Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 83: Hối hận muộn màng

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

****

Trí Văn mời cô ăn trưa một bữa, là dùng tư cách bạn bè mà mời nên cô cũng không thể mãi từ chối. Cô ngồi trên xe Trí Văn, nhìn xung quanh con đường đông xe, trên tòa nhà cao tầng của cao ốc Century, cô nhìn lên phía cao nhất kia… tự hỏi bản thân Uy Phong hiện tại đang làm gì.

Cô khẽ cười nhẹ, đã dặn lòng không mong nhớ đến anh nữa, nhưng lí trí và con tim không chung một đường. Hai người bước vào bên trong một nhà hàng sang trọng, Trí Văn cũng đã thú nhận rằng chỉ vì muốn đeo đuổi cô nên bày trò đến ở phòng khách sạn kế bên cô, nay anh ta cũng đã quay trở về lại nhà mình. Cô hiện tại chỉ nghĩ một cách đơn giãn, thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù.

Người xưa thường nói, có duyên ác sẽ gặp… cô cũng không nghĩ cô và Uy Phong là duyên hay là nợ, nhưng vừa hay nơi Trí Văn đưa cô đến lại chính là nơi Uy Phong và Minh Minh đang dùng cơm. Cô hơi khựng người, nhưng lại nghĩ quyết định này do chính cô chọn, tất nhiên phải tự mình đối mặt, việc đã quyết nhất nhất không hối hận.

- Chúng ta đến nơi khác. - Trí Văn nói nhỏ.

Cô lắc đầu: “Nơi này nghe nói rất ngon mà, chúng ta vào thôi.” - Cô bước vào trong tự nhiên chọn một bàn trống, cố ý không muốn nhìn về ánh mắt Uy Phong đang hướng về cô.

Món ăn vừa dọn lên, một nam phục vụ mang đến bàn họ hai ly rượu màu nho cuối đầu nói: “Vị khách ở bàn bên kia mời hai vị.”

Cô quay lưng nhìn về phía tay người phục vụ chỉ, là Uy Phong cũng trên tay cầm ly rượu đang tiến về phía bàn của cô. Cũng không có ý từ chối, cô đưa tay với lấy ly rượu trên bàn.

- Vô tình gặp Trần thiếu gia và bạn gái, Uy Phong tôi mời hai vị một ly. - Uy Phong nói.

- Uy tổng thật làm chúng tôi e ngại, đáng ra tôi mới phải mời anh một ly. - Trí Văn cũng đưa ly rượu kia lên. - Nghe nói Uy tổng sắp đính hôn, xin chúc mừng anh.

- Uy tổng và bạn gái chính là trai tài gái sắc, đúng là khiến người ta phải ganh tỵ. - Cô đáp.

Uy Phong cũng nhếch cười: “Trần thiếu gia đây và bạn gái cũng thật xứng lứa vừa đôi, tôi đợi tin vui từ hai vị vậy. Nhân cơ hội gặp gỡ, ngày tôi đính hôn xin mời hai vị đến chung vui… thiệp mời có lẽ đang trên đường đến Trần gia.”

- Tất nhiên tôi sẽ đến chúc mừng anh. - Trí Văn gật đầu.

- Vậy còn tiểu thư đây? - Uy Phong nhìn Ngọc Hân.

Cô nhúng vai: “Nếu Uy tổng đã nhiệt tình như vậy, tôi cũng không thể từ chối.”

Uống cạn một ly rượu, Uy Phong quay về bàn mình rồi nắm lấy tay Minh Minh mà rời khỏi nhà hàng với tâm trạng vô cùng khó chịu. Còn Ngọc Hân, nhìn thấy họ thân thiết trước mặt cô, trong lòng cũng không thoải mái gì, chỉ là cố gắng kiềm chế bản thân.

- Thật sự là cô sẽ đi cùng tôi chứ. - Trí Văn khẽ hỏi.

Cô đang lạc vào trong một dòng suy nghĩ, câu hỏi của Trí Văn khiến cô sực tỉnh mà quay lại hiện tại. Cô khẽ cười buồn gật đầu: “Đã hứa với Uy tổng rồi, không thể thất hứa được… lại mang danh bạn gái của Trần thiếu gia, càng phải giữ danh dự cho anh rồi.”

- Vậy thật tốt, tôi đang lo lắng hôm đó sẽ một mình cô đơn nơi đó. - Trí Văn vui mừng. - Tối đó tôi sẽ đón cô nhé.

Cô gật đồng không nói lời nào nữa… Uy Phong đính hôn cùng Minh Minh, rõ ràng là công bằng với tất cả mọi người.

Minh Minh ngồi trên xe nhìn đưa mắt nhìn về phía Uy Phong, từ lúc gặp cô gái kia Uy Phong không nói ra bất cứ một lời nào, gương mặt trầm ngâm như chất chứa bao nhiêu buồn đau. Anh đã không còn như ngày xưa, cô hiểu cô biết và cô đã chấp nhận điều đó… nhưng cuối cùng là không thể nào mãi chịu cảnh này được nữa… lấy môt người không yêu mình đã khổ, lấy một kẻ mà trái tim đang hướng về người khác còn đau đớn gấp bội lần.

- Uy Phong, anh thật sự muốn đính hôn với em chứ. - Minh Minh hỏi.

- Sao em lại hỏi như vậy? - Uy Phong có chút ngạc nhiên.

- Vì điều gì, vì điều gì mà anh muốn đính hôn với em… vì em rất đáng thương ư.. - Minh Minh không kiềm chế được cảm xúc.

Uy Phong lắc đầu: “Em không muốn lễ đính hôn này nữa ư?”

- Em muốn… em rất muốn làm vợ của anh, là người bên cạnh anh mãi mãi… nhưng em sợ, sợ trái tim anh chỉ hướng về người khác, em sợ một ngày nào đó sẽ mất anh.

Uy Phong đưa tay nắm lấy tay Minh Minh mà nói: “Đừng sợ, không phải anh đã từng hứa rằng sẽ mãi mãi không bỏ rơi em ư?”

Minh Minh gật đầu: “Em tin anh.”

Trước kia tình cảm bọn họ rất tốt, rất đẹp… cô chỉ là đi vài năm khi quay về thì Uy Phong đã yêu một cô gái vô cùng tầm thường kia. Nếu cô ta không xuất hiện, có lẽ trái tim Uy Phong chỉ trao chọn cho cô mà thôi và giờ đây cô cũng không có cảm giác bất an như hiện tại.

- Con gái, sắp đến ngày đính hôn rồi… vì sao không đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc chứ. - Mẹ Minh Minh nhìn thấy con gái đang ngồi ngoài vườn liền đến hỏi.

- Mẹ… con sợ mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy. Nếu cô ta đổi ý quay lại… con sẽ bị đá ra ngoài ngay lập tức.

- Cô ta… con muốn nhắc đến là con bé mang tên Ngọc Hân ư? - Mẹ Minh Minh hỏi.

Minh Minh mang chuyện của Ngọc Hân mang ra kể lại cho mẹ cô ta nghe, chuyện đính hôn với nhà họ Uy chính là chuyện hệ trọng với một gia đình như nhà Minh Minh. Chắc chắn khi Minh Minh kết hôn cùng Uy Phong, nhà họ Uy sẽ giúp đỡ công ty nhà bà phát triển và thịnh vượng.

- Con yên tâm làm một cô dâu cho thật tốt, mẹ sẽ lo liệu mọi thứ ổn thỏa. - Mẹ Minh Minh nói.

- Mẹ sẽ làm gì?

- Nếu con bé đó biến mất không xuất hiện nữa, chẳng phải Uy Phong sẽ chỉ mãi mãi nhìn thấy con mà thôi ư. Yên tâm, chuyện này ba mẹ sẽ biết cách tính toán… con chỉ cần nhớ nhiệm vụ của mình… gia đình ta hy vọng vào một mình con thôi.

Cô gật đầu… đợi mẹ cô đi vào bên trong thì dạo bước ra một mộ phần bên trong khu biệt thự ngồi bên cạnh ngôi mộ mà nói: “ Chị, em làm như vậy liệu có đúng hay không?”

Một ngày đẹp trời, nắng ấm trải dài trên con đường trải nhựa… Ngọc Hân cảm thấy khí trời rất thoải mái hy vọng may mắn sẽ mỉm cười với cô trong hôm nay. Cầm trên tay rất nhiều đơn xin việc, và cũng rất nhiều lời từ chối vì cô không có trình độ. Ngay cả xin làm bán hàng cũng không thể xin được… đúng là tìm việc quá khó khăn.

Kiến Lương và cả Trí Văn đều nói sẽ giúp đỡ cô nhưng cô tuyệt nhiên từ chối, chỉ là sợ bản thân mình không tốt làm mất mặt bọn họ, vậy nên cứ tự lực mà tìm kiếm… tự mình làm tự mình chịu. Đi một vòng và cũng nhận được rất nhiều lời từ chối, Ngọc Hân uống hết một chai nước suối và ngồi xuống bên trong nhà chờ xe buýt mà nghĩ mệt.

- Cô gái, muốn tìm việc sao? - Một người đàn ông mặc một chiếc quần tây màu đen, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, bên ngoài khá lịch sự ngồi bên cạnh cô mở lời.

- À vâng, cháu đang đi xin việc làm ạ. - Ngọc Hân đáp.

- Bên công ty tôi đang cần người, đây là card visit của tôi… cháu có thể đến đó nộp hồ sơ. - Người đàn ông kia đưa cô một tấm card sau đó thì bỏ đi.

Cô nhìn qua người đàn ông kia cũng có vẻ lịch sự, có lẽ nhìn thấy cô vất vả tìm việc nên thương tình. Ngọc Hân lần theo địa chỉ kia cuối cùng cũng tìm ra được công ty của ông ta, nhưng công ty làm về việc gì không ghi rõ trong card mà lại nằm trong một con hẻm khó tìm như vậy. Cô đang lay hoay chưa biết tính toán ra sao, thì lại gặp người đàn ông khi nãy bước tới.

- Cháu đến xin việc ư?

Cô nhanh chóng gất đầu.

- Đưa hồ sơ cho tôi, theo tôi vào trong đã. - Ông ta nói sau bước vào một ngôi nhà trông khá cũ kĩ.

Vì rất nhiều lần bị từ chối, lần này là ông ta chủ động gọi cô tới… xem như có chút hy vọng, Ngọc Hân bước theo chân ông ta…

Cánh cửa đóng sập lại… Ngọc Hân hốt hoảng mình mọi người bên trong đang bao quanh lấy cô… cô muốn bỏ chạy ra ngoài nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt lại. Từ trên lầu một người phụ nữ độ trung tuổi bước xuông khoanh hai tay lại hất mặt về phía cô nói: “Bên ngoài cũng tầm thường như trong ảnh, ta đang hỏi tại sao thằng nhóc đó lại say mê mày như vậy chứ.”

Cô chị tự suy đoán, có lẽ là người của Trần phu nhân… vì Trần phu nhân từng ngăn cấm Trí Văn qua lại với cô.

- Mang nó nhốt lại, tối nay cho người bán nó sang TQ.

- Chị, dù sao cũng bán nó qua đó làm gái… cho bọn em hưởng thụ trước được không? - Những tên côn đồ ghê tỡm… nhìn thấy cô liền muốn giở trò.

- Câm miệng. - Người phụ nữ mắng chửi. - Đừng làm ô uế nơi này, trên đường mang nó đi muốn làm gì thì làm.

Bọn chúng nhốt cô vào một căn gác phía trên, chân tay đều bị trói lại… cả miệng cũng bịt lại không cho cô kêu cứu. Cô chợt nhận ra… nếu cô mất tích như vậy, liệu ai sẽ là người phát hiện ra mà đi tìm cô nhỉ, có lẽ là không một ai, cuộc đời cô… nếu bị những tên dơ bẩn kia động vào, thà chết đi để giữ trong sạch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương