Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
-
Chương 85: Giải cứu
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
***
Trên chiếc xe hơi màu đen sáng bóng, Uy Phong mặc trên người bộ quần áo màu đen sát thủ, anh thắng xe lại trước một con hẻm nhỏ không một bóng người qua lại, mang một chiếc khẩu trang màu đen che đậy đi gương mặt lạnh như tiền, trên tay cầm một khẩu súng ngắn. Phía sau là hoàng loạt chiếc xe khác thắng lại… nhanh chóng theo phía sau anh.
- Uy tổng, mục tiêu đã xác định, bọn chúng có khoảng 10 tên, một người phụ nữ vừa bước vào trong. - Một tên được cử theo dõi nhanh chóng đến báo. - Vì bọn chúng đang có con tin nên chúng ta không thể manh động.
Uy Phong nhìn qua sơ đồ căn nhà được phát thảo trên giấy, ánh mắt đầy sự dò xét.
- Cậu giả làm nhân viên bảo trì điện đến, nhất định phải tóm được một tên. - Uy Phong nói.
Quả nhiên, nghe nói đến đường điện có vấn đề có thể phát nổ, tên côn đồ kia cũng có chụt chột dạ mà đi theo người của Uy Phong ra ngoài để kiểm tra, không ngờ bị một cước mà ngã gục xuống chân.
- Nói… con tin nhốt ở đâu? - Uy Phong tung một đấm khiến hắn ngã nhào xuống đất.
- Đừng đánh… đừng đánh… cô ta bị nhốt ở căn phòng lầu 1. - Hắn ta nhận được một cú đấm đầy lực của Uy Phong mà đau đớn nói.
Uy Phong bước tới, dùng sức mạnh ở bàn tay mà bop1 lấp gương mặt hắn ta…
- Ai sai tụi mày bắt cô ta? - Uy Phong hét.
- Tôi không biết… tôi chỉ làm theo lời đại ca, còn người phụ nữ ra lệnh cho chúng tôi, tôi thật sự không biết là ai?
Uy Phong hất tên côn đồ kia ngã nhào xuống đất, sau đó đứng lên phủi bàn tay mình liền quay qua bọn người của mình mà nói: “ Tên này có súng thì chắc chắn bọn chúng cũng có vũ khí vì vậy mọi người phải hết sức cẩn thận. Còn nữa… nếu bọn chúng mang con tin ra uy hiếp, nhất định chiều theo ý chúng rõ chưa.”
- Dạ, rõ. - Bọn họ đồng thanh.
- Căn nhà này tuy nhỏ nhưng kín cổng cao tường, chỉ có một lối đi duy nhất chính là cửa chính, vì vậy tôi nghĩ chúng ta chia làm hai nhóm… nhóm 1 sẽ xong vào bất ngờ để tấn công, nếu nhóm 1 thất bại thì bọn chúng sẽ nhanh chóng bắt con tin rời đi… lúc đó nhóm 2 sẽ cứu con tin. - Uy Phong nói. - Tôi và những người này sẽ trong nhóm 1, những người còn lại sẽ là nhóm 2.
- Uy tổng, nhóm 1 rất nguy hiểm… anh hãy ở nhóm 2. - Người đứng đầu trong bọn chúng nói.
Uy Phong lắc đầu: “Cứ như lời tôi nói, nhất định không được manh động khiến cô gái đó bị bọn chúng thủ tiêu.”
Cả bọn gật đầu, nhanh chóng thực hiện kế hoạch mà Uy Phong vạch ra.
Trên tay cầm khẩu súng ngắn, anh từ trước đến nay đều chỉ xem bắn súng như một môn thể thao giải trí, không ngờ hôm nay cũng đã dùng tới… Anh biết ông nội biết điều gì đó, nhưng không muốn nói với anh… còn anh, quan trọng nhất là cứu được Ngọc Hân.
Trên chiếc xe hơi màu đen sáng bóng, Uy Phong mặc trên người bộ quần áo màu đen sát thủ, anh thắng xe lại trước một con hẻm nhỏ không một bóng người qua lại, mang một chiếc khẩu trang màu đen che đậy đi gương mặt lạnh như tiền, trên tay cầm một khẩu súng ngắn. Phía sau là hoàng loạt chiếc xe khác thắng lại… nhanh chóng theo phía sau anh.
- Uy tổng, mục tiêu đã xác định, bọn chúng có khoảng 10 tên, một người phụ nữ vừa bước vào trong. - Một tên được cử theo dõi nhanh chóng đến báo. - Vì bọn chúng đang có con tin nên chúng ta không thể manh động.
Uy Phong nhìn qua sơ đồ căn nhà được phát thảo trên giấy, ánh mắt đầy sự dò xét.
- Cậu giả làm nhân viên bảo trì điện đến, nhất định phải tóm được một tên. - Uy Phong nói.
Quả nhiên, nghe nói đến đường điện có vấn đề có thể phát nổ, tên côn đồ kia cũng có chụt chột dạ mà đi theo người của Uy Phong ra ngoài để kiểm tra, không ngờ bị một cước mà ngã gục xuống chân.
- Nói… con tin nhốt ở đâu? - Uy Phong tung một đấm khiến hắn ngã nhào xuống đất.
- Đừng đánh… đừng đánh… cô ta bị nhốt ở căn phòng lầu 1. - Hắn ta nhận được một cú đấm đầy lực của Uy Phong mà đau đớn nói.
Uy Phong bước tới, dùng sức mạnh ở bàn tay mà bop1 lấp gương mặt hắn ta…
- Ai sai tụi mày bắt cô ta? - Uy Phong hét.
- Tôi không biết… tôi chỉ làm theo lời đại ca, còn người phụ nữ ra lệnh cho chúng tôi, tôi thật sự không biết là ai?
Uy Phong hất tên côn đồ kia ngã nhào xuống đất, sau đó đứng lên phủi bàn tay mình liền quay qua bọn người của mình mà nói: “ Tên này có súng thì chắc chắn bọn chúng cũng có vũ khí vì vậy mọi người phải hết sức cẩn thận. Còn nữa… nếu bọn chúng mang con tin ra uy hiếp, nhất định chiều theo ý chúng rõ chưa.”
- Dạ, rõ. - Bọn họ đồng thanh.
- Căn nhà này tuy nhỏ nhưng kín cổng cao tường, chỉ có một lối đi duy nhất chính là cửa chính, vì vậy tôi nghĩ chúng ta chia làm hai nhóm… nhóm 1 sẽ xong vào bất ngờ để tấn công, nếu nhóm 1 thất bại thì bọn chúng sẽ nhanh chóng bắt con tin rời đi… lúc đó nhóm 2 sẽ cứu con tin. - Uy Phong nói. - Tôi và những người này sẽ trong nhóm 1, những người còn lại sẽ là nhóm 2.
- Uy tổng, nhóm 1 rất nguy hiểm… anh hãy ở nhóm 2. - Người đứng đầu trong bọn chúng nói.
Uy Phong lắc đầu: “Cứ như lời tôi nói, nhất định không được manh động khiến cô gái đó bị bọn chúng thủ tiêu.”
Cả bọn gật đầu, nhanh chóng thực hiện kế hoạch mà Uy Phong vạch ra.
Trên tay cầm khẩu súng ngắn, anh từ trước đến nay đều chỉ xem bắn súng như một môn thể thao giải trí, không ngờ hôm nay cũng đã dùng tới… Anh biết ông nội biết điều gì đó, nhưng không muốn nói với anh… còn anh, quan trọng nhất là cứu được Ngọc Hân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook