Sự Trở Lại Của Người Chơi Sau 10000 Năm
-
Chapter 37: Người Được Chọn (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 37 - Người được chọn (2)
“Anh KangWoo!! Ở đây!!”
Ngày tiếp theo…
KangWoo đến nơi đã hẹn gặp Seol-ah và TaeSoo.
TaeSoo, người đã đến gần ga Donginchoen, hét lên và vẫy tay khi nhìn thấy KangWoo.
“Be bé cái mồm thôi.”
KangWoo cau mày khi thấy ánh mắt mọi người xung quanh dồn hết về TaeSoo.
“Ha ha ha. Việc anh làm đêm qua diễn ra tốt chứ, anh?”
“Ừ.”
“Thật vui khi nghe anh nói vậy! À! Anh, đây là hai người mà em bảo sẽ giới thiệu cho anh!”
TaeSoo chỉ về phía cô gái tóc nâu và chàng trai trẻ có giắt thanh gươm trên thắt lưng.
‘Ôi, Chúa ơi.’
Mắt KangWoo mở lớn khi nhìn thấy chàng trai trẻ.
Cậu ta trông rất đẹp trai đến độ dùng từ ‘đẹp như tác phẩm điêu khắc’ cũng không diễn tả được hết vẻ đẹp của cậu ta.
Vẻ đẹp đó khiến cho xung quanh như bừng sáng.
“Anh chàng đẹp trai này tên là Kim ShiHoon, và đứa nhỏ này là Choi EunBi.”
“Anh gọi ai là đứa nhỏ chứ?!”
“Ha ha. Nếu không phải một đứa nhỏ, tôi nên gọi cô là gì đây?”
“Hừ. So với một người có vẻ ngoài như bốn mươi tuổi như anh thì anh nói nhiều quá rồi đấy.”
“Ca-cái gì?”
Choi EunBi, người đang nói chuyện với TaeSoo, quay về phía KangWoo.
Với đôi mắt sáng rực, cô ấy lại gần và muốn bắt tay với anh.
“Anh là người mà anh TaeSoo kể rất nhiều phải không? Em đã nghe kể rất nhiều về anh! Ồ, anh có thể thoải mái nói chuyện với em, anh KangWoo!”
‘Em ấy là một TaeSoo khác sao?’
KangWoo cười lớn và nhìn EunBi.
Thật ấn tượng bởi sự thân thiện của cô nhóc này.
“Được rồi. Đầu tiên, nói cho tôi biết thứ hạng thuộc tính của cô cậu, và…”
“Kyaa! Chị là trị liệu sư phải không chị?! Oa, chị xinh thật đấy!! Oa, ngực chị thật tuyệt. Chị như là Cerberus vậy, có tận ba cái đầu liền!”
*Cerberus: là con chó săn ba đầu của Hades, với cái đuôi rắn, là con vật canh giữ ở cổng địa ngục.
“H-hả? Ca-cảm ơn…?”
“Chị, mình tự sướng một cái đi!! Em phải khoe chị với bạn bè của em!”
“...”
KangWoo không thể nói hết những gì mình muốn nói. Anh cạn lời nhìn EunBi. Cô nhóc tóm lấy tay của Han Seol-ah và lôi cô đi chỗ khác.
Han Seol-ah cứ như chú hươu bị sư tử lôi đi, cánh tay bất lực với về phía KangWoo.
Chàng trai với thanh kiếm giắt bên hông tiến gần anh và dơ tay ra.
“Rất vui vì được gặp anh. Tôi đã nghe rất nhiều về anh từ TaeSoo. Tôi tên là Kim ShiHoon.”
“Ồ, xin chào.”
“Hiện tại tôi ở cấp 12. Sau lần thức tỉnh thứ 2, tôi đã mở khóa thuộc tính hạng A. Như anh đã thấy, tôi là một hiệp sĩ.”
Anh ta có vẻ học thức và khá thân thiện.
Không chỉ vậy, anh ta còn cung cấp cho KangWoo thông tin mà anh thấy hứng thú nhất.
‘Anh ta như là nhân vật chính của một cuốn truyện tranh.’
KangWoo bắt tay Kim ShiHoon và quan sát anh ta.
Anh cảm thấy ghen tị khi thấy anh ta không chỉ dễ nhìn, mà còn có học và có tài năng, anh ta sẽ rất hữu ích khi là một đồng minh.
‘Dường như không có ai giống với những thành viên của hội Andras.’
KangWoo kiểm tra dục vọng đến từ cơ thể họ.
Nhờ có cơ thể gần với quỷ, anh có thể xem được loại dục vọng của mỗi người.
Anh không cảm thấy được bất cứ dục vọng không tốt kỳ lạ nào từ họ.
Anh không biết chắc chắn lý do tại sao họ không tham gia bang hội lớn là gì, nhưng dường như TaeSoo không sai khi nói rằng họ là những người đáng tin cậy.
“Và EunBi là pháp sư thuộc tính cấp B.”
“À, cảm ơn.”
“Cô ấy có chút thừa năng lượng… Thật xin lỗi.”
“Không sao.”
Anh đang nói chuyện với Kim ShiHoon thì TaeSoo tiếp cận họ với vẻ mặt đầy tự hào.
“Anh nghĩ sao anh? Họ đều trông đáng tin chứ?”
“Đúng, cậu nói đúng.’
“Ha ha ha. Thấy không? Tôi có con mắt nhìn người rất tốt đấy.”
“À nhưng lần trước, cậu đã sắp chết vì chọn sai thành viên bang hội mà.”
“Chuyện đó…”
TaeSoo không biết nói gì trước lời nhận xét sắc bén và tránh ánh mắt của KangWoo.
“Đó là tất cả những gì ông trời làm để tôi có thể gặp được anh đó! Đúng! Chính xác là vậy!”
“...”
KangWoo nhìn TaeSoo như thể cậu vừa nói điều vô nghĩa.
TaeSoo hắng giọng và chuyển chủ đề.
“E hèm. Nhưng hơn hết thì anh nghĩ thế nào về nhóm này?”
“Hừm, đầu tiên thì các thành viên khá là hoàn hảo.”
Một đỡ đòn, hai gây sát thương, và một người có thể chữa trị và hồi máu.
Anh không có gì để nói về vị trí và thành viên trong đội.
‘Không chỉ thế, họ còn có thể gây sát thương tầm gần và tầm xa.’
Đây không chỉ là đội hình tốt.
Ở lần thức tỉnh thứ 2, hai người đã đạt được thuộc tính cấp A và hai người đạt được thuộc tính cấp B.
Thông số kỹ thuật của họ cao đến mức nếu gọi là bang hội di động, anh sẽ tin điều đó.
‘Không tệ.’
KangWoo nhìn bốn người bọn họ với ánh mắt kỳ vọng.
Thậm chí ở cái liếc mắt đầu tiên, có thể thấy rõ ràng là bang hội của bốn người họ có tiềm năng lớn.
Thậm chí đối với KangWoo, người đã từng có những thuộc hạ mạnh như Balrog, họ là những nhân vật tài năng anh muốn dùng.
‘Mặc dù mình vẫn phải kiểm tra họ một chút.’
Chỉ bởi vì họ tài năng và có đội hình tốt không có nghĩa họ là một bang hội tốt.
Có rất nhiều điều cần phải cân nhắc - như giác quan chiến đấu cơ bản và khả năng ra quyết định.
‘Nhưng họ vẫn cần thời gian phát triển.’
Nếu họ có thể phát triển vững chắc như hiện giờ, họ có lẽ sẽ giúp ích được nhiều trong tương lai.
“Tôi sẽ theo mọi người trong buổi đi săn hôm nay.”
“Hả? Anh cũng đi sao?”
“Ừ. Tôi sẽ quan sát và nói cho các cậu biết cần làm gì cho đúng.”
“Ồ! Chúng tôi luôn lắng nghe lời khuyên của anh!! Cảm ơn anh!!” TaeSoo nói bằng giọng hứng thú.
‘Đây là đầu tư.’
KangWoo nghĩ khi nhìn vào bốn người.
Anh chắc chắn rằng đầu tư vào bốn người họ có thể mang lại cho anh lợi ích khổng lồ.
Đấy chính là động lực của anh.
“Vậy thì hãy cùng đi đến cổng thôi. Ồ, tôi sẽ chỉ tham gia nếu có tình huống nguy hiểm xảy ra, thế nên hãy làm tốt nhất có thể.”
“He he. Đã rõ, đại ca!”
TaeSoo nhặt chiếc khiên khổng lồ và đi về phía cổng.
Khi họ bắt đầu di chuyển, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào họ.
“Oa, nhìn người đó kìa. Anh ấy thật đẹp trai!”
“Anh ấy là người nổi tiếng à?”
Sự chú ý của mọi người tập trung vào Kim ShiHoon và Han Seol-ah.
Nhưng không chỉ hai người họ là thu hút sự chú ý.
Có một người còn có vẻ ngoài nổi bật nhất.
“Aaaaaa! M-một con quái vật!”
Là TaeSoo, người cao hơn hai mét đi qua khiến cho một bé gái gần đó òa khóc.
“Ê, ê? T-tôi không phải quái vật, cô bé à.”
TaeSoo không biết phải làm sao, đã tới gần cô bé nhưng chỉ tổ làm cho cô bé khóc to hơn.
TaeSoo quay đầu lại.
‘Sao lại nhìn mình như vậy?’
Cậu không có năng lực làm cho cô bé ngừng khóc.
Nhưng có nhiều người xung quanh đang nhìn họ và không quan tâm đến cô bé.
KangWoo thở dài và định đi tới chỗ cô bé nhỏ đang khóc…
Nhưng Kim ShiHoon đã đến gần cô bé trước.
Cậu ta quỳ xuống và ân cần vỗ về cô bé.
“Không sao đâu.”
“Hức.”
“Mặc dù anh ấy trông như vậy, nhưng anh ấy không đáng sợ đâu.”
“Th-thật chứ…?”
“Đúng vậy. Nên đừng khóc.”
“He he he. Dạ! Em biết rồi, anh đẹp trai!” Cô gái nhỏ nói với nụ cười trên môi.
Kim ShiHoon để đứa bé lại với người mẹ vừa chạy tới. Cậu ta đứng lên mỉm cười.
Mặc dù đây là tình huống thông thường, nhưng bởi sự có mặt của Kim ShiHoon, nên nó trông như phim vậy.
Nếu đổi lại là KangWoo làm, nó có lẽ sẽ trông không ngầu lắm.
‘Người này…’
KangWoo ảm đạm nhìn Kim ShiHoon.
‘Anh ta quá giống một nhân vật chính.’
***
“Bộp bộp!”
Những con Orc với bộ da xanh lá cây vỗ cây dùi cui trên tay.
Kích thước trung bình của một con orc là 160cm.
Mặc dù chúng nhỏ hơn một người đàn ông trưởng thành, nhưng vì chúng có thân hình cơ bắp nên không thể xem nhẹ chúng.
Nhưng…
“Hừm!”
Leng keng-!
“Bộp!”
TaeSoo đẩy lùi ba con Orc đang lao cùng lúc về phía họ bằng cây khiên của mình.
Sau khi chúng bị đẩy lùi bởi một người với chiều cao hai mét và có một thân hình cơ bắp hơn, những con Orc ngã nằm xuống mặt đất.
“Ha ha ha! Thấy thế nào?!”
Sau khi cảm thấy thư giãn từ việc đẩy ngã ba con Orc, TaeSoo bật cười lớn.
Những con Orc đứng dậy như thể chúng vừa bị xe cán.
“Lôi điện!”
Xẹt-!!
Khi EunBi hét lên, viên đá mana ở đầu cây đũa phép của cô nhóc sáng lên.
Ánh sáng xanh phát ra từ đá mana đánh thẳng vào những con Orc.
“GRAAAARR!!”
“Anh TaeSoo! Có năm con nữa sau chúng ta!”
“Đã rõ!”
TaeSoo nắm lấy khiên chặt hơn và dậm mạnh.
“Hướng này!”
Sau khi cậu hét lên, cây khiên phát sáng.
Những con Orc bị thu hút bởi ánh sáng và đuổi theo TaeSoo.
“Năng lượng Ánh sáng!”
“Ồ! Cảm ơn, chị dâu!”
Một tia sáng từ Han Seol-ah bắn vào người TaeSoo.
Sau khi hồi phục cho cậu, Han Seol-ah bắn những mũi tên ánh sáng về phía mấy con Orc.
“Hop!”
“Kiec!”
Sau khi nhận được buff, TaeSoo trở nên mạnh như một con quái vật hạng C.
Kim ShiHoon lao về phía những con Orc đã bị đẩy lùi.
Xoẹt-! Phập-!
Thanh kiếm của Kim ShiHoon vẽ một đường và cắt qua những con Orc.
Bỏ vẻ bề ngoài của anh ta sang một bên, kỹ năng dùng kiếm của anh ta cũng rất gọn gàng và trông như vẽ tranh ấy.
Năm con Orc đã sớm lìa đời dưới tay của Kim ShiHoon.
“Oa! Anh KangWoo rất tuyệt vời, nhưng anh cũng rất đỉnh nha! Anh có từng tập kiếm đạo trước khi trở thành một người chơi không?”
“Ồ, vâng. Tôi có chơi nó một chút như một sở thích.”
“Đây không phải là cấp độ sở thích nữa,” TaeSoo nhận xét, bị ấn tượng bởi kỹ năng dùng kiếm thành thạo như sách giáo khoa này, và quay sang KangWoo.
“Anh thấy sao, anh KangWoo? Có phải mọi người rất giỏi không?”
KangWoo gật đầu trước lời nhận xét của TaeSoo.
Như những gì anh đã nói, mọi người quá tốt khiến cho anh không thể tin được họ mới chỉ đạt tới lần thức tỉnh thứ hai.
“He he he. Tôi đã nói gì nào? Tôi, Kang TaeSoo, có mắt nhìn—”
“Trước tiên, tôi cần quan sát một chút.”
KangWoo ngắt lời TaeSoo và nói với giọng bình thản.
Tiềm năng của nhóm khá cao bởi họ đều có thuộc tính cấp cao.
Nhưng nó không nói lên rằng họ không có gì cần sửa chữa.
‘Không, sẽ có rất nhiều khía cạnh họ cần phát triển hơn.’
Với ánh mắt sắc bén, KangWoo tiếp tục lên tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook