Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 24
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 24
Raon mở mắt ra, cảm nhận ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ.
'Khó quá đi.'
Cậu đã bỏ qua việc ngủ trong thời gian nghỉ ngơi để trau dồi nhiều hơn nữa, nhưng cậu vẫn không tìm được cách để tạo ra linh khí.
'Đây không phải là phương pháp rèn luyện thông thường.'
Cậu cảm nhận được điều đó khi nhìn thấy biểu hiện của Glenn và khi xem xét lại nội dung cuốn ‘Vạn hỏa tu luyện’ đã được khắc sâu trong trí nhớ của mình, và cậu vẫn chắc chắn rằng đó không phải là kỹ thuật võ thuật có thể dùng thẻ đồng để đổi lấy được.
Dù cho là một thẻ bạc, hay thậm chí là hàng chục thẻ vàng thì cũng không đủ.
'Tại sao ông ấy lại đưa nó cho mình chứ?'
Cậu không thể hiểu nổi tại sao ông ấy lại đưa cho cậu một phương pháp rèn luyện linh khí tuyệt vời đến như vậy. Vì suy cho cùng, cậu vẫn nghĩ rằng Glenn rất ghét cậu và Sylvia.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là ông ấy đã không làm bất cứ điều gì khi cuốn sách bị biến thành tro bụi, và Raon lại là người duy nhất có được kiến thức ở trong đó cả.
‘Có vấn đề gì với phương pháp rèn luyện linh khí này không nhỉ?’
Cậu nghĩ có lẽ là Glenn đã đưa nó cho cậu bởi vì nó không phải là một phương pháp rèn luyện hoàn chỉnh, hoặc nó có một số sai sót ở đâu đó chẳng hạn.
“Hừm…”
Cậu cẩn thận kiểm tra lại nội dung của cuốn ‘Vạn hỏa tu luyện’ trong trí nhớ của mình.
'Mình không thấy có vấn đề gì cả.'
Cậu không nhận thấy rõ ràng được bất cứ điều gì cả, nhưng cậu nghĩ mình nên cẩn thận đề phòng vẫn hơn.
[Đó không phải là thứ duy nhất mà ngươi nên đề phòng đâu.]
Thịnh nộ đột ngột bật ra từ chiếc vòng tay hoa bằng băng kia.
[Nếu như ngươi không đề phòng Tinh hoa Vương ta, thì linh hồn và thể xác của ngươi sẽ bị nhấn chìm bởi cơn thịnh nộ đó.]
"Cứ vậy đi."
Raon gật đầu với Thịnh nộ, kẻ đang cười khúc khích.
[Ở Đất Quỷ ta cũng chưa thấy ai kiêu ngạo như ngươi hết. Lần này ta nhất định sẽ dẹp cái kiêu ngạo đó của ngươi.]
“Ta vẫn luôn nói với ngươi rồi còn gì. Nếu ngươi có thể làm được thì hãy làm đi.”
Raon tùy tiện xua tay một cái và rời khỏi phòng. Cậu không thể để lộ ra bất kỳ điểm yếu nào trước mặt Thịnh nộ cả. Một tâm trí thật thanh thản. Tâm trí tĩnh lặng như mặt hồ lúc nửa đêm, đó chính là điều mà cậu cần.
"Raon."
"Thiếu gia Raon."
Sylvia, Helen và những người hầu gái đang đứng đợi ở sảnh vào.
“Con ở đây vẫn chưa bao lâu mà. Mẹ vẫn chưa nói chuyện đủ với con, và con cũng ăn uống chưa đủ nữa…”
Sylvia ứa nước mắt bày tỏ sự luyến tiếc của mình.
“Kể từ giờ con có thể về đây vào mỗi cuối tuần mà.”
Không giống như trước đây, khi cậu vẫn chỉ là một học viên tạm thời, giờ với tư cách là một học viên chính thức, cậu có thể trở về tòa nhà phụ vào mỗi cuối tuần.
"Nhưng mà…"
Bầu không khí trở nên nặng nề hơn. Có vẻ như cảm xúc của Sylvia đã lan cả sang những người hầu gái rồi.
“Con… con sẽ quay về mà.”
Những tình huống và cảm xúc khó xử như thế này chính là gót chân Achilles(*) của cậu. Raon nhanh chóng vẫy tay chào và đi về phía lối ra của tòa nhà phụ.
Khi mở cửa, cậu chạm mắt với Judiel. Cô ta đang ngồi ở cuối hàng những người hầu gái.
"Hơ!"
Judiel che miệng mình lại, như sắp hét lên đến nơi. Trán cô ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người phát run lên. Hình ảnh của cô ta hiện giờ chính hình ảnh của một người bị áp đảo bởi con quái vật mà người ta gọi là nỗi sợ hãi.
'Có vẻ như là mình không cần phải lo lắng rồi.'
Đó chính là điều mà cậu muốn, nhưng cậu lại không thích việc khống chế người khác bằng nỗi sợ hãi cho lắm.
Cậu nghĩ rằng cậu nên nhận cô ta làm thuộc hạ của mình một cách đường hoàng sau khi cô ta mang về cho cậu những thông tin quý giá từ Trung Võ Cung.
[Ngươi đúng là một tên quái vật mà.]
Có vẻ như Thịnh nộ vừa thở dài vừa nói, trong khi quan sát biểu hiện đó của Judiel.
‘Bị một con quái vật thật sự gọi là quái vật cũng không tệ. Có thể xem như là một lời khen đấy.'
Raon khẽ mỉm cười và tiến về sân tập thứ năm lần đầu tiên sau một tuần được nghỉ ngơi.
***
Raon đến sân tập sớm hơn mười phút so với thời gian đã định.
Số lượng bọn trẻ đã giảm đi rõ rệt. Trong số một trăm sáu mươi người, chỉ còn lại bốn mươi hai người mà thôi. Điều đó khiến cho sân tập bị trống đi một nửa.
Việc số học viên chỉ còn lại một phần tư cho thấy Rimmer là một người rất tỉ mỉ về kết quả, mặc dù thường ngày ông ta luôn thể hiện ra vẻ ngoài như một kẻ vô tích sự.
“Raon Zieghart…”
"Hừm!"
"Bằng cách nào đó mà trông cậu ta lại khác trước rồi nhỉ…”
Cách bọn trẻ nhìn Raon rõ ràng đã thay đổi.
Sáu tháng trước, chúng nhìn cậu với ánh mắt nhạo báng, chế giễu và có một chút thương hại nữa. Tuy nhiên, giờ đây, chúng nhìn cậu với ánh mắt đầy sự ghen tị, ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, Raon không hề quan tâm đến chúng.
Khi đang khởi động với ‘Vạn hỏa tu luyện’, cậu nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến đến gần, tiếp đó là một âm thanh nghe như tiếng ai đó đang khịt mũi.
‘Tiếng bước chân đó…’
Khi cậu quay người lại thì thấy Runaan đang đứng ở đó với đôi mắt vô hồn, đúng như những gì cậu đã đoán.
[Bây giờ con nhỏ đó cứ vừa khịt mũi vừa đi theo ngươi khắp nơi. Ta nghĩ cô ta là một con mèo cơ mà, đâu phải là chó đâu chứ.]
'Tôi cũng không chắc nữa. Cô ấy trông vừa giống như chó vừa giống như mèo.'
Raon lúng túng khi chạm mắt với Runaan. Cô ấy tiến đến gần cậu hơn bình thường một bước rồi dừng lại ở đó.
"Cảm ơn cậu."
"Hở?"
Cậu không hiểu tại sao đột nhiên cô ấy lại cảm ơn cậu.
“…”
Sau khi cảm ơn cậu, ánh mắt Runaan bắt đầu trở nên giống như một con mèo đang chờ đợi thức ăn, lấp lánh đến lạ thường.
"Ơ, được rồi."
Raon đáp lại với vẻ mặt khó hiểu còn Runaan hơi cúi đầu rồi lùi lại một chút. Khoảng cách giữa họ lại trở về như bình thường.
"Ừm!"
Cô ấy siết chặt nắm tay của mình lại như thể vừa hoàn thành xong được điều gì đó.
"Tại sao đột nhiên cô lại cảm ơn tôi chứ?"
"Bởi vì tôi thấy biết ơn."
"Ah…"
Runaan nghiêng đầu nhìn Raon như thể cậu là kẻ kỳ lạ vậy. Có vẻ như là dù cho cậu có tiếp tục hỏi cô ấy thì cũng sẽ không có được câu trả lời.
[C-cái gì chứ? Cô ta đang muốn làm gì vậy!]
'Ta cũng không biết nữa.'
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một đứa trẻ giống như Runaan, cả trong tiền kiếp và ở hiện tại. Nhìn vào đôi mắt tím vô hồn của cô ấy khiến cho cậu cảm thấy khó hiểu — giống như đang nhìn vào đống lửa vậy.
Nhưng vì cô ấy không hề làm phiền cậu, cũng không gây sự gì với cậu hết, cho nên cậu thật sự không thể làm gì được cả. Và cả, cô ấy lại còn cảm ơn cậu nữa — mặc dù cậu không biết lý do là gì.
'Có phải vì mình không quen với cảm xúc không nhỉ?'
Thịnh nộ cũng bối rối, nhưng một kẻ tâm thần giống như hắn ta thì không thể được dùng làm tiêu chuẩn được.
'Vậy, xem như đây là cách để mình học được về cảm xúc bối rối đi.'
Raon thở dài. Dù cho có nghĩ bao nhiêu cũng không thể tìm ra được câu trả lời, vậy nên cậu liền lắc đầu để tỉnh táo trở lại.
"Thiếu gia!"
Dorian chạy đến chỗ cậu, mái tóc màu xanh lục tung bay như một đôi cánh.
"Đã... đã lâu rồi không gặp cậu!"
Cậu ấy cúi người một góc 90 độ, như thể đang cúi đầu trước huấn luyện viên vậy.
“C-cậu thế nào rồi? Còn tôi thì nghĩ là mình sẽ chết mất thôi. Khi mới chỉ là một học viên tạm thời tôi đã cảm thấy như muốn chết đến nơi rồi, cho nên tôi không thể tưởng tượng được giờ đây đã trở thành một học viên chính thức sẽ còn khó khăn hơn đến mức nào nữa. Tôi cứ liên tục gặp phải ác mộng đấy. Ugh…”
Dorian cứ nói liên tục mà không cần đợi câu trả lời. Cậu ấy đúng là một kẻ lập dị, thay vì tự hào khi trở thành một học viên chính thức thì cậu ấy lại cảm thấy sợ hãi.
“Nhưng tôi rất vui vì thiếu gia Raon chính là học viên đứng đầu đấy. Nếu thiếu gia Burren là người đứng đầu, thì tôi… tôi sẽ không thể thở được mất. Thà thi trượt còn tốt hơn…”
Khi Dorian đang nói những lời đó, Burren bước vào sân tập cùng với những đứa trẻ trong dòng họ ngoại.
"Hiee!"
Dorian gục xuống trước cái nhìn lạnh lùng đó của Burren.
“Hic! Hic! ”
Dorian bắt đầu nấc lên khiến cho toàn thân cậu ấy run rẩy.
"Raon Zieghart."
Không để ý đến Dorian đang sợ hãi kia, Burren tiến lại gần Raon.
“Tôi xin thừa nhận thất bại của mình vào tuần trước. Đã để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình rồi. Rất xin lỗi cậu."
Burren cúi người một góc 90 độ mà không chút do dự.
"Hở?"
"Eek!"
"T-thiếu gia Bu-Burren!"
Các học viên xung quanh há hốc mồm kinh ngạc.
"Tuy nhiên!"
Burren ngẩng đầu lên với đôi mắt rực lửa.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Tôi sẽ lại hiên ngang đứng trước mặt cậu, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Tôi sẽ không rút lui, cũng sẽ không bỏ cuộc. Đương nhiên tôi cũng không có ý định để thua kém các người đâu."
Burren chỉ tay vào Raon, rồi đến Runaan. Sau đó, cậu ta đi sang phía bên trái.
“Tôi… tôi cứ nghĩ là mình bị xử lý rồi chứ.”
Dorian vừa đứng vừa run rẩy vì cơn ớn lạnh.
“T-tôi phải làm gì bây giờ? Hay tôi đi cầu xin cậu ta tha thứ nhỉ?"
Mắt cậu ấy chuyển động nhanh gấp đôi so với lúc nãy. Thật không thể hiểu làm cách nào mà cậu ấy vẫn có thể tỉnh táo trong trạng thái như vậy được chứ.
"Cậu không cần phải lo lắng đâu."
Raon lắc đầu. Burren chỉ nhìn cậu và Runaan. Cậu ta dường như không chú ý đến bất kỳ ai khác cả.
[Đã bị đập cho một trận rồi mà vẫn không biết thân biết phận. Đi móc mắt cái tên đó ra ngay đi!]
'Được như vậy thôi đã khá tuyệt vời rồi.'
Chấp nhận sai lầm của bản thân và yêu cầu được tái đấu không phải là một việc dễ dàng đạt được đối với một đứa trẻ mới mười ba tuổi. Hành động đó rất phù hợp với danh hiệu là một thành viên trong dòng dõi trực hệ của gia tộc Zieghart danh giá.
[Ta không quan tâm điều đó có tuyệt vời hay không. Tinh hoa Vương ta không thích tên đó, nên hãy giết hắn ta ngay đi.]
‘Hah!’
Raon khịt mũi. Khi một kẻ phiền toái cuối cùng cũng chịu ngậm miệng lại, thì kẻ còn lại đã bắt đầu nói. Có vẻ như để cho xung quanh cậu yên lặng là chuyện sẽ không bao giờ xảy ra.
Vút!
Khi cậu phớt lờ sự tức giận của tên Thịnh nộ kia và bắt đầu xoay cổ chân, có cơn gió xanh thổi ngang qua những bức tường.
"Xin lỗi vì đã đến trễ. Ta ngủ quên vì hôm qua ta có uống chút rượu."
Rimmer xuất hiện cùng với cơn gió kia. Ông ta vừa cười ngượng ngùng vừa gãi gãi phía sau gáy, mái tóc ông ta rối như tổ chim.
Tách!
Có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của ai đó. Đó chính là Burren.
[Sao hắn ta dám để cho Tinh hoa Vương ta chờ chứ! Tên khốn tai nhọn kiêu ngạo đó điên mất rồi! Xé tai hắn ta ngay đi!]
Thịnh nộ đang sôi máu với cơn tức giận không thể kiểm soát được. Có vẻ như Burren và Thịnh nộ có thể trở thành bạn của nhau được đấy.
Rimmer vừa bước lên bục phát biểu vừa ngâm nga.
"Các bạn nghỉ ngơi có tốt không?"
Ông ta vẫy vẫy tay. Cách ông ta ấp úng nghe có vẻ như ông ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"Vâng ạ!"
Mặt khác, tiếng hét của bọn trẻ nghe rất to và mạnh mẽ.
“Đầu tiên, ta xin chúc mừng các bạn đã trở thành học viên chính thức.”
"Cảm ơn ông!"
“Như các bạn đã biết, những người đã thất bại vẫn có cơ hội được tham gia vào sân tập thứ sáu nếu như họ muốn. Đừng quá thất vọng nếu như bạn bè của các bạn đã bị loại."
Rimmer mỉm cười và nói với bọn trẻ rằng sau này chúng vẫn có thể gặp lại bạn bè của mình.
“Chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện chính thức kể từ hôm nay trở đi. Về tổng thể cũng vẫn sẽ giống như trước. Các bạn sẽ luôn phải vượt qua giới hạn của chính mình trong suốt quá trình đào tạo, dù cho là tâm trí, sức bền hay võ thuật. Đó không chỉ là phương pháp nhanh nhất mà còn cho phép các bạn đạt đến đỉnh cao nhất nữa."
Ông ta kết luận rằng sẽ không có kết thúc cho việc đào tạo cơ bản này.
Tuy nhiên nghe có vẻ không thuyết phục lắm vì sự lười biếng mà ông ta phô bày ra từ những cái ngáp liên tục đó.
“Một vài chương trình đào tạo nữa sẽ được thêm vào kể từ bây giờ. Đầu tiên là phương pháp rèn luyện linh khí. Bắt đầu từ ngày mai, các bạn sẽ rèn luyện linh khí vào buổi huấn luyện lúc rạng sáng và ban đêm.”
Vì ai cũng biết rằng thời gian tốt nhất để rèn luyện linh khí là vào rạng sáng và ban đêm, nên tất cả mọi người đều gật đầu.
“Chúng ta cũng sẽ bắt đầu khóa huấn luyện kiếm thuật và kỹ thuật nắm đấm mà các bạn đã chờ đợi từ rất lâu.”
"Ồ!"
"Cuối cùng cũng đến lúc rồi!"
Đôi mắt của bọn trẻ sáng lên như những viên ngọc khi ông ta nói về kiếm thuật và kỹ thuật nắm đấm.
"Và…"
Ngay khi Rimmer định tiếp tục nói thì cánh cửa sân tập bật mở ra.
Vù!
Đứng ở trước cánh cửa kia, nơi khởi nguồn của ngọn gió mang theo cát bụi, là một cô gái tầm độ tuổi thiếu niên.
Mái tóc màu mun của cô ấy xõa qua vai trái, và đôi mắt của cô ấy — phân biệt rõ ràng tròng đen và tròng trắng — sáng lấp lánh như viên ngọc trai. Da cô ấy trắng như tuyết.
"Ồ?"
"Hở…"
Các chàng trai trên sân tập không thể ngậm được miệng vì dáng vẻ yêu kiều của cô ấy, quá khác biệt so với Runaan.
Tuy nhiên…
“Ôi, chết tiệt. Sao cửa khó mở thế nhỉ?! ”
Câu chửi thề thốt ra từ miệng cô ấy khiến cho các chàng trai lại há hốc mồm nhưng vì một lý do khác.
“Cuối cùng thì con cũng tới rồi sao.”
Rimmer nhếch mép cười và chỉ về phía cô gái đang tiến đến gần.
“Ta không phải người phụ trách hướng dẫn cô ấy, nhưng cô ấy chính là học viên đã thất bại từ đợt trước. Vì kể từ bây giờ mọi người sẽ huấn luyện cùng nhau nên hãy gửi lời chào đến các bạn đi nào.”
"Tôi là Martha."
Cô gái vừa tự giới thiệu mình là Martha cau mày lại và hất cằm lên. Mặc dù có một vẻ ngoài khá duyên dáng, nhưng hành động của cô ấy không khác gì tên côn đồ cả.
“Rõ ràng là, mặc dù trông như vậy nhưng cô ấy là một cô gái rất tốt bụng đấy, vậy nên nếu như các bạn có thể hòa hợp được với nhau…”
"Đừng lo chuyện bao đồng, thưa ông."
"Chà, ta cũng nghĩ vậy."
Rimmer cười và nhún vai. Mặt khác, miệng của các học viên vẫn đang mở to.
"Hôm nay chúng ta chỉ cần làm ấm người thôi. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện chính thức. Cho nên..."
Ông ta liếc nhìn từng đứa trẻ và nở nụ cười toe toét.
“Chạy đi, hết tốc lực cho tôi.”
"Mình cảm nhận được việc đó sẽ đến mà."
Raon gật đầu một cái và chuẩn bị bắt đầu thì đã thấy ba cái bóng lao về phía trước.
Chúng thuộc về Runaan, Burren và Martha.
"T-thiếu gia."
Khi cậu định bắt đầu chạy theo họ, Dorian bỗng tiến lại gần cậu.
“C-chúng ta phải làm gì đây? Người đó đang ở đây ”.
"Cậu biết cô ấy sao?"
“Cậu… cậu không biết về cô ấy sao? Cô ấy cũng thuộc dòng dõi trực hệ đấy.”
"Dòng dõi trực hệ? Tôi không nhớ là đã từng gặp cô ấy tại buổi Lễ Phán xét."
“À, cô ấy không phải là một thành viên bình thường của dòng dõi trực hệ. Cô ấy đã được nhận nuôi vì tài năng của mình.”
Dorian nói với cậu rằng Martha được nhận làm con gái của Denier Zieghart, người con trai thứ ba của Glenn, và cô ấy được nhận nuôi nhờ vào tài năng của mình.
"Tài năng hả?"
Raon gật đầu, nhìn Martha chạy phía trước Burren và Runaan. Cô ấy hơn bọn họ một tuổi, nhưng cậu có thể nói rằng tài năng của cô ấy không hề tầm thường chút nào.
“Theo những gì tôi được kể thì Tiểu thư Martha là học viên hàng đầu của đợt trước, giống như thiếu gia Raon vậy.”
"Vậy tại sao cô ấy lại thất bại chứ?"
"Cô ấy... Cô ấy đánh người."
"Hở?"
Dorian tiếp tục nói, cánh tay đang khoanh lại chợt run rẩy.
“Không lâu sau khóa huấn luyện bắt đầu, cô ấy đã đánh năm h-học viên cho đến khi một nửa trong số họ mất mạng. Và trong số đó có hai người đến từ dòng dõi trực hệ."
“Hai người đến từ dòng dõi trực hệ sao…”
“Hãy… hãy cẩn thận đấy. Rõ ràng là cô ấy có một nhân cách rất tệ.”
Raon khẽ gật đầu và bắt đầu chạy.
'Cẩn thận sao?'
Cô ấy nên cẩn thận với cậu thì đúng hơn.
Cậu không có ý định che giấu sức mạnh của mình. Nếu bất cứ ai dám thách thức cậu, cậu sẽ giẫm đạp lên họ.
***
“Hờ…”
Raon thở hắt ra dữ dội sau khi buổi tập rèn luyện sức bền kéo dài đến tận chiều tối đã kết thúc.
“Ugh…”
“Mình… mình sắp chết đến nơi rồi.”
“Mình mới được nghỉ ngơi trong một tuần, nhưng mà…”
Hầu hết các học viên đều đang nằm dài trên mặt đất rên rỉ.
“Hôm nay chúng ta hãy dừng lại thôi, vì nếu tập quá sức sẽ ảnh hưởng đến quá trình huấn luyện ngày mai.”
"C-cảm ơn sự lo lắng của ông."
"Cảm ơn ạ."
Những đứa trẻ cúi đầu chào Rimmer và những huấn luyện trước khi gục ngã xuống thêm lần nữa.
“Ta đã nói chuyện này lúc nãy rồi, nhưng mà việc rèn luyện linh khí sẽ bắt đầu vào ngày mai. Ta sẽ phát sách rèn luyện, những ai chưa có được linh khí hãy tiến lên phía trước."
Khi Rimmer dùng tay ra hiệu, những cuốn sách dày bằng móng tay út xuất hiện trên bục phát biểu.
“Đừng cảm thấy thất vọng vì ta chỉ cung cấp một cuốn sách rèn luyện. Kỹ thuật rèn luyện linh khí Rinden sẽ phát huy tác dụng ở mọi nơi trên lục địa này.”
Hầu hết bọn trẻ đều không di chuyển, chỉ có một số học viên có xuất thân bình thường tiến lên và nhận sách tu luyện.
"Hmm?"
Ánh mắt của Rimmer hướng về phía Raon. Mặc dù không có bất kỳ linh khí nào, nhưng cậu lại không tiến lên phía trước.
"Raon Zieghart."
"Dạ vâng."
"Ta không nghĩ là con có một chút linh khí nào đâu."
"Con sẽ học kỹ thuật rèn luyện linh khí mà con mới có được gần đây."
"Hừm!"
Có vẻ như cậu đã lấy được một cuốn sách rèn luyện từ trưởng tộc bằng cách đổi lấy tấm thẻ đồng của mình để nhận được nó.
'Hẳn là thằng bé đã được tặng một thứ tương đương với thẻ bạc hoặc cao hơn.'
Vì Glenn quý trọng Raon hơn những gì mà ông ấy thể hiện, vậy nên Rimmer chắc chắn rằng ông ấy đã cho cậu một kỹ thuật rèn luyện tốt hơn Rinden.
“Những người đã học được kỹ thuật rèn luyện linh khí bất kỳ sẽ luyện tập trong căn phòng riêng của mình vào buổi rạng sáng. Những ai đã nhận được cuốn sách rèn luyện vào ngày hôm nay, cũng như Raon Zieghart, sẽ đến đây vào rạng sáng ngày mai."
"Con cũng đến sao?"
Raon nghiêng đầu.
"Vì con chưa học được một chút linh khí nào cả."
"Đã hiểu ạ."
“Được rồi, hôm nay chúng ta hãy dừng lại…”
"Chờ đã. Tôi có vài điều muốn nói."
Martha, người không đổ một giọt mồ hôi nào dù vừa mới hoàn thành bài huấn luyện về sức bền, giơ tay lên.
"Ai là học viên đứng đầu ở đây vậy?"
Cô ấy nhìn lướt qua mọi người, hai tay chống hông.
"Là tôi đây."
Raon lên tiếng, đối diện với đôi mắt đen láy của Martha.
“Dòng dõi trực hệ và các gia tộc chư hầu chết hết rồi sao mà lại để thua một thằng nhóc thậm chí không có một chút linh khí nào vậy.”
Cô ấy đứng ngay trước mặt Raon cười nhạo Burren và Runaan
"Ta không thể chịu đựng được một kẻ yếu hơn ta lại đứng trên ta như vậy."
Luồng không khí lạnh lẽo bao quanh toàn bộ cơ thể của Martha.
"Đấu với nhau đi."
(*) gót chân Achilles là ám chỉ điểm yếu của mỗi con người.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook