Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 6 - Bỏ nhà ra đi (4)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Bỏ nhà ra đi (4)
“Vậy tại hạ xin tuân mệnh.”
Ngân Kiếm Hào khẽ gật đầu.
“Mấy hôm trước muội muội Liễu Lan sao lại đi tìm ngươi?”
Ngô Tú Lan hỏi.
Ngân Kiếm Hào lập tức vận chuyển đầu óc. Chỉ vì Ngô Liễu Lan đến tìm mình mà Ngô Tú Lan lặn lội tới đây? Chắc chắn không đơn giản như vậy. Hẳn còn có nguyên do nào khác.
“Nhị tiểu thư nói muốn xem tứ trụ bát tự của tại hạ.”
Ngân Kiếm Hào đáp thẳng, không vòng vo. Trong tình huống này mà nói quanh co chỉ càng khiến người mỏi mệt.
“Tứ trụ? Ý là cái tứ trụ bát tự đoán mệnh đó à?”
Ngô Tử Hiến trừng mắt hỏi lại.
Ngô Tú Lan cũng nhìn Ngân Kiếm Hào bằng ánh mắt đầy bất ngờ.
“Đúng vậy.”
Ngân Kiếm Hào thuận theo, rồi thuật lại ngắn gọn lý do nàng muốn biết tứ trụ của hắn.
“Phư ha ha ha!”
Ngô Tử Hiến cười sằng sặc.
Tiếng cười sang sảng như xé tan cơn nghẹn trong lồng ngực.
“Ca ca, trong tình cảnh này mà huynh còn cười được sao?”
Ngô Tú Lan trừng mắt nhìn hắn.
“Ừm? À… không, chỉ là quá hoang đường nên bất giác bật cười thôi.”
Ngô Tử Hiến vội đổi nét mặt.
“Rồi sao nữa? Ngươi có nói cho muội ấy không… À không, chuyện đó không quan trọng. Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của Ngô Tú Lan sắc lại. Ngân Kiếm Hào cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng.
Cũng giống như Ngô Liễu Lan, Ngô Tú Lan là một cao thủ tuyệt đỉnh. Chỉ một tia sắc trong mắt nàng thôi, toàn thân hắn đã bủa vây bởi cảm giác rờn rợn. Quả nhiên, cốt nhục của rồng, đều mang khí huyết phi phàm.
Nhưng... hắn lẽ nữ nhân này biết cả những chuyện sau đó? Dù nàng có biết hết thật, thì đoạn cuối cùng kia... dù có kề dao vào cổ, hắn cũng không thể thốt ra. Còn lại, những gì khác, hắn hắn cần phải giấu giếm gì cả.
“Tiểu thư đột nhiên bảo muốn dạo chơi hậu viên. Tại hạ theo nàng đi dạo, hắn mấy chốc đã ra khỏi vườn, ngay lúc ấy thì có năm chiếc ‘thấu cốt đinh’ từ rừng trúc bay tới.”
“Thấu cốt đinh?”
“Cái gì!”
Cả hai người đồng loạt kinh hô. Nhìn biểu cảm, có vẻ họ thật sự không biết chuyện này.
“Sau đó thế nào?”
Ngô Tú Lan vội hỏi.
“Tại hạ tránh được rồi lập tức truy kích, nhưng kẻ đó quá nhanh, với công lực của tại hạ thì không thể nào theo kịp.”
Ngân Kiếm Hào giấu nhẹm việc đã đè Ngô Liễu Lan xuống để né ám khí.
“Liễu Lan có đuổi theo cùng không?”
Lần này là Ngô Tử Hiến lên tiếng. Trong mắt hắn thoáng hiện một tia sát ý âm trầm. Có kẻ dám ném ám khí vào muội muội hắn, không thể dung thứ. Nếu tia sát ý kia bộc phát, hẳn là sẽ bùng nổ thứ kiếm pháp hung hiểm độc ác vô cùng.
“Tiểu thư khởi hành chậm hơn tại hạ, nhưng hắn mấy chốc đã vượt qua. Tuy nhiên, lúc đó thì kẻ kia đã biến mất rồi.”
“Liễu Lan có bị thương không?”
Ngô Tú Lan lo lắng hỏi.
“Với công phu của nàng, ám khí đó hắn thể làm tổn thương.”
Ngân Kiếm Hào đáp.
“Nhưng tại sao muội muội lại xuất phát chậm chứ?”
Ngô Tú Lan tuy đã yên lòng, song vẫn không hiểu.
“Tại hạ đã đẩy tiểu thư... không, thật ra thì... đã nắm lấy áo nàng và ném nàng qua tường vào trong. Có lẽ vì thế mà nàng mới chậm.”
Ngân Kiếm Hào cúi đầu tạ lỗi.
“Không, làm tốt lắm. Ta mà ở đó thì cũng đã làm vậy.”
Ngô Tử Hiến gật đầu nói.
Tia sát khí nơi mắt hắn đã tan biến, vẻ bình thản trở lại.
“Có đoán ra là ai không?”
Ngô Tú Lan lại hỏi.
“Nếu tại hạ có thể đoán ra, đã bắt được rồi.”
Ngân Kiếm Hào lắc đầu.
“Ra vậy.”
Ngô Tú Lan gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngân Kiếm Hào chỉ là một đội chủ cỏn con mà thôi.
“Nhị tiểu thư xảy ra chuyện gì sao?”
Một lúc sau, Ngân Kiếm Hào dò hỏi.
“Câu hỏi đó, vượt quá thẩm quyền của ngươi rồi.”
Đôi mắt Ngô Tú Lan lóe lên hàn khí. Tuy nàng mềm mỏng, nhưng câu nói đó rõ ràng cho thấy nàng muốn Ngân Kiếm Hào tự biết thân phận mình là ai.
Đồng thời, cũng là một lời cảnh tỉnh rằng – dù có cùng muội muội nàng đi dạo, cũng đừng vọng tưởng mình cùng đẳng cấp.
“Ra vậy, vậy nên những ngày qua nó cứ dán mắt về phía Thiết Huyết Các. Hẳn là muốn xem hung thủ có xuất hiện lần nữa không.”
Ngô Tử Hiến gật đầu như đã hiểu mọi chuyện.
Nhưng trong ánh mắt hắn vẫn còn vương một tia hoài nghi. Dường như vẫn chưa giải được khúc mắc. Ngô Tú Lan cũng thế.
Có lẽ còn điều gì đó không thể nói ra.
“Cảm tạ đã giải đáp. Vậy ngươi lui về nghỉ ngơi đi.”
Ngô Tú Lan gật đầu với Ngân Kiếm Hào. Ngân Kiếm Hào cúi mình rồi quay người rời đi.
“Nè…”
Vừa chạm tay vào tay nắm cửa, tiếng Ngô Tử Hiến vang lên sau lưng hắn.
“Khi nào rảnh, cùng ta uống vài chén. Ánh mắt của ngươi, ta thấy vừa lòng lắm.”
“Ca ca!”
Ngô Tú Lan cao giọng.
“Sao? Uống rượu mà phân sang hèn gì chứ.”
Ngô Tử Hiến hậm hực đáp.
“Xin nhận tấm thịnh tình. Tại hạ coi như đã cùng uống rồi vậy.”
Ngân Kiếm Hào khẽ cúi chào, rồi rời khỏi khách phòng.
***
Về tới nơi, Ngân Kiếm Hào chìm trong suy tư:
“Thật sự là cô ta đã bỏ trốn sao?”
Ngô Liễu Lan là người khó đoán, ban đầu hắn cũng không rõ nàng ta định làm gì.
Nghĩ ngợi mãi, một ý niệm lóe lên trong đầu hắn:
“Chẳng lẽ cô ta đã đến chỗ thành chủ quậy phá đòi gả cho ta?”
Nhưng cái tính bướng bỉnh ngông cuồng kia chỉ là vỏ bọc, chứ không phải bản chất thật sự của nàng ta.
Nếu thế thì… nàng đã gây nên chuyện gì khiến cả Ngô Tú Lan và Ngô Tử Hiến sắc mặt đều ảm đạm?
Hắn chợt nghĩ đến một khả năng.
Rồng chỉ bay lên trời khi phong ba bão táp tràn đến. Huyết thống của rồng cũng vậy.
Nếu vì nàng ta mà cả trưởng nữ lẫn thứ tử của thành chủ Quần Hùng Thành đồng loạt hành động, thì chỉ có một lý do:
Nàng đã bỏ trốn khỏi nội thành.
Lần đầu gặp Ngô Liễu Lan, Ngân Kiếm Hào đã có cảm giác: với nàng, nội thành như một nhà ngục. Nàng là một linh hồn phóng khoáng đến cực đoan.
Giam giữ nàng suốt hai mươi năm trong nội thành, có lẽ nay đã tới giới hạn.
Nàng từng xin ra ngoài xem Thương Long tỷ võ đại hội ở Lạc Dương, vì không được nên mới tới tìm hắn.
Mà với tính cách ấy, việc nàng ta bất chấp tất cả trốn thoát ra ngoài cũng không lạ.
Ngô Tú Lan đã cắt lời khi hắn hỏi về tình hình của nàng, nhưng Ngô Tử Hiến thì nói: mấy hôm nay Ngô Liễu Lan cứ nhìn chằm chằm về phía Thiết Huyết Các. Rồi đoán rằng nàng đang chờ xem hung thủ có trở lại hay không.
Nhưng... với nàng, cái thứ hung thủ đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nụ hôn kia xem ra không chỉ mình hắn là bị chấn động. Trong những ngày đó, hắn một lần cũng không dám ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Hắn vùi mình trong phòng, tập trung tu luyện tâm pháp, không bước chân ra ngoài nửa bước.
Nếu biết nàng cứ nhìn về phía Thiết Huyết Các, ít ra hắn cũng đã vẫy tay một cái. Có lẽ… trong khoảnh khắc cuối cùng đó, nàng đã dứt sạch tình cảm cuối cùng còn sót lại với Quần Hùng Thành – rồi lựa chọn bỏ trốn.
Dù đã đoán ra, hắn vẫn làm như không biết. Bởi nếu việc nàng bỏ trốn được giữ kín tuyệt đối, người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là kẻ đoán trúng – chính là hắn.
“Không biết cô ta có thể bay được bao xa?”
Ngân Kiếm Hào đoán: dài lắm cũng chỉ ba ngày. Ngay khi phát hiện nàng biến mất, hẳn đội truy tung đã xuất phát rồi. Hai ngày, hoặc ba ngày là cùng, sẽ bị đưa về lại.
Dù sao, nàng vẫn là người không thể đoán trước. Từ việc hỏi tứ trụ đến trốn khỏi nội thành… Nếu bị bắt về, hắn biết nàng sẽ uống rượu rồi quậy phá thế nào. Không khéo vác bình rượu lẻn vào phòng hắn lúc nửa đêm, thì đúng là hồn phi phách tán.
Nhưng chuyện đó… để sau hãy tính.
Lúc này, điều cần làm là lẻn vào địa lao gặp lão nhân kia.
Mà muốn vậy, phải vận dụng cho thuần thục bí thuật ẩn thân do nữ nhân Huyết Cung truyền thụ. Ngân Kiếm Hào lập tức ngồi kiết già, toàn tâm toàn ý vận chuyển khẩu quyết của ẩn thân thuật.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook