiều hay sao?

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ngân Kiếm Hào chìm vào vận khí, cẩn thận dò xét từng ngóc ngách cơ thể. Không có điều gì thay đổi. Không thấy khí mạch bị nghẽn, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy luồng chân khí bị rối loạn hay phá hoại ở đâu cả.

So với trước thì chẳng khác gì, nhưng năng lực lại như được tăng lên nhiều lần. Ngân Kiếm Hào lại nhớ về khoảnh khắc bản thân suýt tẩu hoả nhập ma.

Ngay lúc sinh tử tồn vong, trong óc hắn vang lên một giọng nói tựa ma quỷ dụ dỗ.

Đó không phải là âm thanh từ bên ngoài, mà vang lên ngay trong tâm trí. Giọng nói đó bảo rằng nếu hắn sùng bái y, nó sẽ tha mạng cho hắn.

Và câu cuối cùng mà hắn còn nhớ là: "Chỉ cần tôn kính thôi cũng được".

Sau đó thì hắn chẳng còn nhớ gì nữa. Nhưng khi tỉnh lại, như lời giọng nói ấy, hắn vẫn sống sót bình thường. Thậm chí còn nhận được kỳ ngộ.

Vậy rốt cuộc giọng nói đó là gì?

Võ học của ma đạo thường có vô số dị tượng khó lường. Có thể trong tâm pháp đó đã ẩn chứa ý chí hay linh hồn của người sáng tạo, khiến sự việc trở nên quỷ dị như vậy.

Nếu không phải vậy, thì có lẽ là có kẻ đang ẩn mình quan sát hắn rồi dùng tâm âm dẫn dắt? Hoặc cũng có thể, là một phần tiềm thức sâu thẳm trong hắn bỗng thức tỉnh và cứu lấy bản thân?

Không, nếu là như vậy, thì đã chẳng có chuyện mặc cả với từ “sùng bái”.

Dù trong vô thức, hắn cũng chẳng đời nào nghĩ đến việc sùng bái ai cả. Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất vẫn là: linh hồn của người sáng tạo môn tâm pháp đó đã hoà vào trong võ học.

Nếu vậy, liệu ý chí hay linh hồn đó đang co mình ẩn náu đâu đó trong kinh mạch của hắn chăng?

[Có phải đang ẩn trong thân thể ta không đó?]

Ngân Kiếm Hào thử cất tiếng hỏi về phía nội tâm.

Chờ một hồi lâu, không có bất kỳ hồi đáp nào.

[Phải biết ngươi là ai thì ta còn cân nhắc có tôn kính hay không chứ!]

Hắn lẩm bẩm nói tiếp.

Vẫn không có phản ứng nào.

Chuyện này nghe qua quả là điên rồ. Một kẻ bình thường lại tự nói chuyện với thứ gì đó bên trong mình? Thà ngồi nói chuyện với tảng đá còn dễ hiểu hơn.

Nhưng không thể phủ nhận, ký ức về khoảnh khắc tẩu hoả nhập ma đó quá rõ ràng. Khi đó, hắn thực sự cảm nhận được một “thứ khác” đang tồn tại trong bản thân. Và chính thứ đó đã kéo hắn ra khỏi ranh giới của cái chết.

"Rốt cuộc là tà thuật gì đây?"

Ngân Kiếm Hào tiếp tục vận hành tâm pháp.

Tâm pháp giờ đã hoàn toàn thuộc về hắn, chân khí lưu chuyển khắp toàn thân, trải đều từng huyết mạch.

Tốc độ luân chuyển chân khí tăng lên gấp bội. Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ các chiêu kiếm từng thi triển bỗng hiện lên rõ mồn một trong đầu.

Rồi ngay sau đó, từng kẽ hở, từng điểm phá vỡ trong các chiêu kiếm – mà trước đây hắn từng cho là hoàn mỹ – giờ đều hiện ra tường tận.

Ầm!

Tựa như vừa bị sét đánh trúng đầu. Cảm giác này giống như ngộ đạo sau hàng nghìn, hàng vạn lần vung kiếm, là cảnh giới đại ngộ của bậc cao nhân. Thế nhưng giờ đây, hắn lại đột ngột lĩnh hội được điều đó một cách nhẹ nhàng như thế.

"Sao lại có thể như vậy chứ?"

Dù tự mình trải qua, Ngân Kiếm Hào vẫn không thể tin nổi. Khi năng lực tăng lên, cảnh giới cũ lại trở nên nhỏ bé đến buồn cười. Cảm giác đó chẳng khác gì khi còn bé, mới học làm thơ thì thấy câu nào mình viết cũng hay. Nhưng khi lớn lên đọc lại, mới thấy ngây ngô khập khiễng vô cùng.

Ngực hắn sôi trào. Hắn vừa xung phá vài bậc võ công chỉ trong khoảnh khắc.

Chuyện này… thật sự có thể sao? Ai là người đã sáng tạo ra một tâm pháp như vậy?

Chỉ nghĩ đến thôi, lòng hắn đã dâng trào sự kính phục. Tuy vậy, cũng chỉ dừng ở kính phục.

[Ra mặt đi. Nếu chỉ cần tôn kính thì ta có thể.]

Ngân Kiếm Hào hét vào nội tâm. Vẫn chẳng có gì đáp lại.

[Không muốn thì thôi. Ta chẳng mất gì cả.]

Dứt lời, hắn tiếp tục tập trung tinh thần vận khí. Chợt, thân hình hắn mờ đi. Bởi vì trong lúc vận hành tâm pháp, Ngân Kiếm Hào bỗng nhớ lại khẩu quyết ẩn thân thuật mà nữ nhân nọ từng truyền lại. Cũng giống như các chiêu kiếm, giờ đây hắn đã hiểu thấu đáo và sâu sắc hơn về khẩu quyết ấy. Thành tựu của hắn trong ẩn thân thuật cũng tăng lên đáng kể.

Soạt soạt…

Thân hình hắn dần mờ nhạt rồi biến mất theo bóng tối trong phòng.

Chỉ ngồi yên mà có thể thi triển thuật ẩn thân đến mức đó, quả là cảnh giới cao thâm.

Soạt soạt…

Thân hình hắn dần hiển hiện lại.

“Phù…”

Ngân Kiếm Hào kết thúc vận khí, quan sát lại thân thể.

Vết thương sâu ở hông – di chứng từ trận huyết chiến với Huyết Cung Quỷ Linh Đội – giờ đây hầu như không còn đau nữa.

Nếu nhát kiếm đó sâu thêm một tấc, có thể phủ tạng đã bị hư hoại. Hắn chỉ bôi sơ chút kim sang dược, xé áo buộc lại rồi chạy băng băng qua tuyết mấy ngày trời trước khi kiểm tra kỹ vết thương.

Khi đó vết thương đã bắt đầu mưng mủ. May mà là mùa đông có tuyết, chứ nếu là mùa hè thì e rằng giòi bọ đã bò lúc nhúc rồi. Hắn tìm đến một ngôi làng nhỏ vô danh để gặp một lão y sư. Lão y sư đã quát tháo mắng nhiếc cả chục lần mỗi khi xem vết thương, nhưng tay nghề quả không tệ. Vết thương không bị nhiễm trùng thêm mà đang dần liền lại.

Tuy nhiên vì vết chém quá sâu, nên hắn nghĩ ít nhất cũng phải băng bó thêm một tháng. Thế mà giờ đây, hắn không còn cảm giác đau. Ngân Kiếm Hào vội vén áo, tháo băng ra.

Đôi mắt hắn mở to. Vết thương đã gần như lành hẳn, chỉ còn để lại một vết sẹo gớm ghiếc.

"Giờ thì ta cũng chẳng còn ngạc nhiên gì nữa."

Ngân Kiếm Hào lắc đầu.

Không chỉ võ công, mà cả khả năng hồi phục của cơ thể cũng đã được cường hoá cực hạn.

Lòng kính phục của hắn lại dâng trào.

[Dẫu vậy, ta vẫn không thể sùng bái ngươi được.]

Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười mãn nguyện.



- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương