Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 51
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 51.
Jake liếm môi nhìn Raon bước vào trong đấu trường.
'Cuối cùng cũng đã đến lúc rồi.'
Khoảng thời gian nhàm chán đã kết thúc, và thời khắc quan trọng nhất trong ngày cuối cùng cũng đã đến.
Vù.
Ông ta xoay vòng tròn năng lượng quanh trái tim mình theo một cách để cho Rimmer đang ở ngay bên cạnh ông ta cũng sẽ không nhận ra.
‘Mình cần phải giấu ma thuật bên trong một ma thuật khác mới.’
Ông ta cần phải chồng lắp nhiều ma thuật lên nhau để con orc có thể gây thương tích thật nặng cho Raon.
"Ngài pháp sư."
Trong khi ông ta đang chuẩn bị một vài câu thần chú trong đầu, Rimmer tiến lại gần ông ta.
“Thằng bé là người mạnh nhất ở đây đấy. Hãy mang con Orc mạnh nhất mà ông có ra đi.”
"Được thôi."
Jake gật đầu, hạ thấp môi xuống.
'Vậy thì nhẹ nhõm rồi.'
Vì thật sự ông ấy đã yêu cầu ông ta mang ra con orc mạnh nhất cho nên việc sử dụng ma thuật mà ông ta đã chuẩn bị sẵn trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Khó khăn lắm mới kìm chế lại được tiếng cười của mình, ông ta niệm chú.
"Triệu hồi Quái vật."
Jake nhấc tay lên và triệu hồi con Orc từ vùng núi Dollan mà ông ta đã nhận được từ Karoon.
Thịch!
Mặt đất rung chuyển khi con orc lớn nhất từ trước đến nay tung ra khỏi vòng tròn ma thuật.
Những chiếc răng nhô ra khỏi miệng dài tới tận dái tai, cơ bắp căng phồng tràn đầy sức sống và đôi mắt hung tợn đủ để ăn tươi nuốt sống người.
"Grrr!"
Các học viên bỗng tái nhợt khi nghe thấy tiếng gầm của con Orc đó.
"Ồ, con Orc đó trông khá mạnh đấy."
Không nhận ra bất cứ điều gì khác lạ, Rimmer gật đầu hài lòng.
"Vậy thì tôi sẽ tăng cường nó thêm bằng ma thuật."
"À, chắc chắn rồi."
"Sức mạnh, sức bền."
Trong lúc sử dụng các ma thuật để tăng cường khả năng thể chất cho nó, ông ta cũng đã khắc sâu thêm ma thuật Berserker mà ông ta đã chuẩn bị trong cơ thể của nó.
ma thuật Berserker có thể nhân tất cả các khả năng thể chất của mục tiêu lên hơn 1,5 lần bình thường. Hơn nữa, con orc này đến từ vùng núi Dollan, có nghĩa là nó không ở cấp độ mà học viên tầm thường có thể đối đầu được.
Xét theo độ hung bạo của nó thì ít nhất nó cũng sẽ chặt đứt một trong hai cánh tay của Raon trước khi những huấn luyện viên có thể can thiệp vào.
Jake dang rộng hai cánh tay của mình ra để biến cho con orc trông giống như con người, rồi gật đầu.
"Hãy sẵn sàng cho trận đấu nào."
Sau khi Raon gật đầu và bắt đầu khởi động, Jake kích hoạt ma thuật berserker mà ông ta đã khắc sâu trong con orc.
"Grrrr!"
Khi ma thuật berserker được kích hoạt, cơ bắp của nó phồng to lên và vòng tròn ma thuật đang giam giữ nó vỡ tung ra.
"Grrrr!"
Đương nhiên là con Orc sẽ lao vào Raon - người đứng gần nó nhất - cùng với tiếng thét kinh hoàng.
Thịch!
Con Orc dậm chân xuống mặt đất và lao vào cậu. Nó đang có một ý định cực kỳ chết người, và nhắm mục tiêu là sẽ giết chết Raon chỉ trong một đòn vật.
'Mình đã làm được rồi!'
Raon thậm chí còn chưa kịp tháo vỏ kiếm của mình ra. Nhất thời bị choáng ngợp bởi ý định chết người của con Orc, ít nhất thì cậu chắc chắn cũng phải mất một cánh tay.
Jake phấn khích chứng kiến con Orc tấn công Raon.
Rầm!
Một đường màu đó, à không, màu vàng sau khi chạm vào tia sáng lúc chạng vạng — cắt ngang qua không gian mờ ảo.
“Grr…”
Cơ thể của con orc cứng đơ lại và đầu của nó rơi xuống đất.
"C-cái gì thế?!"
Chuyện gì đã xảy ra thế?!
Đó là một con Orc từ dãy núi Dollan, và còn có thêm một bùa chú có khả năng nhân lên 1,5 lần đã được sử dụng trên người nó nữa.
Vậy mà Raon đã hạ gục một con quái vật như vậy chỉ trong một đòn tấn công. Không hề một chút do dự, sợ hãi hay ngây ngô nào trong hành động của cậu. Đó là một đòn đánh hoàn hảo, cứ như cậu đã là kiếm sĩ tài ba vậy.
Dù hoàn cảnh này không đúng lắm nhưng thậm chí kể cả ông cũng cho rằng nó thật là đẹp.
Từ đằng sau cơ thể đang gục ngã của con Orc, ông ta chạm mắt với Raon Zieghart. Tim ông ta chùng xuống, đối diện với đôi mắt đỏ rực ấy.
"Ugh!"
Ông ta vô thức bị ngã ra đằng sau và bóp lấy cổ của mình. Ông ta không thể thở được vì áp lực từ học viên trẻ tuổi kia. Cảm giác như phổi của ông ta đã biến mất khỏi cơ thể vậy.
‘Q-quái vật…’
Ông ta bắt đầu lùi lại rồi dần quỳ gối. Khi ông ta gần như sắp tè ra quần đến nơi thì luồng sát khí đáng sợ kia cuối cùng cũng đã giảm bớt.
“Aah…”
Mặc dù sát khí đó đã ngừng, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn. Trong khi Jake vẫn còn đang run rẩy, Rimmer đi đến bên cạnh ông ta.
“Ngài pháp sư trông có vẻ mệt mỏi quá. Tôi đoán chắc là vì hôm nay ông đã triệu hồi rất nhiều quái vật nhỉ.”
Rimmer cười toe toét và nhấc bổng ông ta lên.
“Nhưng vẫn còn một người nữa. Vì đã có thêm động lực rồi, cho nên hãy làm thêm một lần nữa đi."
Ngón tay của Rimmer chỉ vào Runaan đang đứng ở trong đấu trường.
"T-t-tôi hiểu rồi."
Jake gật đầu, vẫn còn rùng mình. Ông ta cảm thấy như mình có thể làm bất cứ điều gì để không bị Raon Zieghart lườm nữa.
Điều hòa lại nhịp thở của mình, ông ta chuẩn bị cho lần triệu hồi cuối cùng.
“Runaan, con có sao không? Con có thể làm được không? ”
"Được ạ."
Runaan gật đầu chắc chắn trước câu hỏi của Rimmer và bước vào trong đấu trường.
Nền nhà đẫm máu, nhưng ánh mắt cô ấy không còn run rẩy nữa. Đôi mắt màu tím của cô ấy đang nhìn thẳng về phía trước, không có dấu hiệu nào của sự sợ hãi.
"Hãy chuẩn bị đi nhé."
"Đ-đã hiểu."
Jake nhấc bàn tay đang run rẩy của mình lên và triệu hồi một con orc. Không hổ danh là một pháp sư trung cấp, ông ta vẫn có thể sử dụng ma thuật cường hóa rất đúng cách mặc dù đang ở trong trạng thái kinh hãi.
“Vậy thì hãy b-bắt đầu nào.”
Sau khi sử dụng ảo giác để làm cho con orc trông giống như con người, ông ta giải phóng vòng tròn ma thuật đang kìm hãm con orc ra.
"Grrr!"
Ngay khi con orc bắt đầu lao tới, Runaan tháo vỏ kiếm của mình ra.
Keng!
Cùng với nguồn áp lực mỏng manh màu xanh lam, không khí tràn ngập trong làn sương bạc.
"Grrrr!"
Băng giá lạnh cóng từ trên làn da của cô ấy lan rộng ra xung quanh, nhưng nó không thể ngăn cản được con Orc. Nó vẫn lao vào cô ấy dù đã bị phủ đầy băng giá.
"Hừm."
Runaan bĩu môi một chút và sử dụng bộ pháp. Di chuyển chân qua trái rồi lại qua phải, cô ấy né được rìu của con Orc.
"Kiaaa!"
Con Orc vẫn không lùi bước mặc dù lớp da của nó đã bị đóng băng. Nó tiếp tục vung rìu, quyết tâm giết chết cô ấy bằng cả mạng sống của mình.
"Hừm."
Không tìm được cơ hội để vung kiếm, Runaan tiếp tục né tránh chiếc rìu. Trong khi đó, băng giá từ cô ấy vẫn tiếp tục lan ra và con orc đã bị đóng băng mất một nửa.
"Chậc."
Raon tặc lưỡi, nhìn Runaan vừa rải băng giá vừa lùi lại, cứ như cô ấy đang chạy trốn vậy.
‘Nó vẫn chưa được giải quyết hết sao?’
Runaan đã không thể vung kiếm được dù chỉ là một lần kể từ khi bước vào đấu trường. Cô ấy cứ vừa đóng băng con Orc vừa chạy trốn.
'Cô ấy quá tốt bụng.'
Lý do cô ấy bị tẩy não bởi Syria thực ra rất đơn giản.
Bởi vì cô ấy quá tốt bụng.
Bởi vì cô ấy đã nhận thức về cái chết từ khi còn rất nhỏ, cô ấy sợ máu, nên không thể làm cho con orc bị thương được.
Cô ấy hoàn toàn khác với Raon ở tiền kiếp, cậu sẽ giết bất cứ ai để có thể được tồn tại.
Vì vẻ ngoài và ánh mắt lạnh lùng đó, Runaan thường dễ bị hiểu lầm là kiêu kỳ. Tuy nhiên, tính cách thật sự của cô ấy lại hoàn toàn trái ngược.
'Thanh kiếm của cô ấy đã nói lên tất cả.'
Lý do cô ấy không bao phủ lưỡi kiếm của mình bằng băng giá trong những trận đấu mà chỉ lan tỏa sương giá ra trong không khí chính là để trấn áp đối thủ mà không làm cho họ bị thương.
Runaan là người hiền lành và tốt bụng nhất trong sân tập thứ năm này. Và Syria đã lợi dụng một đứa trẻ tốt bụng như vậy bằng cách xiềng xích trái tim của cô ấy lại.
'Runaan.'
Giờ nghĩ kỹ lại thì, lý do mà Runaan tiếp cận cậu trước ở trong phòng thể dục không phải là để sao chép phương pháp huấn luyện của cậu, mà có lẽ là vì cô ấy cảm thấy thương cảm cho cậu đã luôn phải cô đơn.
"Tiểu thư Runaan!"
"Chỉ cần cắt đầu nó xuống thôi!"
"Runaan!"
Những huấn luyện viên và học viên hét tên Runaan, nhưng cô ấy vẫn cứ vừa chạy xung quanh vừa chặn các đòn tấn công của còn Orc mà không thể bật lại được.
“Ugh…”
Chuyển động của Runaan bỗng bị chậm lại, có thể là do cô ấy sử dụng quá nhiều linh khí cho việc rải băng giá. Còn con orc thì vẫn tiếp tục vung rìu với ánh mắt còn hung tợn hơn, mặc dù phần lớn cơ thể của nó đã bị đóng băng.
"Haa."
Raon liếm môi và đứng dậy. Cô ấy không thể chỉ đóng băng con Orc đến chết như vậy được. Cô ấy cần phải chấm dứt nó để thoát khỏi sự tẩy não của Syria.
"Runaan!"
Runaan từ nãy đến giờ vẫn không phản ứng với ai cả, lần đầu tiên chịu quay đầu lại.
"Không sao đâu."
Khi cậu mỉm cười, nói với cô ấy rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, sự run rẩy trong ánh mắt của Runaan dừng hẳn lại. Đôi mắt màu tím ánh lên tia màu bạc sẫm, giống như cánh đồng tuyết không có ai bước lên.
Raon có thể cảm nhận được bóng tối ở trong mắt cô ấy đang tan thành tro bụi.
"Kieee!"
Khoảnh khắc con orc giáng chiếc rìu của nó vào xuống cái đầu đang bất động của Runaan, một đường màu bạc bùng lên trong không khí.
Rắc!
Lưỡi kiếm, ánh lên sắc bạc, chẻ đôi phần đầu của chiếc rìu và xuyên qua tim của con orc.
“Guaa…”
Đôi mắt chứa đầy sự điên rồ của con Orc mờ dần đi như ánh nến và nó ngã ngửa về sau.
Phụt!
Dòng máu ấm phun ra từ tim của con orc, vốn vẫn chưa bị đóng băng. Mặc dù bàn tay của Runaan đẫm máu của con Orc kia, nhưng vẻ mặt của cô ấy vẫn rất bình tĩnh.
Cô ấy quay lại nhìn Raon. Rồi cô ấy gật đầu, như thể đang muốn hỏi cậu thấy thế nào, thế nên cậu cũng gật đầu đáp lại.
[Cô ta đã thoát ra được rồi.]
'Đúng vậy.'
Raon cười khúc khích. Không còn chút sợ hãi nào trong biểu hiện của Runaan nữa.
Thay vào đó, cô ấy lại đang nở một nụ cười rất sảng khoái.
Mặc dù vẫn sẽ cần thêm một thời gian nữa, nhưng bóng đen của Syria rõ ràng đã được xóa bỏ. Việc tẩy não của anh ta đã không thể ảnh hưởng đến Runaan được nữa.
'Mình hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai.'
Vì cậu đã từng trải qua việc bị tẩy não trong phần lớn tiền kiếp nên cậu biết chắc chắn là như vậy.
“Woaah…”
"C-cái gì vậy chứ?"
"Raon đã nói gì với cô ấy mà cô ấy lại đột ngột thay đổi như vậy nhỉ?"
"T-thật đáng sợ."
Các học viên há hốc mồm vì khả năng đóng băng con orc của Runaan chỉ trong một đòn tấn công và việc Raon đã khiến cho cô ấy làm được điều đó.
Ngay cả Burren và Martha cũng ngạc nhiên nhìn cậu trân trân.
"C-cậu đã nói gì với cô ấy vậy?"
Dorian tiến đến gần cậu với đôi mắt đang mở to ra.
"Cũng không có gì đặc biệt đâu."
Raon cười khẩy và lắc đầu.
"Cô ấy đã tự mình làm được đấy chứ."
Đưa cho cậu ấy một câu trả lời hợp lý, Raon nhìn lên bục phát biểu. Jake chạm mắt với cậu liền thở hổn hển và lùi lại.
'Vậy thì.'
Đã đến lúc khắc sâu nỗi sợ hãi vào trong đầu cái tên đó, để ông ta không còn đối đầu với cậu nữa.
Khi cậu chuẩn bị tạo ra một nguồn áp lực mỏng và mạnh lên trên bục phát biểu, Rimmer đã can thiệp vào.
“Trông ông không được ổn lắm. Hãy kết thúc ở đây đi."
Rimmer cười toe toét và nâng Jake dậy.
"Chậc."
Raon tặc lưỡi và xua tan sát khí của mình.
'Nhưng mình vẫn chưa xong đâu.'
Tuy cậu không thể khắc sâu nỗi sợ hãi vào đầu Jake, ông ta vẫn sẽ không dám lại gần cậu hay là nghĩ đến chuyện làm bất cứ điều gì ngu ngốc nữa, nhưng cậu muốn nhìn thấy ông ta sợ tè ra quần cơ.
"Làm tốt lắm các bạn."
Rimmer cười toe toét trong khi đỡ Jake dậy.
“Thật sự là một quá trình huấn luyện rất khó khăn, nhưng các bạn đã làm tốt hơn ta mong đợi.”
Ông ấy giơ ngón tay cái lên với các học viên.
“Kinh nghiệm của ngày hôm nay sẽ giúp cho các bạn rất nhiều trong thực chiến. Khi cuộc chiến đã bắt đầu thì đừng nên do dự. Sự do dự của các bạn sẽ dẫn đến cái chết của các đồng đội. Các bạn có hiểu không?"
"Dạ vâng ạ!"
Các học viên thẳng người lên, trả lời thật to và rõ ràng,.
“Nghe tốt lắm. Có vẻ như các bạn đã thật sự sẵn sàng nhận nhiệm vụ rồi."
"Ồ!"
"N-nhiệm vụ sao?"
"Có thật không?"
Biểu cảm của bọn trẻ rạng rỡ lên khi nghe từ nhiệm vụ.
"Đúng vậy. Chúng ta hãy bắt đầu chuẩn bị từ từ đi. Buổi huấn luyện ngày hôm nay đã kết thúc. Để tổng kết lại thì, hãy dành một tràng pháo tay cho pháp sư Jake, người đã làm việc rất chăm chỉ trong ngày hôm nay!”
"Cảm ơn ông!"
Trong tiếng vỗ tay của các học viên, ông ta rời sân tập cùng với Jake.
***
“Kuh…”
Jake rời khỏi sân tập thứ năm, cùng với Rimmer đi theo để hỗ trợ cho ông. Ông ta muốn tự mình di chuyển, nhưng tay chân của ông ta đã không còn sức lực vì cú sốc từ sát khí của Raon.
"Hẳn là ông đã làm việc quá sức rồi."
Rimmer nhẹ nhàng đỡ ông ta dậy, như thể ông ấy không hay biết gì cả, và đưa ông ta đến tháp ma thuật.
“Haa…”
Ông ta tỉnh táo lại được đôi chút sau một hồi tận hưởng làn gió mát.
“B-bây giờ tôi ổn rồi. Từ đây tôi tự đi được rồi.”
Jake dừng lại ở gần sân tập thứ ba, nơi các đơn vị chiến đấu đang được huấn luyện. Ông ta phải đến Trung Võ Cung để báo cáo về thất bại của mình.
"Ồ, tôi hiểu rồi."
Rimmer gật đầu và bắt ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Cảm ơn sự giúp đỡ của ông."
Jake cúi đầu với Rimmer khi đang ngồi. Và khi ngẩng đầu lên, ông ta nhận ra có điều gì đó đã thay đổi.
Cơn gió thổi mạnh đến mức thổi tung cả quần áo đã không còn cảm nhận được nữa. Cơn gió đó đã hoàn toàn biến mất theo đúng nghĩa đen.
Và sát khí khủng khiếp khiến cho ông ta nổi da gà đang phát ra từ ngay trước mặt ông ta.
Ông ta không muốn nhìn. Tuy nhiên, có một lực lạ khiến cho ông ta phải ngẩng đầu lên.
Và ông ấy đang ở đó.
Con quái vật đã từng bùng nổ cơn điên của mình ở bên cạnh Glenn Zieghart cách đây vài chục năm. Thanh kiếm Ánh sáng của tộc Zieghart đang nhìn xuống ông ta với đôi mắt màu vàng.
"Ah ah…"
Cổ họng ông ta thắt lại và mũi ông ta bắt đầu chảy máu. Ông ta lại không thể cử động được dù chỉ một ngón tay.
'M-mình nghe nói ông ta đã suy yếu rồi mà…'
Ông ta nghe nói rằng Thanh kiếm Ánh sáng của tộc Zieghart đã bị chấn thương vì trung tâm năng lượng của ông ta đã bị phá vỡ. Thế nhưng dường như không phải như vậy. Con quái vật đó có thể đã bị yếu đi, nhưng nó vẫn không hề biến mất.
"Đi đến và nói với ông ta."
Răng ông ta va vào nhau trước giọng nói lạnh lùng của Rimmer.
“Dù cho là con trai của lãnh chúa hay gì đi chăng nữa. Hãy nói với ông ta rằng nếu như ông ta dám chạm vào học viên của tôi thì tôi sẽ chặt đầu ông ta ra đó."
Mặc dù không hề có gió, nhưng máu vẫn chảy ra từ cằm và da trên cánh tay của ông ta bị nứt nẻ ra. Luồng sát khí đang chém một nhát vào cơ thể của ông ta.
"Arrgh!"
Người đàn ông này đã biết tất cả mọi thứ. Mặc dù đã biết tất cả mọi thứ nhưng ông ấy chỉ đang quan sát xem ông ta làm được đến đâu.
“A-ah…”
Ông ta cảm thấy tim mình như ngừng đập. Nỗi sợ hãi khiến ông ta không thể làm được gì cả.
Bùm!
Một cơn gió xanh đậm bùng lên từ mặt đất nơi mà Rimmer đang đứng.
"Hơ!"
Jake nhắm mắt lại, đối mặt với cơn gió mạnh mẽ đó, và cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Thế nhưng, ông ta không cảm thấy đau đớn gì cả.
Khi ông ta lại một lần nữa mở mắt ra nhìn vào cơn gió đang thổi, nhưng đã không còn thấy Rimmer đâu nữa. Tuy nhiên, sát khí mà ông ấy để lại vẫn còn phảng phất trong không khí.
“Éc! Cả thầy và trò đều là quái vật hết, chính là quái vật…”
Jake quỳ gối xuống và thứ chất lỏng nào đó cứ chảy ra từ mắt, mũi và miệng của ông ta. Mắt ông ta cứ dao động như người mất trí.
"Uaaah!"
Dù cho Raon rất hối hận, nhưng nỗi sợ hãi vẫn đã được khắc sâu trong linh hồn của Jake.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook