Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 23
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 23
Ực.
Judiel nuốt nước bọt xuống một cách khó khăn.
'Tại sao? Tại sao thằng bé đó lại ở đây…?’
Cô ta không thể hiểu tại sao Raon Zieghart, đáng lẽ là đang ngủ rồi, lại đứng ở đằng sau với thanh kiếm chĩa về phía cô ta như vậy.
‘Ugh…’
Cô ta cố gắng để nắm bắt được tình hình, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ phản chiếu dưới mặt hồ ấy thì thậm chí thở còn không nổi, chứ đừng nói là cố gắng để suy nghĩ.
Cô ta cảm thấy tim mình như đang bị bóp nghẹn, như gặp phải ánh mắt của kẻ sát nhân đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm hay hàng nghìn người vậy.
"Kể từ khi trở về tòa nhà phụ này thì ta đã biết là có ai đó đang theo dõi ta rồi."
“Hở…”
Kể từ khi cậu trở về… Điều đó có nghĩa là cậu đã chú ý đến ánh mắt của cô ta ngay từ lúc đầu.
'Không. Không thể nào.'
Cô ta đã được đào tạo để trở thành một điệp viên kể từ khi còn rất nhỏ. Đó cũng là lý do tại sao cô ta luôn tự tin vào khả năng che giấu sự hiện diện của mình hơn bất kỳ ai khác.
Không thể có chuyện một đứa trẻ đơn thuần lại phát hiện ra danh tính và khiến cho cô ta mất cảnh giác được.
"Mở miệng ra."
“Ahh…”
Lời nói của Raon không phải là một lời gợi ý, mà là một mệnh lệnh. Judiel run rẩy mở miệng ra.
“Guk…”
Ngón tay cậu lướt qua đôi môi đang hé mở của cô ta và buộc cô ta phải nuốt một thứ gì đó xuống cổ họng.
"Kyah!"
Cô ta hét toáng lên. Một cơn đau - giống như có một cây dùi xuyên qua thực quản và dạ dày - đang lan rộng khắp trong người.
Cô ta sụt sịt. Bụng như vừa nuốt phải lửa, đến mức khiến cho cô ta muốn mổ cả bụng của mình ra.
Tõm.
Bỏ mặc Judiel, người đang quằn quại vì đau đớn kia, Raon bước lên trên mặt hồ nước và mang tờ giấy màu xanh đậm về.
Sột soạt.
Đôi mắt của Raon tối sầm lại khi cậu mở tờ giấy đó ra.
"Đây không phải là giấy bình thường."
“Hơ…”
Judiel ngậm miệng lại. Dù cho đang đau đớn tột cùng, cô ta cũng sẽ không nhượng bộ. Niềm kiêu hãnh của một điệp viên sẽ không cho phép cô ta làm điều đó.
“…”
Raon Zieghart gật đầu sau khi nhìn chằm chằm vào mắt cô ta một lúc.
"Nước. Đất. Lửa. Gió."
Đột nhiên cậu bắt đầu gọi tên các nguyên tố khác nhau ra. Dường như cậu đang tìm cách để điều tra nội dung của tờ giấy, nhưng cô ta không thể hiểu tại sao cậu lại nói to ra như vậy.
“… Ánh nắng. Ánh trăng.”
“…”
Câu trả lời chính là ánh trăng, nhưng Judiel không hề phản ứng. Cô ta cắn lưỡi chịu đựng cơn đau đang quặn thắt trong dạ dày.
"Vậy ra là ánh trăng sao."
"Hở…?"
Cô ta cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi miệng. Raon Zieghart đã nói ra câu trả lời chính xác ngay sau khi chạm mắt với cô ta.
‘C-cái gì chứ?! Làm sao mà?'
Cô ta chỉ đang cắn răng chịu đựng cơn đau mà thôi. Làm thế nào mà cậu có thể xác định được bí mật của tờ giấy mặc dù cô ta không để lộ bất kỳ phản ứng nào chứ?
Cậu lật tờ giấy lại và đặt nó dưới ánh sáng mặt trăng một lúc, rồi bắt đầu đọc.
“Đúng là điều tra rất kỹ lưỡng đấy. Ngươi định gửi cái này cho ai? "
“Ugh…”
Raon hỏi câu hỏi đó với vẻ mặt trống rỗng. Judiel bây giờ cảm thấy sợ hãi hơn là đau đớn. Nỗi sợ hãi bóp nghẹt đang làm cho lưng cô ta đau đớn.
"Aries Zieghart."
Cậu không ép cung cô ta để có được câu trả lời. Thay vào đó, cậu nói ra tên con gái đầu lòng của Glenn Zieghart.
“Karoon Zieghart, Denier… Là Karoon Zieghart sao.”
"Hờ!"
Judiel bắt đầu hét lên, không thể kìm chế thêm được nữa.
"Cậu... Cậu là ai vậy chứ?!"
Cằm cô ta run lên vì sợ hãi trước điều gì đó không rõ ràng.
‘T-thằng bé này là gì vậy chứ?!’
Khả năng kiềm chế biểu cảm và sức chịu đựng chính là những điều đầu tiên được dạy trong quá trình đào tạo điệp viên.
Không thể nào một đứa trẻ đơn thuần lại có thể nhận thức được thông tin chỉ bằng cách nhìn vào mắt cô ta được.
“…”
Raon Zieghart cứ nhìn cô ta mà không nói gì cả. Judiel cúi người xuống, cố gắng né tránh ánh mắt đe dọa của cậu, và chợt nhận ra.
'Chờ đã! Nếu cậu ta không đọc được biểu cảm của mình thì sao nhỉ?’
Đôi mắt của cậu không hề săm soi biểu cảm của cô ta. Cậu chỉ bình tĩnh nhìn cô ta mà thôi.
'Không thể nào…'
Cơn đau đớn như xé toạc dạ dày của cô ta… Cái cách mà Raon đọc được suy nghĩ của cô ta… Mối liên hệ giữa các sự việc đã bắt đầu hình thành trong suy nghĩ của cô ta.
"Có phải... cậu đã cho tôi ăn một con cuồng trùng không?"
"Ngươi biết về cuồng trùng sao?”
Lần đầu tiên biểu cảm của Raon Zieghart có chút thay đổi. Cậu đang giễu cợt cô ta, theo như những gì mà cô ta nhìn thấy, mặc dù chỉ là một điệp viên bình thường thôi. Nhưng bấy nhiêu là đã đủ để đưa ra câu trả lời.
"Kuh!"
Cô ta cảm thấy như muốn nôn mửa hết ra.
'Không thể nào… Cuồng trùng sao!'
Cuồng trùng chính là một trong những lời nguyền tồi tệ nhất trên thế giới này. Bằng cách đưa nó vào cơ thể của mục tiêu, người hạ độc có thể nhận biết được không chỉ vị trí của mục tiêu, mà còn cả suy nghĩ của họ nữa.
Điều tồi tệ nhất chính là, bất kể họ có ở cách xa bao nhiêu, người hạ độc có thể giết chết mục tiêu bất cứ khi nào mà họ muốn - với một cơn đau đớn đến tột cùng.
'Đó là khả năng duy nhất rồi. Chính xác là cuồng trùng!'
Nỗi đau đớn tột cùng và cách Raon Zieghart đọc được suy nghĩ của cô ta đã khiến cho cô ta nhận ra rằng thứ vừa chui vào miệng mình chắc chắn là một con cuồng trùng.
"Làm thế nào... Làm thế nào mà cậu sử dụng được cuồng trùng chứ...?"
Cô ta vẫn thắc mắc làm thế nào mà một đứa trẻ mới mười ba tuổi, cả đời bệnh tật lại có thể sử dụng được cuồng trùng, nhưng đó là khả năng duy nhất mà cô ta có thể nghĩ đến.
"Đối với ngươi lúc này thì chuyện đó không quan trọng đâu."
Raon Zieghart tiến đến gần, đung đưa tờ giấy ngay trước mắt cô ta.
“Ư…”
Cậu đã đúng. Vì cuồng trùng đã xâm nhập vào cơ thể của cô ta, cho nên cô ta không thể chạy trốn hay không vâng lời được.
“Ngươi gửi bức thư này cho Karoon Zieghart nên chắc hẳn ngươi là điệp viên đến từ Trung Võ Cung phải không. Và nhiệm vụ của ngươi chắc là bắt đầu từ bảy tháng trước, sau buổi Lễ phán xét đúng chứ.”
“…!”
Judiel mở to mắt ra. Cậu lại nói rất chính xác. Cô ta đã đến tòa nhà phụ này từ bảy tháng trước, sau buổi Lễ Phán xét. Việc đó đã một lần nữa xác nhận rằng cậu đã sử dụng cuồng trùng để khống chế cô ta.
“Ngươi đã điều tra rất kỹ lưỡng. Không chỉ về ta, mà còn về mẹ ta, Helen, và cả những người hầu gái khác nữa.”
Raon Zieghart mỉm cười, nhìn vào những con chữ đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Sự khát máu ẩn chứa trong biểu hiện của cậu làm cho lưng của Judiel ướt đẫm mồ hôi lạnh.
'Mình đã đụng phải một người không nên đụng tới rồi.'
Cô ta đã nghĩ đây là một nhiệm vụ khá dễ dàng.
Tòa nhà phụ không có bất kỳ chiến binh nào canh giữ cả và chỉ có những người tử tế sống trong đó mà thôi. Việc cần làm chỉ là thu thập thông tin về đứa trẻ Raon và Sylvia tàn tật, nên cô ta đã nghĩ rằng nó sẽ đơn giản và dễ dàng.
Nhưng không phải vậy.
Có một con quái vật đang sống trong tòa nhà phụ này, và là con quái vật cực kỳ chết người. Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu khiến cho cô ta cảm thấy thà treo cổ tự tử còn hơn.
“Kuh…”
Cô ta kéo phần thịt trên cánh tay của mình.
Cơn khát máu nhàn nhạt từ cậu khiến cho cô ta cảm thấy mặt mình như bị xé nát, và nội tạng nơi con cuồng trùng trú ngụ như muốn nổ tung ra.
“Tôi… tôi sẽ thay đổi nội dung. Tôi sẽ đưa thông tin sai…”
"Ngươi không cần phải làm như vậy."
Raon Zieghart hạ tờ giấy xuống. Những chữ cái được ánh trăng phản chiếu ban nãy đã trở nên vô hình. Sau khi gấp tờ giấy lại, cậu đặt nó nổi lên trên mặt hồ.
“T-tại sao chứ…?”
“Ngay cả khi ngươi thay đổi thông tin ngay bây giờ thì cuối cùng Karoon cũng sẽ biết được thông tin về ta. Nó sẽ chỉ khiến ông ta nhận ra sự kém cỏi của ngươi mà thôi.”
"Hừ!"
Raon quỳ xuống và chạm mắt của cô ta. Bắt gặp đôi mắt đỏ như máu của cậu, tay chân cô ta run rẩy hết cả lên.
"Ngươi báo cáo bao lâu một lần?"
“Báo cáo định kỳ là hai tuần một lần.”
“Kể từ khi ta giành chiến thắng trước Burren vào ngày hôm nay thì thời gian báo cáo định kỳ đã ngắn hơn. Nó thay đổi thành một tuần một lần có đúng không.”
“À, vâng…”
Judiel gật đầu. Cô ta cũng nghĩ như vậy.
“Từ nay ngươi sẽ là điệp viên hai mang. Ngươi sẽ báo cáo cho ông ta bất kỳ thông tin nào mà ông ta sẽ sớm phát hiện ra được, giấu đi những thông tin quan trọng và không được tiết lộ ra cho ai biết. Ngược lại, ngươi phải mang đến cho ta những thông tin quý giá từ phía ông ta.”
"Tôi đã hiểu rồi."
Cô ta đồng ý vô điều kiện, cô ta có thể làm bất cứ điều gì để thoát khỏi tình trạng đáng sợ giống như hiện tại.
“Ta đang rất mong chờ một vài thông tin hữu ích trong lần tiếp theo lắm đấy.”
Nói xong, cậu biến mất vào trong bóng tối.
“Ugh…”
Tuy nhiên, Judiel vẫn có cảm giác như đôi mắt đỏ của cậu đang nhìn thẳng vào trái tim cô ta.
Phịch.
Hai chân không cầm cự được cơn run rẩy, cô ta ngã quỵ xuống đất.
“Cơn… cơn đau đó…"
Cơn đau đã biến mất từ lúc nào. Có vẻ như Raon Zieghart đã điều khiển con cuồng trùng.
'Đúng là quái vật…'
Cô ta thậm chí còn không dám nghĩ đến việc không vâng lời cậu. Có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết đang ẩn mình trong bóng tối ở tòa nhà phụ này.
"Ugh!"
Judiel cắn môi và chạy về chỗ ở của mình. Nỗi sợ hãi do Raon để lại đã khắc sâu trong tim, cổ cô ta như nổi hết cả da gà.
[Ngươi triệu hồi được cuồng trùng từ khi nào vậy?]
"Đó không phải là cuồng trùng đâu."
Raon, đã quay trở về phòng của mình, lắc đầu.
[Gì chứ?]
"Ta đã cho cô ta ăn viên thuốc độc, khiến cho cô ta tạm thời cảm thấy đau đớn dữ dội."
Cậu đã từng là nạn nhân của cuồng trùng trong tiền kiếp, nhưng cậu thậm chí không thể nhớ rõ về nó nữa. Cậu hoàn toàn không biết cách sử dụng nó. Thứ cậu cho Judiel ăn chỉ là một loại thuốc độc dùng để tra tấn mà thôi.
"Ta sẽ không sử dụng thứ gì giống như cuồng trùng đâu, ngay cả khi ta có nó thì ta cũng không dùng."
Cậu không hề có ý định sử dụng lời nguyền đáng sợ như vậy. Nếu có một con cuồng trùng ngay trước mặt, cậu sẽ nghiền nát nó dưới chân mình.
[Vậy, ngươi lấy chất độc đó ở đâu ra chứ?]
"Ta tạo ra nó đấy"
[Vậy ra trước đó, ngươi đi đến nhà bếp và nhà kho là để…]
"Đúng vậy."
Các công thức chế tạo thuốc độc đã sẵn có trong trí nhớ của cậu rồi, vậy nên cậu chỉ cần sửa đổi nó một chút để tạo ra một loại thuốc độc bằng cách sử dụng các nguyên liệu có sẵn ở xung quanh mình.
[Mà chờ đã. Lúc nãy, ngươi đã đọc được suy nghĩ của cô ta.]
"Đúng như vậy."
[Làm thế nào mà ngươi có thể làm được điều đó nếu như ngươi không sử dụng cuồng trùng chứ?]
"Một vài lần là do phỏng đoán, mấy lần khác là do xem xét tình trạng của cô ta."
[Tình trạng của cô ta? Nhưng không phải cô ta đã giữ y nguyên một biểu hiện trong suốt thời gian đó sao?]
Ngọn lửa xanh của Thịnh nộ dao động. Hắn ta dường như không thể hiểu được làm thế nào mà cậu có thể có được thông tin từ việc xem xét tình trạng của cô ta.
"Ta có thể nhìn ra”
Cậu đã sống như một sát thủ suốt hơn hai mươi năm trong tiền kiếp của mình. Cậu cũng đã từng trải qua những lần tra tấn, vì vậy đối với cậu, việc đọc được suy nghĩ của Judiel không thật sự khó khăn cho lắm.
[Ngay cả trong Quỷ Quốc, Tinh hoa Vương ta cũng chưa từng thấy đứa trẻ mười ba tuổi nào biết khắc sâu nỗi sợ hãi vào lòng người cả.]
Hắn ta nói rất đúng.
Nếu không có kinh nghiệm làm sát thủ từ tiền kiếp, cậu sẽ không nhận ra rằng Judiel đang cố thu thập thông tin. Cậu cũng không thể dùng phương pháp tương kế tựu kế để chống lại cô ta.
Nghĩ lại thì cậu chợt nhận ra, tiền kiếp của mình cũng khá hữu ích.
"Dù sao thì, kẻ chủ mưu chính là Karoon Zieghart."
Raon ngồi trên giường của mình và cứ lặp đi lặp lại tên của Karoon. Cậu có thể đoán được lý do ông ta gửi Judiel đến đây. Dựa vào cách mà ông ta hành động tại Lễ Phán xét thì hẳn là ông ta rất muốn có được thông tin về cậu rồi.
Nhưng ông ta đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Chỉ theo dõi cậu thôi thì được, nhưng lại bao gồm cả Sylvia, Helen, và những người hầu gái trong tòa nhà phụ làm mục tiêu để theo dõi của ông ta. Đó chính là sai lầm tồi tệ nhất mà ông ta mắc phải.
[Nhưng tại sao ngươi không thay đổi thông tin chứ?]
Thịnh nộ nghiêng đầu tiến gần đến.
[Cô ta viết rằng ngươi đã vượt qua được lớp băng trong người nhiều hơn trước và có được một kỹ thuật rèn luyện linh khí rất tuyệt vời. Không phải ngươi nên xóa nó đi hay sao?]
“Đó chỉ là những thông tin tầm thường thôi. Ta cần phải cho đi nhiều thông tin hơn như vậy nữa nếu như ta muốn lừa được ông ta.”
Ngón tay lướt trên ga trải giường, cậu tiếp tục nói.
“Nếu cô ta vẫn tiếp tục gửi thông tin thực về ta đến Trung Võ Cung, cô ta sẽ trở nên rất đáng tin cậy. Tiếp theo ta sẽ gửi đi thông tin sai sự thật sau khi đã gửi đi thông tin vô dụng nhưng có thật kia,… ta có thể tạo ra được cơ hội để loại bỏ Karoon Zieghart.”
[Hah…]
Thịnh nộ há hốc mồm. Hắn ta nhận ra Raon thật sự bất thường khi có thể tạo ra một kế hoạch như vậy trong một khoảng thời gian rất ngắn.
[Rõ ràng là ngươi vẫn còn chưa đủ mười ba tuổi. Vậy mà ngươi giống như có con trăn trăm năm tuổi ở trong người vậy.]
"Chỉ là con trăn thôi sao?"
Raon lắc lư ngón tay kèm nụ cười chế giễu với Thịnh nộ.
‘Ta không phải là con trăn. Ta là sát thủ.’
Một sát thủ giỏi nhất.
***
Runaan Sullion vẫn không ngừng luyện tập, ngay cả khi cô ấy đã trở về nhà.
Cô ấy đứng ngồi không yên khi nhớ lại những động tác mà Raon Zieghart đã thể hiện trong ngày kiểm tra.
Tuy nhiên…
"Mình không thể."
Khi cô ấy tập luyện với các thiết bị ở trong nhà, trọng lượng cô ấy có thể nâng được rõ ràng là nhỏ hơn so với khi tập ở sân tập.
Không chỉ là các thiết bị. Cả chạy bền và các hoạt động rèn luyện sức chịu đựng khác cũng không diễn ra tốt đẹp cho lắm.
“Hừm…”
Cô ấy suy nghĩ về việc đó, nhưng chỉ có một câu trả lời duy nhất.
"Raon Zieghart."
Vì Raon không có ở đây. Vì Raon - người đã luôn ở bên cạnh cô ấy - không còn ở bên cô ấy nữa, cho nên cô ấy đang ở trong tình trạng không bình thường.
Mùi hương của Raon càng ngày càng trở nên tuyệt vời hơn, nên cô ấy cứ ngửi nó trong vô thức. Cô ấy nghĩ đó chính là một trong những lý do.
'Mình cần cậu ấy.'
Runaan Sullion gật đầu và rời khỏi sân tập.
"Runaan?"
Rokan Sullion, trưởng tộc của gia tộc Sullion, nhíu mày nhìn Runaan đang rời sân tập.
“Chúng ta định sẽ tập luyện cùng nhau mà. Con đi đâu đấy?"
"Đi tìm Raon."
“Raon? Ý… Ý con là Raon Zieghart sao?”
"Ừm."
“T-tại sao con lại đến gặp cậu ấy chứ? Và tại sao lại là bây giờ, lúc chúng ta đang định tập luyện cùng nhau ư?"
Rokan Sullion lắp bắp, mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày. Nghe Runaan nói rằng cô ấy muốn đến gặp Raon trong khi cuối cùng ông cũng đã có chút thời gian để chơi với cô con gái út của mình, tay ông run hết cả lên.
"Bởi vì mùi hương, và việc luyên tập."
"Hở?"
Ông không thể hiểu được cô ấy đang nói gì.
"Con đi đây."
Runaan phủi quần áo và rời khỏi sân tập.
“Chờ đã! Con có thể tập luyện ở đây, với cha mà! ”
"Con phải luyện tập ở đó!"
Runaan kiên quyết lắc đầu.
“Sao con cứ nói là con phải đi vậy. C-Có phải Raon đã làm gì đó với con không?"
"Làm gì đó ư?"
Cô ấy ngây người cúi đầu và nghĩ về những gì đã xảy ra với Raon.
'Cậu ấy đã giúp đỡ mình.'
Raon đã không trực tiếp giúp đỡ cô ấy, nhưng cô ấy có thể tập luyện hiệu quả hơn bất cứ khi nào cô ấy ở bên cạnh cậu, nên có thể nói là cô ấy được cậu giúp đỡ.
"Có, cậu ấy có làm."
“Kuh! Raon, cái tên khốn đó!”
Rokan nghiến răng.
'Sao lại dám đe dọa con gái ta chứ?!'
Rokan đã tự tưởng tượng thêm mọi chuyện vào câu trả lời ngắn ngủn của Runaan thêu dệt bức tranh. Hình ảnh đứa con gái tội nghiệp của ông run rẩy sợ hãi trước những lời đe dọa của Raon đã hằn sâu vào trong não của ông.
"Ôi không! Thưa ngài! Ngài không thể ở đây được nữa! Nhiệm vụ của ngày hôm nay không thể bị hoãn lại được, dù thế nào đi chăng nữa… ”
"Mang kiếm của ta tới đây ngay lập tức!"
Rokan hét vào mặt người quản gia đang đến tìm ông.
“Eek? K-kiếm sao?”
“Runaan, ta cũng sẽ đi! Không thể tha cho cậu ta như vậy được!"
Rokan trừng mắt. Trông ông giống như sắp phá hủy tòa nhà phụ của Zieghart đến nơi.
"Hở? Hở?"
Quản gia há hốc mồm. Đầu ông đang đau vì mớ hỗn độn mà trưởng tộc sắp tạo ra.
"Ngươi đang làm gì đấy?! Ta đã bảo ngươi mang kiếm đến cho ta kia mà!”
"Xin hãy đợi đã! Thưa ngài! Làm ơn nói cho tôi…"
“Ta không muốn nói nhiều! Ta chỉ cần một thanh kiếm để trừng trị cậu ta thôi!”
“Haaah…”
Người quản gia quay đầu nhìn về phía Runaan. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Rokan với vẻ mặt trống rỗng, khiến người ta không thể biết được cô ấy đang nghĩ gì. Ông ta biết rằng tiểu thư trầm tính nhà mình sẽ không giải quyết được tình hình này.
'Người đó là người duy nhất có thể giải quyết được chuyện này.'
Ông ta lắc đầu và đi vào trong dinh thự để tìm phu nhân, thay vì thanh kiếm như lời của trưởng tộc.
***
"Vậy ra. Ý con đang nói là thiếu gia Raon đã giúp đỡ con trong quá trình huấn luyện, chứ không phải là đe dọa con sao. Chính xác chứ?"
"Ừm."
Runaan gật đầu trước câu hỏi của Clara.
"Ôi con ơi."
Đôi mắt màu tím của Clara toát lên một tia lạnh lùng rồi bà quay sang bên trái.
"Không không. Rõ ràng là do tôi nghĩ rằng con bé bị đ-đe dọa. Tại con bé cứ nói rằng nó sẽ đi, là ai thì cũng sẽ hiểu lầm thôi mà. Phải đó! Ai cũng sẽ vậy thôi!"
Rokan, người đã định tính sổ với người ta mà không cần suy nghĩ, giờ đang thu mình vào một góc. Ông cúi gần nửa người.
"Đừng nói nữa và quay lại làm việc đi."
“Không đâu, hôm nay tôi sẽ chơi với Runaan…”
"Im lặng đi."
"Đ-được thôi."
"Tôi sẽ đến kiểm tra ông sau, cho nên ông phải hoàn thành công việc của mình trước lúc đó đấy."
“Ừ-ừa. Không cần lo đâu."
Rokan quay trở lại dinh thự, thân hình to lớn đó của ông ngã xuống thất vọng.
"Runaan."
"Hửm?"
"Con có cảm ơn thiếu gia Raon không vậy?"
"Con đã cảm ơn khi cậu ấy đưa cho con một cái bánh quy giòn ạ."
"Thế còn khi cậu ấy giúp con tập luyện thì sao?"
"Con không."
"Haha."
Runaan lắc đầu và Clara mỉm cười vuốt tóc cô ấy.
"Vậy thì hãy nói với cậu ấy một lời cảm ơn vào lần tới con gặp cậu ấy nha."
“Nhưng mà cha…”
"Hmm?"
"Cha bảo con đừng bắt chuyện với nam nhân mà."
"Aha!"
Clara mỉm cười. Người quản gia nhìn vào nụ cười đó, khẳng định chắc chắn rằng Rokan sẽ bị mắng cả đêm.
“Quên những gì ông ấy nói đi. Không quan trọng đó là đàn ông hay phụ nữ. Cảm ơn khi được giúp đỡ là phép lịch sự thông thường. Con hiểu không?"
"Ừm."
"Vậy thì. Hôm nay con có muốn tập luyện với mẹ thay vì với cha con không?"
"Ừm."
Quay trở lại sân tập với Clara, Runaan nhớ lại khuôn mặt điềm đạm của Raon.
'Mình sẽ nói một lời cảm ơn.'
Cô ấy hơi bối rối khi nghĩ đến việc bắt chuyện với cậu trước.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook