Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 44
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 44.
Keng!
Thanh kiếm của Raon và của Tam Hoàng Tử vang lên khi áp lực của họ va vào nhau.
Keng!
Sức mạnh từ mắt cá chân đến cơ bắp tay trước của cậu được kết hợp lại làm một. Một sức nặng như đang mang tảng đá bên cạnh thanh kiếm.
"Khụ!"
Cả hai tay đang cầm thanh kiếm của Tam Hoàng Tử bỗng bắt đầu run rẩy.
'Đúng thật là điên rồ mà!'
Cậu ấy đã nhận ra rằng Raon rất mạnh từ trận thua ban nãy, nhưng thật không ngờ rằng sức mạnh của cậu lại áp đảo đến như vậy, ngay cả khi cậu ấy đối mặt với cậu một cách đàng hoàng.
"Ya!"
Tam Hoàng Tử nghiến răng nghiến lợi hét lên một tiếng để lấy lại sự tập trung. Cậu ấy vung kiếm bằng tất cả những gì mình đang có, vì nếu như bị đẩy lùi thì cậu ấy sẽ thất bại mất.
Keng!
Hai thanh kiếm tập luyện va vào nhau, và Tam Hoàng Tử bị đẩy lùi về phía bên trái của Raon.
"Ugh!"
Tam Hoàng Tử lấy lại thăng bằng bằng cách xoay người, dùng chân trái làm chân trụ. Một chuyển động nhanh chóng và có cơ cấu, dường như cậu ấy đã sẵn sàng để đón nhận bất kỳ đòn tấn công nào.
Tuy nhiên, đối thủ của cậu ấy đã vượt ra ngoài dự đoán của cậu ấy.
Thịch!
Raon cũng di chuyển cùng một lúc với cậu ấy, và cậu lấy lại thăng bằng bằng cách sử dụng Hà bộ pháp. Cậu di chuyển như đang trượt, rồi bất ngờ xuất hiện ở phía sau của Tam Hoàng Tử.
"Khụ!"
Vì Tam Hoàng Tử cũng đang cố gắng hết sức mình nên phản ứng của cậu ấy cũng đã trở nên nhanh nhẹn hơn. Cậu ấy liền lùi lại và đâm thanh kiếm.
Keng!
Raon nghiêng thanh kiếm của mình để đẩy lùi đòn tấn công đang nhắm vào cổ tay của cậu từ Tam Hoàng Tử.
"Vẫn chưa đâu!"
Thanh kiếm của Tam Hoàng Tử uốn cong như con rắn sống, đâm về phía ngực thay vì cổ tay. Đôi mắt cậu ấy tràn đầy khát khao chiến thắng.
Bịch!
Đôi mắt của Raon lại không hề dao động. Cậu xoay thanh kiếm tập luyện của mình theo hướng khác, chống đỡ lại đòn xoay trên thanh kiếm của Tam Hoàng Tử.
"Khụ!"
Tam Hoàng Tử vừa lùi lại vừa rên rỉ. Trông cậu ấy giống như không thể nào tin được, cằm của cậu ấy run lên.
“L-làm sao mà…?”
"Tôi đã trải nghiệm qua nó một lần rồi."
Raon liếc nhìn qua Burren ở đằng sau Tam Hoàng Tử. Cậu vừa chống đỡ lại đòn xoay trên thanh kiếm của cậu ấy, cũng giống như khi cậu đấu với cậu ta.
"Cậu là con quái vật, hay một thiên tài vậy...?"
Tam Hoàng Tử hạ thấp tư thế xuống và cắn chặt môi. Giữ thanh kiếm của mình bằng cả hai tay, cậu ta xoay nó theo một đường chéo. Mặc dù tư thế vẫn như trước, nhưng áp lực từ cậu ấy lại hoàn toàn khác hẳn.
'Kiếm thuật Feres sao.'
Đó chính là Kiếm thuật Feres, thứ chỉ được dạy cho Quốc Vương tương lai của Vương Quốc Owen.
Là thứ kiếm thuật được lưu truyền lại bởi Feres - vị kiếm sĩ mạnh nhất lục địa từ vài trăm năm trước - đó là một thứ võ thuật cao cấp có thể vừa tấn công vừa phòng thủ cùng một lúc, chứa đựng cả dòng chảy của bầu trời.
"Haa!"
Tam Hoàng Tử hét lên một tiếng để lần nữa lấy lại sự tập trung rồi dậm chân xuống đất. Cậu ấy lao vào như một cơn bão và dùng kiếm của mình tấn công từ phía dưới lên trên.
Bịch!
Không đối đầu với thanh kiếm của Tam Hoàng Tử, Raon liền sử dụng Hà bộ pháp. Như một cành cây phất phơ trong gió, cậu sượt ngang qua thanh kiếm đó.
Tam Hoàng Tử đuổi theo bằng cách chuyển hướng thanh kiếm đang đi lên thành đi xuống. Đó rõ ràng là ứng dụng của linh khí, cho phép chuyển động nhanh chóng nhưng vẫn giữ được cân bằng.
Keng!
Raon lùi lại và làm chệch hướng thanh kiếm của Tam Hoàng Tử bằng cách sử dụng 'Song kiếm hợp bích’.
"Tôi sẽ không hụt mất cậu nữa đâu!"
Tam Hoàng Tử tiếp tục đuổi theo Raon trong khi sử dụng Kiếm pháp Feres hoàn thiện hơn. Giống như thứ kiếm thuật đó được cho là chứa đựng cả bầu trời, lưỡi kiếm của cậu ấy cũng chứa đầy nguồn năng lượng hùng vĩ và sâu sắc.
'Cũng không tệ.'
Raon nhếch mép, cảm nhận được thanh kiếm của Tam Hoàng Tử sượt qua trán mình.
'Cậu ta khác hẳn so với lúc nãy.'
Sức mạnh và ý chí của cậu ấy đều khác xa so với lúc ban nãy.
'Dù gì thì cậu ta cũng xuất thân từ một Vương Quốc danh giá mà…'
Vương Quốc Owen là một trong số Lục Vương, và hiển nhiên là có lý do chính đáng nên cậu mới được công nhận như vậy. Cậu ấy hoàn toàn nhận thức được điều gì quan trọng nhất trong một trận đấu mặc dù tuổi đời còn rất trẻ.
Có khả năng là một ngày nào đó cậu sẽ phải chiến đấu với Vương Quốc Owen. Vì thế nên cậu muốn quan sát kiếm thuật cấp cao của Vương Quốc ấy và đó quả thật là trải nghiệm học tập rất tuyệt vời.
Hơn nữa, Tam Hoàng Tử luôn không ngừng suy nghĩ và điều chỉnh động tác của mình trong lúc chiến đấu. Cậu ấy đúng là đối thủ rất thú vị.
Keng!
Raon chống đỡ một cách quyết liệt thanh kiếm của Tam Hoàng Tử khi nó đang xoay vào cổ của cậu. Đòn tấn công đó tuy rất sắc bén, nhưng cậu đã phân tích được nó rồi.
Vì cậu đang sử dụng ‘Hỏa nhẫn’ trong lúc chiến đấu, nên không khó để cậu phân tích được kiếm thuật. Bất kỳ kỹ thuật nào mà Tam Hoàng Tử đã sử dụng đều được tích lũy lại trong trí nhớ của Raon.
Keng!
Kenggg!
Raon không sử dụng bộ pháp nữa. Chỉ đứng vững tại chỗ, cậu đã làm chệch hướng tất cả các đòn tấn công của Tam Hoàng Tử.
“Há…”
"Thật là điên rồ mà!"
Đôi mắt của Tam Hoàng Tử mở to ra, và hàm của Công tước Tartan như muốn rơi xuống.
“Hơ…”
Tam Hoàng Tử thở ra hơi dài và lùi về một bước. Duỗi thẳng vai ra, cậu ấy siết chặt lấy thanh kiếm.
“Vẫn chưa kết thúc đâu. Tôi vẫn còn chiêu thức cuối cùng.”
Nói xong, cậu ấy nhấc thanh kiếm lên. Một tư thế khá cao, như thể cậu ấy đang nâng đỡ cả bầu trời vậy. Cậu ấy cứ thế mà dậm chân xuống đất.
'Đó có phải là một kỹ thuật bí mật không nhỉ?'
Raon nheo mắt lại. Kiếm thuật cấp cao luôn có những kỹ thuật bí mật, đúng như danh xưng của chúng. Có vẻ như Tam Hoàng Tử sắp sử dụng kỹ thuật bí mật của Kiếm thuật Feres.
Vút!
Luồng khí toát ra từ toàn bộ cơ thể của Tam Hoàng Tử đè lên trên người cậu. Đó là loại kiếm thuật cấp tốc giáng xuống sau khi ngăn cản không cho đối thủ né tránh.
'Mình sẽ nhận lấy nó.'
Raon vung thanh kiếm về bên trái ở đằng sau của cậu. Vì cậu đã quan sát đủ các màn kiếm thuật của cậu ấy nên đã đến lúc kết thúc rồi.
Ngọn lửa Đầu tiên của ‘Vạn hoả tu luyện’.
Xoay tròn.
Ngọn lửa đỏ xuất hiện từ mũi kiếm của cậu xoay tròn như bánh răng cưa và xuyên qua bầu không khí nóng bừng trên đấu trường.
"Haa!"
Tam Hoàng Tử đã không rút lui, mặc dù đã nhìn thấy ngọn lửa bùng lên từ thanh kiếm của Raon, bởi vì cậu ấy tin tưởng vào linh khí và thanh kiếm của mình.
Phừng!
Ngọn lửa phóng ra thành một đường mảnh, xuyên qua linh khí của Tam Hoàng Tử.
"Hở!"
Giữa luồng linh khí màu xanh lam đã bị xuyên thủng, có thể nhìn thấy được đôi mắt đang mở to của Tam Hoàng Tử. Tuy nhiên dù gì thì cậu ấy là Tam Hoàng Tử của Vương Quốc Owen cơ mà.
Sử dụng chút linh khí cuối cùng của mình, cậu ấy lấp đầy khoảng trống của nguồn linh khí đó.
"Thật vô nghĩa."
Raon dõng dạc tuyên bố, vung thanh kiếm tập luyện của mình cho đến cùng.
"Vẫn chưa đâu! Thanh kiếm của tôi… hả? ”
Cằm của Tam Hoàng Tử run rẩy, cậu ấy dừng thanh kiếm đang chuẩn bị giáng xuống của mình lại.
Mà không, cậu ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng nó lại cả, bởi vì thanh kiếm của cậu ấy đã bị gãy.
Vòng xoáy lửa của Raon không chỉ cắt xuyên qua linh khí của Tam Hoàng Tử mà còn cả thanh kiếm tập luyện của cậu ấy nữa.
“Hah…”
Tam Hoàng Tử ngã khuỵu xuống. Cậu ấy thẫn thờ nhìn thanh kiếm đã bị gãy của mình.
"Tôi-tôi vượt trội hơn về sức mạnh và tốc độ..."
“Dùng bộ pháp để rút lui không có nghĩa là yếu kém về sức mạnh. Đôi khi rút lui là vì có mục đích, nhằm để nắm bắt được cơ hội tốt hơn."
"... Tôi hoàn toàn cảm nhận được điều đó."
* * *
Tam Hoàng Tử đứng dậy cùng với tiếng thở dài. Sau khi nhặt lấy thanh kiếm đã gãy và thu dọn mớ áo giáp cũng như tóc của mình, cậu ấy lại đứng trước mặt Raon.
"Cảm ơn cậu. Tôi đã cảm nhận được rất nhiều điều nhờ cậu đã chấp nhận đấu thêm một trận thứ hai. Người ta nói đúng lắm. Thế giới này là vô tận mà."
Cậu ấy cúi đầu trong khi nói những lời đó. Đó là một phong thái nhã nhặn rất phù hợp với một vị Hoàng Tử.
“Tôi cũng đã học được rất nhiều điều.”
Raon cũng cúi đầu trước Tam Hoàng Tử.
“Tôi xin lỗi vì ngay từ lúc đầu đã coi thường cậu. Xin hãy coi như đó là sự thiếu sáng suốt của tên nhóc ngu ngốc này."
"Không sao đâu."
"Cậu bao nhiêu tuổi thế?"
"Tôi mười bốn tuổi."
“Hah! Tôi đã thua trước một kiếm sĩ nhỏ tuổi hơn tôi, cả về kiếm thuật lẫn tâm tính."
Tam Hoàng Tử cười một cách chán nản. Biểu hiện đó cho thấy được tính cách chân thật nhất của cậu ấy.
"Nếu như đó là cậu thì tôi nghĩ sẽ ổn thôi."
Đưa tay vào bên trong bộ áo giáp, cậu ấy lấy ra một chiếc thẻ có vẽ hình con sư tử màu xanh lam sáng và cái tên Greer được viết ở trên đó.
"Xin hãy nhận lấy nó đi."
"Đây là…"
"Đó là minh chứng cho việc Tam Hoàng Tử của Owen, Greer De Owen tôi, sẽ chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào."
"Cái gì chứ?"
Đôi mắt của Raon mở to ra. Vật mà cậu vừa nhận được từ Tam Hoàng Tử là chiếc thẻ tượng trưng cho hoàng tử, một thứ có thể đáp ứng yêu cầu của cậu.
“Tại sao cậu lại đưa cái này cho tôi…?”
“Tuy tôi đã thua, nhưng tâm trí của tôi đã trở nên sáng suốt hơn. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như thế, giống như tôi đã được khai sáng vậy."
Tam Hoàng Tử thì thầm rằng chiếc thẻ vẫn còn rẻ hơn so với những gì cậu ấy nhận được.
“Hừm…”
Raon miễn cưỡng nhận lấy chiếc thẻ.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong tương lai. Cứ trên cơ tôi cho đến lúc đó nhé, vì việc đuổi theo cậu sẽ rất thú vị đấy."
Tam Hoàng Tử cười rạng rỡ. Bước ra khỏi đấu trường, cậu ấy đứng trước mặt Rimmer.
“Huấn luyện viên Rimmer, chúng tôi đã thua rồi. Phần thưởng cho việc đánh cược sẽ được trao cho ông."
"Tôi hiểu rồi."
Rimmer gật đầu với nụ cười vẫn giống như trước.
"Công tước Tartan."
"Vâng."
“Hãy quay về thôi. Tôi nhớ ra là có việc cần phải làm.”
"Vâng ạ!"
Tam Hoàng Tử và Công tước Tartan rời khỏi sân tập cùng với các học viên hiệp sĩ.
“Hừm! Cậu ta cứ ra oai từ đầu đến cuối, thật là bực mình mà!”
Martha khịt mũi với vẻ mặt không hài lòng, đá chân vào đấu trường đã sụp đổ.
“Ra oai sao…”
Raon lắc đầu nhìn bóng lưng của Tam Hoàng Tử biến mất khỏi tầm mắt. Đôi mắt của Tam Hoàng Tử hoàn toàn trong sáng.
'Không hề.'
Cậu ấy đã thay đổi, và vẫn sẽ tiếp tục thay đổi. Cũng giống như Burren và Martha vậy.
'Và…'
Raon liếm môi, nhìn vào chiếc thẻ trên tay. Cậu chỉ chấp nhận trận đấu vì lợi ích của việc huấn luyện của mình. Cậu không ngờ rằng mình sẽ nhận được một thứ như vậy.
'Thật là tò mò quá.'
Bởi vì tiền kiếp cậu chỉ toàn thực hiện các vụ ám sát mà không có bất kỳ phần thưởng nào cả, nên cậu không thể nào quen được với một phần thưởng đột ngột như vậy.
Cậu không thể hiểu mục đích và lý do đằng sau món quà này là gì. Tuy nhiên, cậu hiểu một điều rằng cậu ấy không có bất kỳ ý định xấu nào.
‘Cuộc sống này thật khác với những gì mình đã dự đoán.’
***
Tam Hoàng Tử ghé qua khán phòng ngay lập tức. Khi cậu ấy tuyên bố rằng sẽ rời đi sớm hơn dự kiến, cánh cửa khán phòng mở toang và tổng quản Roenn bước ra.
"Lãnh chúa nói rằng cậu có thể vào."
"... Tôi hiểu rồi."
Tam Hoàng Tử nuốt nước bọt và đi theo Roenn vào trong khán phòng.
“Hơ…”
Đối diện với ánh mắt của Glenn, dường như nó không thay đổi chút nào so với lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy nó, hơi thở của cậu ấy như đã bị rút cạn đi.
"Ánh mắt của cậu đã thay đổi rồi."
Khi cậu ấy chuẩn bị quỳ xuống, giọng nói trầm thấp của Glenn vang lên. Có vẻ như ông ấy đã nhận thức được mọi thứ.
“Thật là đáng xấu hổ, nhưng tôi đã nghĩ rằng mình là người giỏi nhất. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể đánh bại bất kỳ nhân tài nào đến từ Lục Vương, chứ không chỉ ở Vương Quốc Owen.”
Tam Hoàng Tử nói tiếp, giương ánh mắt bình tĩnh lên.
“Và ở đây, ở Zieghart này, cũng như vậy. Tôi đã quan sát khắp các sân tập, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ ai đáp ứng được các tiêu chuẩn của tôi cả. Khi tôi đến sân tập thứ năm cũng thế. Có ba người rất mạnh mẽ, nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể thắng họ. Tuy nhiên…"
Tam Hoàng Tử xoa phần cổ tay phải bị Raon đánh trúng.
“Có một người cực kỳ mạnh mẽ mà tôi thậm chí còn không nhận ra được. Chính là Raon Zieghart. Tôi đã thua một trận vì đã đánh giá thấp sức mạnh của một học viên nhỏ tuổi hơn mình. Rồi tôi đã làm hết mình trong trận đấu thứ hai, và cũng đã thua trận đó."
"Hừm."
Tam Hoàng Tử hơi ngẩng đầu lên trước phản ứng của Glenn. Có cảm giác như bầu không khí của khán phòng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Cứ như thể ông ấy đang bảo cậu ấy hãy tiếp tục nói đi.
“Hmm… Tôi đã ghé thăm và giao đấu ở ba nơi trong số Lục Vương, nhưng tôi chưa bao giờ thấy bất kỳ học viên nào giống như Raon cả. Có sức mạnh, tính cách và tâm trí, cậu ấy trông giống như một chiến binh hoàn hảo về mọi mặt vậy. Thua một cậu nhóc giống như cậu ấy, tôi không cảm thấy tồi tệ một chút nào cả. Thay vào đó, tôi lại cảm thấy như đã được khai sáng.”
Tam Hoàng Tử càng nói thì không khí trong khán phòng lại càng ấm dần lên.
"Tôi có thể học hỏi được rất nhiều điều từ cậu ấy, mặc dù cậu ấy nhỏ tuổi hơn tôi."
"Là vậy sao?"
"Dạ đúng vậy. Đó là lý do mà tôi muốn quay về ngay lập tức. Tôi muốn áp dụng ngay mọi thứ mà mình đã nhận ra được trong lúc quan sát cậu ấy."
"Ta hiểu rồi. Hãy nói với Quốc Vương rằng ta đã nhận được lá thư đó của ông ấy."
"Cảm ơn Ngài."
Sau màn chào hỏi lịch sự ấy, Tam Hoàng Tử rời khỏi khán phòng.
"... Hờ."
Bên trong khán phòng, nơi chỉ còn lại hai người, có thể nghe thấy tiếng ai đó đang nhịn cười. Roenn đang che miệng, nhìn về phía Glenn.
"Tại sao ông lại cười?"
"Tôi không thể kìm chế được khi nhìn thấy nụ cười của lãnh chúa."
"Nụ cười sao?"
Glenn thử lấy tay chạm vào môi mình rồi nhăn nhó.
“Lãnh chúa đã mỉm cười từ lúc Tam Hoàng Tử của Vương Quốc Owen nhắc đến tên của thiếu gia Raon. Ngài hẳn là vui mừng khôn xiết khi nghe cháu trai của mình được Hoàng Tử của Vương Quốc khác khen ngợi như thế nhỉ."
"... Ông đã lầm rồi."
Glenn hắng giọng không vì lý do gì cả, rồi dùng nắm tay trái đỡ lấy cằm.
"Hơ."
"Đừng cười nữa."
"Dạ vâng!"
Roenn bật ra một tràng cười thậm chí còn lớn hơn trước, nhưng ông đã hoàn toàn ngậm miệng lại theo lệnh của Glenn.
“Thói quen xấu của Rimmer đã chuyển sang ông sau khi ở gần anh ta một thời gian sao.”
Glenn thở dài và nhắm mắt lại. Nụ cười trên miệng Roenn dường như không thể biến mất nhanh chóng như vậy được.
***
"Tam Hoàng Tử điện hạ, chúng ta đã sẵn sàng rời đi rồi."
Công tước Tartan đến gần khi thấy Tam Hoàng Tử bước ra từ trang viên của lãnh chúa.
"Cảm ơn vì nỗ lực của ông. Tôi đã nói xong lời tạm biệt nên tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể rời đi được rồi."
"Đã hiểu rồi ạ. Mọi người hãy đứng thành một hàng đi.”
"Dạ vâng!"
Các hiệp sĩ và học viên hiệp sĩ tuân theo mệnh lệnh, xếp hàng phía sau Công tước Tartan.
"Đi thôi nào."
“Hừm…”
Tam Hoàng Tử đi phía trước, và Công tước Tartan liếm môi đi ngay bên cạnh.
"Ông có điều gì muốn nói sao?"
“Khi người đấu với học viên Raon đó, tôi nghĩ là việc người sử dụng sức mạnh tiềm ẩn và Kiếm thuật Feres của mình là có hơi quá đấy. Tốt hơn hết là người nên che giấu sức mạnh của mình chứ…”
"Tôi biết mà, rõ ràng là hơi quá rồi."
"Đúng vậy. Kiếm thuật Feres là kiếm thuật cao cấp nhất của Vương Quốc. Việc thể hiện ra trước đám đông sẽ không mang lại lợi ích gì cả. Hơn nữa, việc cho đi chiếc thẻ thánh đó là quá nhiều rồi…”
"Không phải như vậy đâu."
Tam Hoàng Tử dùng tay ngắt ngang lời của Công tước Tartan.
“Raon Zieghart đã tỏ ra ưu ái đối với tôi. Cậu ấy đối xử với tôi bằng tất cả sự tôn trọng, mặc dù ngay từ lúc đầu tôi đã coi thường cậu ấy.”
“Hừm…”
“Tôi chỉ thể hiện sự tôn trọng của mình đối với cậu ấy để đáp trả lại thôi. Hơn nữa, cậu ấy còn chỉ dạy cho tôi kiếm pháp có thể được gọi là tuyệt kỹ."
"... Đúng vậy."
"Và việc cho đi chiếc thẻ thánh đó chính là một khoản đầu tư."
"Đầu tư, ý người là sao ạ?"
Công tước Tartan nghiêng đầu.
“Cậu ấy có một sức mạnh, tính cách và tâm trí như vậy ở độ tuổi đó. Dù là một đứa trẻ trong dòng họ ngoại nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong tương lai. Một người sẽ có tên tuổi được biết đến trên toàn lục địa này. Làm quen với một người như vậy có thể sẽ có lợi cho tôi trong tương lai, ông có nghĩ vậy không?”
"Tôi hiểu. Nhìn xa trông rộng như vậy ngay trong thời điểm này, người đúng thật là tuyệt vời.”
“Tôi đã được lớn lên trong một Vương Quốc mà mọi người đều sống với những con dao trong lưỡi và ngực của mình. Nếu như tôi không thể tính toán được nhiều như vậy thì sẽ chết đấy."
Tam Hoàng Tử cười khẩy rồi đi về phía trước.
“Hừm…”
Công tước Tartan gãi cằm. Vẻ mặt của ông đầy vẻ lạnh lùng, không giống như khi ông nói chuyện với Tam Hoàng Tử.
'Cậu ấy rõ ràng đã thay đổi rồi.'
Sự kiêu ngạo của Tam Hoàng Tử, dựa vào khả năng của cậu ấy, đã hoàn toàn biến mất. Những gì có thể nhìn thấy từ đôi mắt của cậu ấy ngay bây giờ chính là sự háo hức để được cải thiện.
"Thật sự là mình nên mua cho ông ta một vài món đồ uống mới được."
Công tước Tartan nhếch mép, nhìn về phía sân tập thứ năm ở ngay bên cạnh.
“Nếu như chúng ta gặp lại nhau lần sau. Và còn…"
Đôi mắt ông trở nên nghiêm túc khi nghĩ về Raon ở bên trong sân tập ấy.
'Mình tò mò không biết trong lần gặp tiếp theo cậu ta sẽ trở thành con quái vật như thế nào.'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook