Sự Trở Lại Của Người Chơi Sau 10000 Năm
-
Chapter 61: Ông biết tôi là ai không? (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 61: Ông biết tôi là ai không? (1)
-Cậu muốn sức mạnh không?
Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu Kim ShiHoon.
Anh tự nhiên nhận thức được đó là giọng nói của Linh hồn Võ thần Cheon TaeHwang.
‘Tôi muốn sức mạnh!’
Không cần nghĩ ngợi thêm nữa.
Không có thời gian để do dự.
Kim ShiHoon quyết định chấp nhận sức mạnh của Võ thần, cho dù anh có chết.
Tinh-
[Bạn đã nhận được sức mạnh của Võ thần Cheon TaeHwang.]
[Vì bạn chưa sẵn sàng nên bạn chỉ nhận được một phần sức mạnh.]
Một cửa sổ tin nhắn hiện ra trước mặt anh với tiếng chuống trong trẻo.
Anh không có thời gian để kiểm tra nội dung tin nhắn. Một luồng năng lượng mạnh mẽ dâng lên trong cơ thể anh.
“A!”
Luồng năng lượng này khiến anh khó chịu vì có cảm giác như nó sẽ làm cơ thể anh nổ tung vậy.
Kim ShiHoon rên lên đau đớn.
Anh cắn môi và chịu đựng cơn đau.
Anh đã chờ đợi vì khoảnh khắc này.
Anh không thể lãng phí cơ hội mà anh đã chờ lâu như vậy.
Phụt-!
Ạch máu của anh nổ tung.
Cả người anh nhuộm một màu đỏ chót, anh cảm thấy mình như dại ra vì cơn đau.
‘Mình phải chịu được nó.’
Kim ShiHoon nhìn chằm chằm vào Kim YeongHoon.
Anh nhớ đến những gì mình phải chịu đựng vì hắn.
So với những lúc đó, sự đau đớn này chẳng là gì cả.
[Bạn đã học được Võ thuật của Thụy Long Kiếm Hình Cao cấp.]
[Bạn đã học được Vân Long Kiếm Hình và Tia Vân Long.]
[Bạn đã có một mạch được cải tạo.]
Anh có thể nghe được những âm thanh dạy anh những thứ đó ở trong đầu.
Nhờ đó, anh có thể hiểu được cách điều khiển sức mạnh quá tải của mình.
Kim ShiHoon điều khiển sức mạnh trong cơ thể mình và chĩa kiếm về phía Kim YeongHoon.
“Kim Yeong HOOOOOONNNNNN!!!!!”
Kim ShiHoon phẫn uất hét lên.
Cảm nhận dswcs mạnh chảy trong người, ShiHoon sử dụng Tia Vân Long và lao thẳng đến chỗ Kim YeongHoon.
“H-Hả?!”
Kim YeongHoon kinh ngạc sau khi chứng kiến một người sắp chết lại lao về phía hắn ta trong khi phát ra một luồng năng lượng đáng sợ như vậy.
Hắn nâng kiếm lên và muốn chặn đòn tấn công của Kim ShiHoon lại.
Xoẹt-!
“Á!!”
Thanh kiếm của Kim ShiHoon được bao bọc trong một đám khỏi trắng như mây, như một con rắn luồn qua thanh kiếm của Kim YeongHoon và chém vào ngực hắn.
Chiếc áo giáp cấp độ vô song của hắn cũng bị chém thành hai nửa.
Cơn đau choáng vàng ập tới, dòng mau đen chảy ra từ ngực hắn ta.
“M-mày, thằng chó đẻ này!!!”
Kim YeongHoon tức tối vung kiếm về phía Kim ShiHoon.
Mặc dù kiếm thuật của hắn ta chả ra sao nhưng vì cấp độ và mảnh tranh bị nên thanh kiếm của hắn vẫn toát ra một luồng năng lượng nguy hiểm.
Keng-!
“Hự.”
Kim ShiHoon chặn đòn tấn công của Kim Yeonghoon liền bị đẩy lùi về sau.
Ngay cả khi mang sức mạnh của Võ thần, vẫn rất khó để vượt qua cách biệt về ba mươi cấp.
‘Nhưng…’
Ánh mắt Kim ShiHoon lóe lên.
Mặc dù Kim YeongHoon mạnh hơn và nhanh hơn, anh ấy vẫn có một thứ mà hắn ta không có.
--Võ thuật.
Kỹ thuật đạt được khi trải qua muôn vàn trận chiến đã tích lũy được kinh nghiệm và biết được cách sử dụng vũ khí một cách tốt nhất.
‘Vân Long Kiếm Hình, thức thứ ba, Vũ Điệu Vân Long.’
Kỹ năng của Võ thần Cheon TaeHwang nhập thẳng vào người Kim ShiHoon.
Đám mây mù xuất hiện và chặn lại tầm nhìn của Kim YeongHoon.
Kiếm khí bay ra từ trong đám mây và chém Kim YeongHoon.
“Tại…Tại sao tao lại bị đẩy lùi bởi một thằng người chơi cấp hai mươi chứ!!”
Kim YeongHoon tức giận hét lên. Hắn khó lòng có thể chấp nhận tình huống này.
Điều không nên xảy ra lại đang xảy ra trước mặt hắn.
Nhưng hắn không có kinh nghiệm hay kỹ năng để vượt qua kết quả này.
Lý do hắn mạnh hơn Kim ShiHoon chẳng qua là vì cấp độ và mảnh trang bị tốt hơn.
“AAA!!”
Bị đẩy lùi bởi một tên người chơi chỉ mới thức tỉnh lần thứ ba thật bẽ mặt, nhưng sức ép liên tục khiến hắn không thể không hoang mang.
Hắn liễu mình tấn công Kim ShiHoon như muốn cả hai cùng chết với nhau.
Nhưng những loại đòn tấn công kiểu đó không làm gì được Kim ShiHoon, người mang một thân võ thuật.
“Ha-ab!”
Nhìn thấy cơ hội đến, Kim ShiHoon vung kiếm vào cổ Kim YeongHoon.
‘Mình thắng rồi!’
Mắt Kim ShiHoon lóe lên.
Nhưng khoảnh khắc lưỡi kiếm gần chạm vào cổ Kim Yeonghoon, một bóng hình xuất hiện ngăn trước hắn ta và chặn đòn tấn công.
--Đó là người đàn ông im lặng nãy giờ đứng bên cạnh Kim YeongHoonnhw một tượng đá.
Keng-!
“Khụ!”
Kim ShiHoon đụng trúng chiếc rìu của gã và bật ra sau.
Lực tác động từ thanh kiếm lan đến toàn bộ cơ thể, khiến Kim ShiHoon hộc máu đen.
“Phù phù! Mày làm gì mà giờ mới ra hả?! Sao mày ra muộn thế!”
Kim YeongHoon la hét với gã đó, quên béng mất là mình đã dặn gã ta không được can thiệp vào.
Mặc dù Kim YeongHoon vô lý như thế nhưng gã ta cũng cúi đầu không có ý kiến gì.
“Tôi xin lỗi, hội phó.”
“Cắt tứ chi nó và mang đến đây cho tao!”
“Vâng.”
Trong tiếng hét của Kim YeongHoon, gã gật đầu khong hề do dự.
Tên người đàn ông đó là Cheon MyeongHo.
--gã ta là một trong những người chơi đứng top của Hội Mir và là vệ sĩ của Kim YeongHoon.
Gã ta to ngang ngửa TaeSoo, trên tây là cây rìu hai lưỡi rất vừa vặn với kích thước của gã ta.
“Nếu mày ngoan ngoãn theo tao thì tao chỉ chật một tay mày thôi.”
“Đ-đừng nói nh--!”
Dù đang hộc máu, Kim ShiHoon cũng không ngã quỵ.
Nhưng anh cảm nhận được…
Có lẽ anh có cơ hội chống lại Kim YeongHoon, nhưng anh sẽ không thể thắng gã đàn ông như tượng đá đó.
[Bạn đã bị nội thương.]
[Nếu bạn không kịp thời chữa trị, thương tích sẽ nghiêm trọng hơn.]
Tin nhắn cảnh báo xuất hiện trước mặt anh.
Nản lòng, anh khuỵu một gối xuống.
‘Đến cuối cùng, mình vẫn không thể vượt qua rào cản.’
Rào cản tồn tại giữa anh và Kim YeongHoon…
Một rào cản khổng lồ chặn con đường của anh.
“Được thôi.”
Cheon MyeongHo chậm rãi đi về phía Kim ShiHoon.
“Mày không thể vượt qua hội phó đâu.”
“…”
Nhưng lời nói phát ra từ miệng Cheon MyeongHo đâm vào tim anh.
Gã nói không sai.
Dù anh có cố gằn ra sao đi chăng nữa thì cũng không thể đuổi kịp Kim YeongHoon.
Xuất phát điểm đã khác nên khoảng cách cũng quá xa.
“Chết tiệt…”
Những giọt nước mắt chảy trên gò má Kim ShiHoon.
Khuôn mặt người mẹ bị Kim JaeHyun bỏ rơi hiện lên trong tâm trí anh.
“Mẹ xin lỗi vì đã sinh con ra.”
Anh nhớ lại lời mẹ đã nói trong nước mắt khi bị Kim JaeHyun đá ra khỏi nhà.
“Mẹ xin lỗi vì đã sinh con ra.”
Còn từ nào có thể đau đớn hơn những từ đó?
Nhưng cho đến giờ, anh không thể phủ nhận những lời đó. Anh không thể tìm ra được lý do để anh có thể phủ nhận chúng.
Cuộc sống của anh bắt đầu từ thời điểm đó là một chuỗi những sự kiện đau khổ và anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc dù chỉ một lần.
“Tôi xin lỗi… Mọi người.”
Anh run rẩy quay đầu nhìn Han Seol-ạ, TaeSoo và EunBi.
Anh đã gặp họ chưa lâu, nhưng họ là những cộng sự đầu tiên mà anh có.
Anh cảm thấy hối hận vì không thể bảo vệ họ và, bởi vì anh mà họ rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế này.
“Chấp nhận đi, kẻ yếu chỉ có thể chịu đựng mà thôi.”
Cheon Myeongho giơ rìu lên.
Kim ShiHoon quay đầu nhìn Cheon Myeongho, kẻ đang chậm rãi tiến về phía anh.
MyeongHo chém rìu về phía chân của ShiHoon.
“Hừ!”
Kim ShiHoon nhắm mắt lại.
Ý nghĩ sớm thôi sẽ mất đi đôi chân khiến anh không đánh lòng nhìn.
Keng-!!
“Khụ!”
“…”
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau lanh lảnh vang lên, Cheon MyeongHo bật thốt lên.
Kim ShiHoon chậm rãi mở mắt.
Tấm lưng quen thuộc của một chàng trai chắn trước mặt anh.
“Chà, tuyên ngôn hay đấy.”
Sau khi dễ dàng chặn đòn tấn công của Cheon MyengHo, KangWoo gật đầu nở nụ cười như thể đang thưởng thức những lời mà Cheon MyeongHo đã nói.
“Anh KangWoo…?”
Kim ShiHoon hoảng loạn nhìn KangWoo vừa đột ngột xuất hiện.
KangWoo quay đầu lại, bình tĩnh nói với Kim ShiHoon.
“Tôi sẽ giải thích sau anh ShiHoon, ở yên đó và thư giãn chút đi. Seol-ah, đến trị thương cho anh ấy đi.”
“A… Vâng!”
Seol-ah cũng hoang mang không kém.
“Biệt đội Hwarang sao…?”
Cheon MyeongHo cảnh giác nhìn KangWoo.
Gã biết chính phủ đang giám sát những hội lớn xem hội nào dính líu đến Giáo phái Quỷ.
Nhìn cách KangWoo đột ngột xuất hiện, rất có khả năng anh chính là một tay sai của chính phủ.
“Mày nghĩ Biệt đội Hwarang sẽ gửi một người đến thôi à?”
“Vậy…”
“Nhấc vũ khí của mày lên. Không phải lúc để tao với mày làm quen đâu.”
“….”
Cheon Myeongho nhặt vũ khí lên với vẻ mặt ngưng trọng.
KangWoo nói đúng.
Nói chuyện là vô nghĩa. Họ chả có lý d gì để để lộ danh tính cho đối phương biết.
“Vậy tao sẽ dùng vũ lực khiến mày nói ra.”
“Ha ha ha, được lắm, thái độ tốt đấy.”
KangWoo cượi cợt và vẫy tay gạ đòn.
“Tới đi.”
“….”
Cheon MyeongHo cau mày khi thấy anh ngạo mạn như thế.
Mana xanh biếc bao phủ láy rìu của gã.
Khong giống như Cheon MyeongHo tràn đầy chiến khí, KangWoo khoanh tay đợi đòn tấn công của gã.
‘Tên khốn ngạo mạn.’
Dường như gã vô cùng khó chịu vì thái độ của KangWoo.
‘Mày chặn được đòn tấn công của tao chỉ nhờ may mắn thôi.’
Gã chắc chắn đòn tiếp theo sẽ khác.
Cheon MyeongHo nắm chặt chiếc rìu phủ mana và lao về phía KangWoo.
Gã vung chiếc rìu phủ đầy mana về phía cổ của KangWoo.
KangWoo đưa tay về phía chiếc rìu.
'Thật là một tên khốn điên rồ!'
Anh lại đang muốn chặn một chiếc rìu đã cắt đôi cả một chiếc khiên khổng lồ bằng tay không.
Điên cũng có mức độ thôi chứ.
Gã vung rìu lên với ý định bổ KangWoo làm đôi.
Tap-
“Hả?”
Chiếc rìu mà gã vung bằng tất cả sức mạnh của mình đã bị chặn lại dễ dàng.
“Mày vừa nói cái gì ấy nhỉ? À, ừ.”
Rắc-
KangWoo bẻ vỡ chiếc rìu anh vừa túm được.
Anh vẫn tiếp tục nói cùng nụ cười quyến rũ:
“Mày có nói là kẻ yếu chỉ có thể chịu đựng, đúng không?”
KangWoo liếm môi gật đầu:
“Tao cũng nghĩ thế.”
Lưỡi rìu như bị đè ép, vỡ ra và rơi xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook