Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 5 - Dày dạn gió sương (4)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Dày dạn gió sương (4)
Một luồng bạo lực ẩn tàng theo một loại tâm pháp vô danh đang vận chuyển qua huyết mạch, khiến tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh hơn.
Thế nhưng…?
Chạy một hồi lâu vẫn không sao rút ngắn được khoảng cách với nàng. Cứ tưởng đã gần kịp thì nàng lại bung ra một chiêu khinh công nhanh hơn, khiến khoảng cách lại bị kéo giãn. Đến mức muốn đập đất mà gào lên than khóc.
Tâm pháp đoạt được lúc đào thoát khỏi Huyết Cung đã nâng cao năng lực bản thân hắn lên một tầng cao mới, ngay cả khinh công cũng nhanh hơn hẳn trước kia.
Vậy mà vẫn không thể đuổi kịp. Khinh công không phải là toàn bộ võ công, nhưng cũng là thước đo rõ rệt nhất để phân định chênh lệch võ học giữa người và người.
Võ công thượng thừa!
Ngân Kiếm Hào nuốt xuống một tiếng rên.
Dù gì nàng cũng là nữ nhân, nhưng thân mang theo huyết thống cao quý, lại được học võ công của thành chủ. Ngay từ vạch xuất phát, nàng đã đứng ở một độ cao mà một đội chủ nhỏ nhoi như hắn chẳng cách nào chạm tới.
Dù có nhân đôi khả năng chạy hai bước thành bốn bước thì kẻ ngay từ đầu đã đi mười bước, mỗi lần lại nhảy vọt năm sáu bước, thì làm sao đuổi kịp? Tâm pháp vô danh cứ ngỡ là nắm được thiên hạ trong tay, vậy mà giờ đây lại sụp đổ như lâu đài cát.
Thân phận khác biệt!
Lại một lần nữa, hắn cảm nhận được một cách cay nghiệt đến thấu xương.
Sự ấm ức càng khiến Ngân Kiếm Hào thúc đẩy toàn bộ nội lực, dốc hết công lực để thi triển khinh công đến tột độ. Khoảng cách có vẻ rút ngắn đi đôi chút.
Nhưng đúng lúc đó, Ngô Liễu Lan bỗng nhiên dừng sững thân hình lại rồi quay ngoắt về phía sau.
“Ôi chà!”
Ngân Kiếm Hào bật thốt lên một tiếng kêu, cố gắng khựng lại. Nhưng vì đã dồn hết nội lực nên không dễ dàng dừng lại được.
Hắn miễn cưỡng dừng được ngay trước mặt Ngô Liễu Lan, suýt chút nữa là đâm sầm vào nàng.
“Sao ta lại bị ngươi đuổi theo như thế này chứ?”
Ngô Liễu Lan chống nạnh hỏi.
“Ta cũng chẳng biết nữa… hộc… hộc…”
Ngân Kiếm Hào thở dốc nhìn nàng.
Hắn đã bị hung thủ đã bỏ lại từ lâu rồi.
Vậy mà hai người vẫn còn đuổi nhau như điên tới tận đây.
“Định nhào vô đè ta lần nữa hả?”
Ngô Liễu Lan bật cười hỏi.
“Bây giờ thì ta không còn sức mà làm chuyện đó nữa rồi.”
Ngân Kiếm Hào ngồi phịch xuống tảng đá bên cạnh.
“Yếu xìu vậy còn đòi đè ai chứ… chậc!”
Ngô Liễu Lan bĩu môi lắc đầu.
“Thế muốn ta đè hay không đè thì ngươi nói một tiếng đi?”
“Ngươi vừa nói là hết sức rồi còn gì?”
Ngô Liễu Lan hếch mắt nhìn sang rồi ngồi xuống bên cạnh, làm như thất vọng lắm vậy, nhưng khóe môi lại vương nụ cười dịu như hoa lan.
Hương thơm trên người nàng phảng phất.
Tuy có khinh công thượng thừa khiến đối phương không dễ gì áp sát, nhưng dù gì vừa rồi cũng bị rượt một trận dài, mồ hôi phải đổ không ít, ấy vậy mà hương thơm ấy vẫn không bị lấn át, ngược lại càng đậm đà hơn.
Thật là một mùi hương khiến người ta muốn nhào tới vồ lấy. Tất nhiên, làm vậy thì kiểu gì cũng ăn một chưởng tóe máu thất khiếu mà chết tươi…
Bên trong lớp vỏ thiên chân vô tà, ngang ngược phá phách kia là một bản chất phi phàm mà không ai lường được.
So với Ngân Kiếm Hào, nàng chính là một cao thủ tuyệt đỉnh, thực lực vượt xa.Có lẽ bị giam cầm trong Quần Hùng Thành như một cái ngục lớn, nàng chỉ còn biết phát tiết bằng cách ngông cuồng như một con ngựa non mọc sừng.
Nơi mà thiên hạ bao người mơ ước được bước chân vào – Quần Hùng Thành nội thành – thì với nàng chẳng khác gì một nhà tù.
Biết được chân diện mục của Ngô Liễu Lan, Ngân Kiếm Hào lén liếc nhìn nàng. Nàng vẫn mỉm cười, ánh mắt cũng đặt trên người y.
“Là ai nhỉ, cái tên đó?”
Ngân Kiếm Hào vội chuyển hướng ánh mắt rồi hỏi.
Hắn không quá lo lắng rằng kẻ đó sẽ tập kích thêm lần nữa.
Vì nếu có, chắc chắn Ngô Liễu Lan sẽ là người cảm nhận được trước tiên và bảo vệ cho hắn.
Lúc nãy vì Ngô Liễu Lan sơ ý nên hắn mới là người cảm nhận khí tức trước tiên, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể có chuyện đó nữa.
“Không biết.”
Ngô Liễu Lan nhún vai, đáp cụt lủn.
“Cô chạy trước ta, chẳng phải đã thấy rõ hơn sao?”
Ngân Kiếm Hào hỏi lại bằng giọng đầy bực tức.
Việc không bắt được hung thủ, lại còn bị Ngô Liễu Lan vượt mặt, khiến trong lòng y sinh ra mặc cảm, điều đó vô tình bộc lộ qua âm điệu.
“Lúc ta vượt lên thì không thấy gì cả.”
Ngô Liễu Lan tươi cười đáp lời.
“Vậy thì cô chạy đến tận đây làm gì?”
Ngân Kiếm Hào chau mày nói, vẻ mặt lộ ra vẻ ngao ngán.
Nếu từ đầu đã không thấy gì thì nên dừng lại ngay tại chỗ. Làm thế sẽ khỏi phải lãng phí khí lực vô ích.
“Chỗ này vắng vẻ, cũng hay mà.”
Ngô Liễu Lan nhìn ra phía trước, nhẹ đáp.
Khác hẳn với giọng điệu tinh nghịch thường ngày, nét mặt nàng lúc này dường như có phần nghiêm lại.
“Khốn kiếp!”
Ngân Kiếm Hào lầm bầm, quay đầu đi, nghĩ bụng nếu cứ dây dưa thêm thì chỉ tổ biến mình thành thằng ngốc. Ngay lúc đó, hơi thở khẽ run rẩy của Ngô Liễu Lan bất chợt phả bên tai hắn.
“Chuyện… chuyện vừa nãy ngươi nói, chuyện từng nếm mật nằm gai, kinh qua sương gió… nghe thật đau lòng.”
Ngay sau đó, một thứ mềm mại, ướt át, dịu dàng đến không thể tưởng tượng được chạm khẽ lên môi hắn.
Ngân Kiếm Hào là kẻ vốn mắc chứng dị ứng khi có người khác chạm vào người mình, vậy mà giờ đây lại như bị phong toả huyệt mạch, toàn thân đông cứng.
Ngay khoảnh khắc đó, vẻ đẹp của Ngô Liễu Lan – người đã trút bỏ lớp mặt nạ của một con ngựa non ngông cuồng – cùng hương thơm dịu dàng như lan tỏa từ người nàng, khiến mọi giác quan của hắn đều tê liệt.
Giống như một tiếng sét nổ tung trời – rồi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Hơi thở nàng nhẹ nhàng run rẩy rồi xa dần, mơ hồ như tan vào giấc mộng.
‘Mộng sao?’
Phải rồi… là mộng thôi.
Từ khi bước vào tâm ma, có lẽ hắn vẫn còn trong mộng. Nếu vậy, thì lúc tâm ma tan biến cũng là lúc kinh mạch hắn nổ tung, hồn phách tiêu tán. Nhưng… hắn cũng chẳng cảm thấy uất ức gì nhiều.
Dẫu sao, được ban tặng một nụ hôn như mộng ảo trước khi lìa đời, thì cõi âm cũng đâu còn quá lạnh lẽo. Nếu có thể, chi bằng cứ để nó bùng nổ chậm thêm chút nữa.
Vì hương thơm từ người nàng vẫn còn phảng phất trên phiến đá này, và cảm giác ướt mềm như không thuộc về thế gian kia vẫn còn vấn vương trên môi hắn.
‘Phù…’
Ngân Kiếm Hào hít sâu một hơi.
Hương thơm mờ nhạt ấy dường như thấm vào tận não hắn.
Chỉ cần hít thêm một lần nữa, có lẽ nó sẽ tan biến mất.
Hắn nín thở.
“Có người đến, mau ẩn thân.”
Truyền âm của Ngô Liễu Lan vang lên bên tai.
‘Không phải mộng.’
Ngân Kiếm Hào thở ra, sau đó thi triển bí pháp ẩn thân được truyền lại từ nữ nhân hắn từng gặp tại Huyết Cung.
Thân hình hắn như hòa tan vào phiến đá, biến mất trong chớp mắt.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook