Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 6 - Bỏ nhà ra đi (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Bỏ nhà ra đi (1)

"Đúng là tiểu tử vận số quá tốt!"

Một nam nhân trung niên lắc đầu lè lưỡi nói trong một gian phòng thuộc Bí Các. Hắn là Bí Ảnh, thủ hạ thân tín của các chủ Uý Trì Mục. Trên thân hắn phảng phất mùi mồ hôi nhè nhẹ. Có lẽ vừa luyện võ xong, hoặc vừa làm chuyện gì đó tốn sức.

"Ôm con gái thành chủ lăn lộn một phen… tiểu tử đó không chỉ có sức sống dai dẳng mà vận khí cũng hạng nhất. Tất nhiên, hai thứ đó vốn là một."

Bí Ảnh lắc đầu, hình ảnh Ngân Kiếm Hào ôm lấy Ngô Liễu Lan mà lăn lộn vẫn không thể xóa khỏi tâm trí. Cảm giác khi đè lên thân thể đang dần thoát khỏi nét thiếu nữ, trở nên căng đầy tràn trề sức sống ấy rốt cuộc ra sao? Rồi lúc lăn một vòng, đặt được nàng nằm ngửa phía dưới, cảm giác lại ra sao?

"Khốn thật!"

Bí Ảnh tự tát vào mặt mình.

Người ẩn thân trong rừng trúc, phóng ra thấu cốt đinh đánh lén Ngô Liễu Lan chính là hắn. Đó là mệnh lệnh của các chủ, mà sâu xa hơn là mệnh lệnh của thành chủ.

Việc Ngô Liễu Lan như ngựa hoang mọc sừng, đột nhiên tìm đến Thiết Huyết Các, lập tức truyền vào tai thành chủ khi nàng vừa bước chân vào đó. Biết chắc nàng sẽ làm chuyện điên rồ, Ngô Cường Thiên bèn ra lệnh cho bí các chủ âm thầm "dạy dỗ" một phen.

Tập kích bằng thấu cốt đinh là để gieo vào lòng Ngô Liễu Lan nỗi sợ: nếu ở trong thành mà cũng bị hung thủ tập kích thì ra ngoài thành còn giữ được cái mạng ư?

Một khi sợ hãi thật sự, nàng sẽ không còn quấy rầy đòi đi xem Thương Long tỷ võ đại hội nữa.

Bí Ảnh được giao nhiệm vụ thực thi kế hoạch. Nhưng không ngờ giữa chừng lại có chuyện ngoài dự tính xảy ra - Ngân Kiếm Hào có cảm giác nhạy bén hơn hẳn, ôm lấy Ngô Liễu Lan lăn lộn né tránh, chiếm được đại tiện nghi.

"Võ công của tên đó cao đến thế sao?"

Bí Ảnh nhíu mày. Hắn cảm giác được khí tức của thấu cốt đinh còn sớm hơn cả Ngô Liễu Lan. Tất nhiên do hắn đứng gần hơn vài bước, nhưng chỉ vậy cũng là chuyện ghê gớm rồi.

"Con bé ngỗ ngược đó thật sự không phát giác ra ư?"

Đầu óc Bí Ảnh rối rắm.

Ngô Liễu Lan không phải loại người dễ bị đánh lén như thế. Dù nàng có ngỗ ngược, như ngựa hoang mọc sừng đi nữa, thì cũng là dòng dõi chân chính của thành chủ. Theo tin tình báo từ Bí Các, về tư chất bẩm sinh, nàng còn vượt xa đại tiểu thư Ngô Tú Lan. Có khi còn trội hơn cả đại công tử Ngô Tử Quân, nhị công tử Ngô Tử Hiến, và tam công tử Ngô Tử Thành...

"Hôm qua say mềm, ầm ĩ đòi đi xem đại hội, chắc sáng nay còn chưa tỉnh hẳn."

Mà có khi chỉ là không ngờ sẽ có người đánh lén ngay giữa thành, nên phản ứng chậm nửa nhịp.

Bí Ảnh chép miệng.

"Tiểu tử đó…"

Tâm trí hắn lại hướng về Ngân Kiếm Hào. Phản ứng trong tích tắc khi thấu cốt đinh lao tới, rồi khinh công phóng vọt ra khỏi rừng trúc, đều vượt xa dự đoán. Tuyệt đối không phải trình độ của một đội chủ tầm thường.

"Hắn đã che giấu suốt bao lâu nay sao?"

Bí Ảnh cười khổ.

Tưởng đâu chỉ là con sói điên nồng nặc mùi máu, nào ngờ lại còn có đầu óc cáo già.

"Tên đó… quả thật khiến người ta thấy nguy hiểm."

Trong mắt Bí Ảnh lóe lên ánh nhìn sắc như đao.

"Thôi, chuyện đó để ý sau. Còn con nhãi kia chắc sợ một trận rồi chứ?"

Hắn nhíu mày lần nữa.

Sau chuyện hôm nay, con bé đó không được nhắc đến chuyện đi xem Thương Long tỷ võ đại hội nữa. Nếu vẫn còn lì lợm đòi đi, sẽ thật sự rất phiền toái. Dù là chuyện nhỏ, nhưng không làm tròn mệnh lệnh của thành chủ thì vẫn là thất trách.

"Ta đã bôi độc rồi, chắc chắn phải sợ."

Hắn gật đầu.

Tuy không phải loại kịch độc, nhưng một khi phát giác là ám khí có độc, thì chẳng ai không hoảng sợ. Vậy là gánh nặng trong lòng thành chủ có thể bớt đi một phần.

***

"Xong xuôi cả rồi chứ?"

Bí Các các chủ Uý Trì Mục bước vào hỏi, trên miệng treo nụ cười khổ.

"Đã phóng thấu cốt đinh có bôi độc. Chắc chắn tiểu thư đã khiếp hãi."

Bí Ảnh cũng mỉm cười trả lời.

"Bôi độc sao? Nhỡ đâu bị trúng thì sao?"

Uý Trì Mục trợn mắt.

"Độc này chỉ cần đến Dược Vương Điện là giải được."

Bí Ảnh đáp.

"Chuyện không phải ở độc, mà là nếu để lại vết thương trên thân thể nhị tiểu thư, thì đó mới là đại họa!"

Uý Trì Mục lắc đầu thở dài.

"Chỉ là suýt trúng thôi, vả lại kết thúc rất gọn ghẽ, chắc cô ấy không nhận ra gì cả."

Bí Ảnh giấu nhẹm chuyện Ngân Kiếm Hào ôm lấy Ngô Liễu Lan lăn lộn một vòng.

Chuyện đó hắn phải giữ kín cả đời. Một tên đội chủ ôm lấy nhị tiểu thư, dám lăn một vòng trên đất, nếu để lộ ra, tội đó đủ để chém đầu. Huống hồ còn là lỗi do hắn khiến cơ hội đó xảy ra - tự nhiên càng không thể để lộ ra ngoài.

"Khá lắm. Đúng là lấy dao mổ trâu đi làm việc vặt."

Uý Trì Mục cười cười, nhai nhẹ mẩu cốm khô trong miệng.

"Tuy là việc nhỏ, nhưng cũng có chút thú vị."

Khóe môi Bí Ảnh nhếch lên.

Trong đầu hắn vẫn còn hiện rõ cảnh tượng khi Ngân Kiếm Hào đè lên người Ngô Liễu Lan, bộ ngực bị ép xuống méo mó; rồi khi lăn một vòng, mông và đùi nàng rung lên bên trong lớp y phục...

Chậc!

Bí Ảnh chép miệng một lần nữa.

***

Trở về phòng, Ngân Kiếm Hào giao hết mọi việc cho đội phó Truy Giai Hoa, tự nhốt mình lại, mấy ngày liền chìm đắm trong việc luyện công.

Từ khi nhận chức đội chủ, hắn chưa từng ngồi uống một chén rượu cùng các tổ trưởng, cũng chưa có buổi ra mắt nào ra hồn. Nhưng chẳng ai trong Hắc Báo Đội còn phàn nàn hay bất mãn gì.

Bởi vì những gì Ngân Kiếm Hào đã thể hiện quá mức ấn tượng, chuyện xảy ra trong hội nghị các đội chủ đã nhanh chóng truyền khắp Thiết Huyết Các thông qua các đội phó khác.

Những vết sẹo trên người như giun bò! Những gian khổ mà hắn trải qua! Tất cả khiến mọi người hoàn toàn công nhận hắn.

Không chỉ vậy, với việc Truy Giai Hoa được chính Ngân Kiếm Hào chọn làm đội phó, mọi người cũng không ai dị nghị, đều cung kính như với đội chủ chính thức.

Dần dần, cả Hắc Báo Đội đều thật sự xem Ngân Kiếm Hào là đội chủ của mình.

Nhưng bản thân Ngân Kiếm Hào lại đang rơi vào nỗi tuyệt vọng. Suốt mấy ngày qua, hắn hầu như không ăn uống gì, đắm chìm trong một tâm pháp vô danh, như kẻ mất hồn.

Lòng kiêu hãnh sụp đổ như lâu đài cát! Cảm giác thất bại tràn ngập toàn bộ tâm trí, khiến hắn chẳng còn làm được gì khác. Nụ hôn với Ngô Liễu Lan có thể quên, nhưng nỗi tuyệt vọng vì võ công quá kém thì không thể nào xóa nhòa.

Không phải lúc để tự mãn vì đã luyện thành tâm pháp vô danh đó. Biết đâu đó chỉ là một phần nhỏ trong năng lực của nó. Chân chính chi lực, chắc chắn còn ẩn sâu đâu đó.

Giọng nói đã cứu hắn khỏi lúc tẩu hoả nhập ma, cũng không tiết lộ thân phận. Nhưng vì muốn cho hắn cơ hội thật sự để kính ngưỡng, chắc chắn sẽ còn xuất hiện lần nữa.

Khi đó, hắn nhất định sẽ truy tìm lai lịch tâm pháp kia, cũng như thân phận thực sự của người đó.

Nhưng hiện giờ, vấn đề là - giọng nói đó không còn vang lên nữa.

[Ngươi đang ở đâu?]

Ngân Kiếm Hào gào lên trong lòng.

Vẫn là sự thinh lặng.

Tấm lòng kính ngưỡng từng tràn đầy trong tim hắn, nay đã hoàn toàn tan biến.

Dù đã thoát khỏi hiểm cảnh tẩu hoả nhập ma, năng lực tăng tiến rõ rệt, nhưng hắn vẫn chỉ là một con ếch trong giếng sâu.


 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương