Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 52.

 

Runaan vẫn cảm thấy thật bồn chồn trong lúc đứng quan sát Raon dọn dẹp sân tập.

 

'Thật khó khăn quá.'

 

Mặc dù đã nghe những lời khuyên của Raon, nhưng cô ấy cũng không thể tấn công con Orc một cách dễ dàng được. Bàn tay của cô ấy không chịu cử động, dù đã biết rằng đó là một con quái vật chứ không phải là con người.

 

'Mình cứ sợ rằng mình sẽ nôn ra ngay tại đó mất thôi.'

 

Mỗi lần giẫm phải vũng máu ở dưới chân, cô ấy lại cảm thấy buồn nôn, chân tay run lên như cầy sấy, cứ như đang đối mặt với ông anh trai của mình. 

 

Không thể nào tấn công trực tiếp được nó, tất cả những gì cô ấy có thể làm là liên tục phát tán băng giá ra, mặc dù việc đó tiêu thụ rất nhiều linh khí.

 

Cô ấy biết rằng mọi người đang la và đang hét, nhưng cô ấy không thể nghe thấy bất cứ lời nào trong số đó cả.

 

Tầm nhìn của cô ấy dần dần bị che lấp bởi bóng tối. Khi tầm nhìn của cô ấy tối dần và chỉ còn lại thính giác đang hoạt động, cô ấy không biết phải làm gì cả và tất cả những gì cô có thể làm chỉ là đứng yên một chỗ. Chính vào lúc đó, cô ấy đã nghe thấy giọng nói của cậu.

 

"Runaan!"

 

Giọng nói trong trẻo của Raon xuyên qua bóng tối đang che phủ xung quanh cô ấy.

 

Mặc dù con Orc đang chạy về phía cô ấy, cô vẫn quay bất chấp quay lại nhìn Raon.

 

Khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt cười của Raon, cảm xúc và giác quan hỗn loạn của cô ấy bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, như thể ngay từ ban đầu đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Nghe những lời cậu nói rằng "Không sao đâu" khiến cho bóng tối đang che lấp tầm nhìn của cô ấy đã hoàn toàn tan biến mất. Ký ức về người anh trai đang ngập tràn trong đầu của cô ấy cũng như trở nên mờ ảo.

 

Phải, không sao cả. Cô ấy thì thầm những lời đó, và cánh tay nặng nề của cô ấy bắt đầu di chuyển thật thoải mái.

 

Ngay khi con Orc chuẩn bị tấn công cô ấy bằng chiếc rìu của nó, cô ấy liền giải phóng nguồn năng lượng dồn nén bấy lâu nay ra.

 

Cô ấy có thể nghe thấy được âm thanh của phần đầu chiếc rìu bị cắt ra làm đôi và trái tim của con Orc bị vỡ tung ra, nhưng cô ấy không còn sợ hãi nữa.

 

Máu của con orc phun ra và phủ kín lên khắp bàn tay cô ấy. Đúng như Raon đã nói. Mặc dù cô ấy đã chạm vào máu nhưng không hề có gì xảy ra cả.

 

Keng!

 

Vào khoảnh khắc nhận ra được điều đó, bỗng cô ấy nghe thấy âm thanh của những sợi xích dày cộm đang quấn lấy toàn bộ cơ thể của cô ấy vỡ tan ra.

 

Khuôn mặt của anh trai cô ấy, được phản chiếu bằng máu và bóng tối, cũng đã biến mất hoàn toàn. Cảm giác giống như cả thế giới tối tăm lại một lần nữa ngập tràn ánh sáng.

 

“Nhớ tháo dỡ sàn đấu trường và chuyển nó đến đúng nhà kho nhé! Hãy cẩn thận vì chúng ta phải sử dụng lại nó vào lần sau đấy! A, ông huấn luyện viên khốn nạn đó đi đâu mà không dọn dẹp vậy cơ chứ?”

 

Cô ấy ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của Burren ở trước mặt mình. Cậu ta đang ra lệnh cho các thành viên trong dòng họ ngoại dọn dẹp sân tập.

 

'Cậu ta đã thay đổi rồi.'

 

Cô ấy đã gặp Burren rất thường xuyên kể từ khi còn nhỏ. Cậu ta luôn ích kỷ và kiêu ngạo, vậy nên cô ấy không bao giờ quan tâm đến cậu ta. Thế nhưng bây giờ không còn chút dấu vết nào của sự kiêu ngạo bên trong cậu ta nữa.

 

Và không phải là Burren đã tự mình thay đổi được như thế, mà chính là nhờ vào Raon. Cậu ta sẽ trở thành một kiếm sĩ thực thụ sau lần thất bại trước Raon.

 

'Mình cũng như vậy.'

 

Nhờ gặp được Raon mà cô ấy có thể mở mang tâm trí đang bị khóa chặt của mình ra và xây dựng mối quan hệ cùng với những người khác.

 

Mỗi ngày trôi qua đều thật vui vẻ, và ngày hôm nay chính là đỉnh điểm của sự thay đổi đó.

 

Nhờ những lời khuyên nhủ và trấn an của Raon rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, cô ấy đã không còn nghe thấy giọng nói của anh trai mình, và cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh ta nữa.

 

Cô ấy cảm thấy thật tự do, như thể có một thứ gì đó vốn được khắc sâu trong đầu cô ấy đã được tháo bỏ.

 

Runaan gật đầu, nhìn về phía Raon.

 

'Mình phải nói với cậu ấy lời cảm ơn mới được, rằng mình thật sự rất biết ơn.'

 

Đây chính là lúc để bày tỏ lòng biết ơn của mình, giống như những gì mà mẹ của cô ấy đã từng nói.

 

***

 

Bên trong Trung Võ Cung đang chìm trong bóng tối, Jake - mặc một chiếc áo choàng đã bị xé tan nát - quỳ gối xuống.

 

"Tôi-tôi đã thất bại rồi ạ."

 

Cùng với một giọng nói run rẩy, ông ta cúi đầu thật sâu.

 

"Ông đã thất bại sao? Là do Rimmer đã can thiệp vào à?”

 

Karoon cau mày và nhìn xuống nơi Jake đang quỳ gối.

 

"K-không phải như vậy."

 

Jake trông có vẻ không được bình thường cho lắm. Đôi mắt của ông ta mờ đục như thể bị mất hồn, thậm chí ông ta còn chảy cả nước dãi vì không thể đặt một chút chút sức lực nào vào để giữ cằm của mình lại được nữa.

 

"Vậy thì làm thế nào mà ông lại thất bại kia chứ?"

 

“R-Raon Zieghart đã giết chết con orc chỉ trong một đòn tấn công, mặc dù tôi đã sử dụng phép thuật Berserker và tất cả các loại phép thuật cường hóa lên trên nó.”

 

“Ăn nói cho cẩn thận vào đấy. Ông đang muốn tôi phải tin vào điều đó hay sao hả?”

 

Karoon gầm gừ như một con quái thú.

 

"Đúng rồi! Có ngọn lửa bùng cháy lên từ thanh kiếm của cậu ta và nó cắt ngang qua cổ của con Orc nhẹ như không vậy!”

 

"Ngọn lửa sao?"

 

"Đúng vậy! Con Orc đã bị giết chết, nó hoàn toàn bất động khi phải đối mặt với ngọn lửa vàng dưới ánh chiều chạng vạng đó. Mà hơn nữa…"

 

Nghĩ rằng mình phải làm bất cứ điều gì để có thể sống sót trong tình huống này, Jake đã kể lại hết cho Karoon nghe tất cả những gì ông ta đã chứng kiến trong sân tập thứ năm.

 

“Rimmer đã nhận ra được mục tiêu của chúng ta rồi. T-trong khi tiễn tôi về, ông ta đã đe dọa là sẽ giết tôi nếu như tôi dám chạm vào các học viên thêm một lần nào nữa.”

 

Vì Karoon có vẻ rất có hứng thú, nên thậm chí ông ta còn nói cho ông biết về lời cảnh cáo của Rimmer.

 

"Tôi biết ngay là do ông ta mà."

 

Karoon khịt mũi và nhếch mép.

 

'Quả nhiên kim cương bị vùi chôn dưới hố sâu cũng vẫn là kim cương.'

 

Lần cuối cùng ông gặp Rimmer, sự cân bằng giữa cơ thể và tâm trí của ông ấy đã bị phá vỡ. Bởi vì ông ấy luôn là một kẻ rất tự cao tự đại và cực kỳ lười biếng, cho nên ông cứ nghĩ rằng ông ấy sẽ không nhận ra được thủ đoạn bẩn thỉu đó của mình. Nhưng rõ ràng là ông ấy cũng không tệ đến như vậy.

 

“S-sẽ không sao chứ ạ? Rimmer thậm chí còn đề cập đến tên của cung chủ…”

 

"Điều đó không quan trọng, mấy con bọ đó có làm gì thì cũng đều là vô nghĩa mà thôi."

 

Karoon lắc đầu. Nếu như là trong quá khứ thì ông ấy có thể động tay động chân một chút, nhưng Rimmer ngay lúc này giống hệt như một đám cỏ dại không thể làm được gì.

 

"Quay về đi. Ta sẽ gọi lại cho ông sau.”

 

“H-hiểu rồi ạ. Vậy tôi xin phép."

 

Jake rời khỏi căn phòng sau khi cúi đầu liên tục.

 

“Thằng bé đó chém xuyên qua con Orc và vũ khí của nó chỉ trong một đòn tấn công, rõ ràng là suy đoán về việc nó có được kỹ thuật rèn luyện cấp cao cũng không có gì là lạ.”

 

"Thông tin từ gián điệp đã từng đề cập đến việc cậu ta tạo ra một làn sóng mana cực kỳ mạnh mẽ."

 

"Gián điệp, ý của ngươi là người ở trong tòa nhà phụ sao?"

 

"Dạ đúng vậy."

 

"Cũng khá tốt đấy."

 

"Tất cả những thông tin mà cô ta cung cấp cho đến nay đều chính xác cả."

 

Karoon nhắm mắt lại và trả lời.

 

“Hãy tăng cường hỗ trợ cho cô ta một chút và bảo với cô ta rằng hãy điều tra cả hành động của Rimmer nữa. Và còn…"

 

Nhìn vào cánh cửa nơi mà Jake vừa mới rời đi, Karoon dùng ngón tay vẽ thành một đường trên cổ mình.

 

“Hãy chăm sóc cho ông ta đi. Ông ta quá nhanh trí nên chắc chắn không thể nào ngậm miệng lại được, với cả ông ta có vẻ rất sợ hãi trước những lời dọa giết đó của Rimmer nữa."

 

"Dạ vâng ạ."

 

Vị quản gia gật đầu rồi biến mất ngay tại chỗ cứ như một làn khói.

 

"Raon Zieghart và Rimmer."

 

Ở vị trí của ông thì họ chỉ giống như những hạt bụi không cần phải để mắt đến, thế nhưng họ lại cứ gây phiền phức đến ông.

 

“Tốt hơn hết là mình nên giải quyết bọn chúng ngay lập tức.”

 

Bầu không khí của Trung Võ Cung bỗng trở nên nặng nề vì ánh mắt đáng sợ của Karoon.

 

***

 

 

 

Martha tựa lưng vào gốc cây ở bên ngoài sân tập. Tại nơi mà ánh mắt của cô hướng đến, Raon đang dọn dẹp sân tập.

 

"Chậc."

 

Cô tặc lưỡi và cau mày lại. Cô thật không thể hiểu được, cho dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa cũng không thể hiểu được.

 

‘Cậu ta là cái quái gì vậy chứ?’

 

Làm sao mà cậu lại có thể vung kiếm không một chút do dự như vậy?

 

Cô siết chặt nắm tay lại. Khi biết rằng bài huấn luyện ngày hôm nay chính là giết một con quái vật và con quái vật đó sẽ trông giống y như con người…

 

Cô cứ nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã có thể làm tốt hơn Raon Zieghart rồi chứ.

 

Đúng như đã dự đoán, Burren cũng như các học viên khác đều không thể vung kiếm thẳng tay vào con quái vật đó. Họ chỉ có thể giết được nó sau khi nhận được sự giúp đỡ từ Huấn luyện viên Rimmer mà thôi.

 

Nhưng đối với Martha thì lại khác.

 

Khoảnh khắc con quái vật đó để lộ sơ hở, cô liền đâm thanh kiếm vào cổ con quái vật mà không hề do dự.

 

Việc cô khác biệt so với những người khác thì cũng là điều dễ hiểu thôi.

 

‘Bởi vì mình đã từng làm điều đó trước đây rồi.’

 

Trước khi cô đến với tộc Zieghart.

 

Khi một mình thâm nhập vào sào huyệt của Bạch Huyết Giáo để tìm mẹ của mình, cô đã từng đâm các tín đồ ở đó.

 

Vì đã từng có kinh nghiệm như thế nên cũng không khó để cô có thể vung kiếm vào con quái vật đó, mặc dù trông nó giống hệt như một con người.

 

‘Nhưng làm thế nào mà cậu ta lại...?’

 

Raon không giống với cô.

 

Cậu được sinh ra trong một bức tường đầy an toàn, và cậu cũng lớn lên một cách an toàn bởi vì thể trạng tệ. Cậu là vị thiếu gia luôn được che chở.

 

Một cậu nhóc lớn lên trong sự che chở lại cắt được cổ của con orc, mặc dù nó trông giống hệt như con người, không một chút do dự. Hơn nữa, cậu còn ra tay nhanh hơn và mạnh hơn cả cô.

 

Thậm chí trông nó còn đẹp đến nỗi cô đã phải ngẩn ngơ trong giây lát.

 

‘Thật không thể tin được.’

 

Cô vẫn không chắc chắn những gì cô nhìn thấy ban nãy có phải là thật hay không nữa.

 

"Chết tiệt…"

 

Martha đấm lên cái cây mà cô đang tựa vào.

 

‘Mình phải thắng mới đúng chứ.’

 

Cô đã thua Raon trong trận đấu và đồng ý làm theo lệnh của cậu, nhưng trái tim cô không hề nhượng bộ.

 

Cô tiếp tục luyện tập bằng tất cả những gì mình có để rồi một ngày nào đó có thể khiến cho cậu quỳ xuống. Ý nghĩ về chuyện phải thua cuộc trong việc mà cô đã chắc mẩm rằng mình sẽ thắng khiến cho răng cô nghiến chặt vào nhau.

 

Bỗng nhiên có một làn sóng nhỏ dội lại trong tâm trí của cô giữa lúc cô đang suy nghĩ về những điều đó.

 

Đó là linh cảm về thứ gọi là danh tính, cô cảm giác rằng rất có thể Raon cũng giống như cô.

 

Có vẻ như Raon không chỉ là một cậu nhóc được chở che như những gì cô vẫn luôn nghĩ. Chắc hẳn là đã có một nguồn động lực nào đó khiến cho cậu quyết tâm đến như vậy.

 

"Hửm?"

 

Trong lúc còn đang suy nghĩ về quá khứ của Raon, cô bất ngờ chạm mắt với cậu.

 

"Hừm."

 

Sau một hồi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh đó của cậu, cô khịt mũi rồi quay người lại. Cô rời khỏi sân tập ngay sau đó.

 

Bước chân cứng đờ của cô đã dịu đi đôi chút, nhưng cô vẫn không biết được sự thật đó là gì.

 

* * *

 

Khi Raon chuẩn bị đi đến phòng tập thể dục trong nhà sau khi đã dọn dẹp xong, Runaan tiến đến gần cậu.

 

"Raon."

 

Với đôi mắt tím sáng ngời, cô ấy cúi đầu sâu xuống.

 

"Cảm ơn cậu."

 

"Không có gì đâu."

 

Cậu liền lắc đầu. Đúng là cậu đã giúp đỡ cho cô ấy, nhưng cô ấy mới chính là người đóng vai trò quan trọng nhất trong việc đó. Cậu cảm thấy việc này không phải là điều đáng để được cảm ơn.

 

"Dù sao thì cũng cảm ơn cậu."

 

"Thật ra tôi cũng đâu làm gì nhiều đâu."

 

"Cảm ơn cậu."

 

"Tôi thật sự…"

 

"Cảm ơn cậu."

 

"Haah, thôi được rồi."

 

"Ừm."

 

Cậu vẫy tay từ chối, và Runaan cuối cùng cũng gật đầu.

 

"Cô vẫn ổn đấy chứ?"

 

Raon kiểm tra ánh mắt và bàn tay của Runaan. Có vẻ như cô ấy đã thật sự thoát khỏi được hành động tẩy não của Syria rồi, nhưng cậu vẫn phải hỏi lại cô ấy cho thật chắc chắn.

 

"Ừm."

 

Runaan cười nhẹ. Đó là một nụ cười không hề méo mó chút nào, và bây giờ thì cậu đã chắc chắn rằng chuyện đó đã được giải quyết xong xuôi rồi.

 

“Nếu như anh trai cô lại gây khó dễ cho cô thì hãy nói cho tôi biết nhé. Tôi sẽ giúp cho cô nếu như tôi có thể.”

 

"Không sao đâu mà."

 

Runaan định gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu.

 

"Tôi phải tự mình giải quyết việc đó chứ."

 

Đôi mắt cô ấy bỗng sáng rực lên. Có vẻ như tâm trí của cô ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn khi vết thương đã lành lại.

 

"Được thôi."

 

Raon mỉm cười. Runaan cảm ơn cậu thêm một lần nữa và rời khỏi sân tập.

 

[Ngươi không định giúp cho cô bé kem sao?]

 

‘Cô ấy đã nói là sẽ tự mình giải quyết mà. Không nên xen vào chuyện gia đình của người khác đâu.’

 

[Hmm, Tinh hoa Vương ta không nghĩ rằng cô bé kem có thể tự giải quyết được nó đâu.]

 

‘Vậy thì lúc đó cô ấy sẽ nhờ giúp đỡ thôi. Và ngay cả khi cô ấy không nhờ thì…'

 

Raon gật đầu. Một tia sáng đỏ lấp lánh bên trong đôi mắt bình tĩnh của cậu.

 

‘Vẫn còn có cách để giải quyết việc đó.’

 

***

 

Sau khi trở về ký túc xá của mình, Runaan đặt bức tượng điêu khắc hình con sóc mà cô ấy nhận được từ Raon lên trên bàn của mình.

 

"Hừm."

 

Sau một hồi cân nhắc, cô ấy lấy ra hộp kem hạt mà mình đã đặt bên dưới gầm giường. Đó không phải là thứ mà anh trai của cô ấy đã tặng, mà chính là thứ do mẹ của cô ấy đã mua cho.

 

Vù.

 

Khi cô ấy mở nắp hộp ra, làn hơi lạnh tỏa ra từ chiếc hộp đã làm dịu đi khuôn mặt trở nên kiệt sức vì huấn luyện của cô ấy.

 

Cô ấy đã nghĩ rằng mình sẽ không thể nào ăn kem được nữa vì nó sẽ khiến cho cô ấy nhớ đến anh trai của mình.

 

Tuy nhiên, Raon đã loại bỏ được hình bóng của anh ta ra khỏi tâm trí của cô ấy, ngăn không cho nó trói buộc đầu óc và trái tim của cô ấy nữa.

 

Cô ấy không còn sợ anh trai của mình nữa, và cô ấy cũng không còn ghét việc ăn kem nữa.

 

'Không.'

 

Tuy nhiên, Runaan vẫn đóng nắp chiếc hộp đó lại mà không hề chạm vào những viên kem.

 

‘Mình sẽ ăn nó vào ngày mai.’

 

Quyết định rằng ngày hôm sau sẽ ăn nó chung với Raon, cô ấy lại nhét chiếc hộp vào bên dưới gầm giường.

 

Nhìn con sóc mắt đỏ mà mình mới vừa đặt ở trên bàn, Runaan khẽ mỉm cười.

 

***

 

Sau khi dọn dẹp xong sân tập thay cho Rimmer đã biến đi đâu mất, Raon quay trở lại ký túc xá.

 

Vù!

 

Lúc cậu đang cởi bỏ bộ quần áo tập luyện ướt đẫm mồ hôi của mình ra, tên Thịnh nộ đột nhiên xuất hiện.

 

[Dù ta chưa từng đề cập đến việc này trước đây.]

 

Ánh mắt đáng sợ của Thịnh nộ tỏa sáng từ bên trong ngọn lửa lạnh giá kia.

 

[Nhưng mà chắc chắn là ngươi đã từng giết người rồi.]

 

"Gì chứ?"

 

[Ngươi vẫn chưa có khả năng phá vỡ ảo giác của tên pháp sư đê tiện đó. Mặc dù ngươi biết nó là một con orc, nhưng ngươi vẫn nhìn thấy nó giống như con người. Thẳng tay giết nó mà không một chút do dự không phải là điều mà một kẻ con non nớt chưa từng trải qua một trận thực chiến nào có thể làm được.]

 

"Chuyện đó dễ mà."

 

Raon xua tay để đẩy Thịnh nộ đang ở ngay trước mắt cậu lùi về sau.

 

[Sao chứ?]

 

“Bởi vì chỉ số trực giác của ta quá cao, nên ta có thể cảm thấy rằng nó không phải là con người. Giết một con quái vật cũng không khó khăn gì cho lắm."

 

[T-trực giác sao?]

 

"Đúng vậy. Tuy là có thể đánh lừa thị giác bằng phép thuật, nhưng vẫn không thể che giấu bản chất của sự việc.”

 

[Ugh, trực giác sao…]

 

Raon diễn như thật còn tên Thịnh nộ thì kêu lên một tiếng. Hắn ta đã hoàn toàn bị lừa.

 

‘Mình không thể nói cho hắn ta biết về tiền kiếp của mình hay là Hỏa nhẫn được.’

 

Cậu không thể cung cấp dù chỉ là một chút thông tin cho Thịnh nộ được, bởi vì hắn ta chính là kẻ thù.

 

[Ngay cả là như vậy đi chăng nữa thì làm sao mà ngươi lại có thể giết người không ngần ngại như vậy chứ? Ngươi là cái thứ gì vậy? Làm thế nào mà ngươi có thể có được ý chí kiên cường như vậy ở tuổi đó cơ chứ?]

 

Thịnh nộ thì thầm rằng điều đó thật sự là không thể. Có vẻ như hắn ta ngạc nhiên về ý chí mạnh mẽ mà từ khi sinh ra cậu đã có hơn là việc sức mạnh của cậu đang phát triển với tốc độ hết sức phi lý.

 

"Tại sao ngươi lại muốn biết chứ?"

 

[Ugh, ta thật sự không thích bất kỳ điều gì ở ngươi cả.]

 

"Ta đâu có muốn được ngươi ưu ái của đâu chứ."

 

Raon búng ngón tay vào Thịnh nộ.

 

"Bất cứ khi nào ngươi nói chuyện không khí xung quanh đều trở nên lạnh lẽo cả, vậy nên hãy ngậm miệng lại và đưa cho ta phần thưởng của ta nhanh đi."

 

[Ngươi đã lừa ta. Ta không hề biết là ngươi lại cứng rắn đến như vậy.]

 

“Ta đâu phải là người đầu tiên đề xuất đánh cược đâu chứ, là ngươi cơ mà. Ngươi lại là kẻ thua cuộc nữa rồi, mặc dù tự xưng là vương.”

 

[K-kẻ thua cuộc sao…]

 

Giọng của Thịnh nộ run rẩy. Có vẻ như đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn ta bị gọi là kẻ thua cuộc.

 

“Đây có phải là chiến thắng thứ ba liên tiếp của ta rồi không nhỉ? Xem ra Quỷ Vương cũng không phải là gì to tát lắm ha."

 

[Câm miệng ngay! Nếu như Tinh hoa Vương ta có thể sử dụng sức mạnh của cơ thể chính thì…]

 

“Lại nói về cơ thể chính nữa sao, khi nào ngươi lấy lại được nó cơ chứ? Với cả lần đánh cược này không liên quan gì đến sức mạnh ở cơ thể chính của ngươi cả."

 

[Ugh…]

 

Cơn lạnh màu xanh của Thịnh nộ dao động mạnh mẽ và có thể nghe thấy được âm thanh hắn ta sủi bọt trong miệng. Có vẻ như hắn ta đã mất trí bởi vì cú sốc thua cuộc và bị chế giễu như vậy.

 

[Đây rõ ràng là gian lận! Chính xác là gian lận!]

 

Khi hắn ta chuẩn bị chống chế một lần cuối cùng, những thông báo xuất hiện trước mặt Raon.

 

 

 

[Bạn đã thắng cược với ‘Thịnh nộ’.]

 

 

 

[Tất cả các chỉ số đã tăng thêm 2.]

 

 

 

[Bạn đã đạt được chiến thắng thứ ba với Thịnh nộ.]

 

 

 

[Chỉ số bổ sung tăng lên do chiến thắng liên tiếp.]

 

 

 

[Sức mạnh đã tăng lên 1.]

 

 

 

[Sự nhanh nhẹn đã tăng lên 1.]

 

 

 

[Năng lượng đã tăng thêm 1.]

 

 

 

"Ha!"

 

Raon nhếch mép. Cậu có thể cảm nhận được sự phấn khích từ những cơ bắp đang dao động của mình khi sức mạnh và sự nhanh nhẹn tăng lên cùng một lúc.

 

[Một con người tầm thường mà lại chiến thắng ba lần liên tiếp sao…]

 

Tên Thịnh nộ cứ lầm bầm rằng không thể nào, rồi thở ra một hơi lạnh như thể hắn ta muốn đóng băng những thông báo đó.

 

“Vẫn chưa hết đâu.”

 

[Ugh!]

 

Đẩy tên Thịnh nộ đang cáu kỉnh sang một bên, Raon đợi những thông báo tiếp theo.

 

[Một trong những đặc điểm của Thịnh nộ đang được tạo để làm phần thưởng thứ hai cho cuộc đánh cược.]

 

[Đặc điểm đã được quyết định.]

 

[Đặc điểm ‘Lời nguyền Rỉ máu’ đã được tạo.]


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...