Sự Trở Lại Của Pháp Sư Vĩ Đại Sau 4000 Năm
-
Chapter 155 Silkid (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Silkid (1)
Mọi người quyết định tạm gác chuyện của Long Đế sang một bên. Vì rốt cuộc thì, ngay cả khi họ chắc chắn rằng ông ấy đang bị phong ấn bên trong Ma Giới, họ cũng không có cách nào có thể tiếp cận ông bằng cơ thể loài người của mình.
‘Mình có nên nhờ đến sự giúp đỡ của Asura không?’
Frey chợt lóe lên suy nghĩ này một lúc trước khi khẽ lắc đầu. Cậu ấy không có niềm tin rằng Asura sẽ chấp nhận một yêu cầu rắc rối và rủi ro nhiều như vậy.
Ngay cả khi bọn họ có một mối quan hệ tốt, cậu cũng chẳng thể quên được rằng tính cách của Asura là một kẻ hay thay đổi.
Hợp đồng của bọn họ hiện giờ lại đang khá nửa vời.
"Ưu tiên hàng đầu vào lúc này là: Silkid."
Nhưng trước đó, Frey sẽ phải gặp lại Nix thêm một lần nữa.
Ngay lúc định rời đi thì Frey khẽ quay lại nhìn Anastasia và nói.
“Tôi sẽ đến Dãy núi Ispania bây giờ. Cậu có muốn đi cùng tôi không?”
"Dĩ nhiên rồi."
Khi cô ấy gật đầu đồng ý, Frey ngay lập tức sử dụng phép dịch chuyển để mang họ đến dãy núi Ispania.
Shuk.
Sau khi cảm nhận được nguồn ma lực từ phép dịch chuyển của Frey, Anastasia gật đầu tán thưởng.
“Có vẻ cậu đã thật sự lấy lại được 9 sao của mình rồi.”
"Tôi đã nói với cậu điều đó vào lúc nãy rồi kia mà."
“Tôi vẫn muốn tận mắt chứng kiến xem nó như thế nào. Trong mọi trường hợp thì điều này có vẻ là một sự giải thoát. Hừm. Trên thực tế, tôi nghĩ rằng có vẻ như cậu hiện giờ còn sở hữu sức mạnh lớn hơn gấp nhiều lần cậu trong quá khứ nữa.”
"Tôi sao?"
"Cậu đã tiêu thụ một loạt các thần dược mạnh mẽ như Băng Xuyên từ tôi, Drake Chi Tâm và cả Bán Thần Lưu Ly, vì vậy đây hẳn là điều hiển nhiên."
Điều đó hoàn toàn là sự thật.
Để thu thập được nhiều năng lượng như thế này bằng những cách thức thông thường, người ta sẽ phải dành hết tâm trí cho việc thiền định trong nhiều thập kỷ ở một nơi có mật độ năng lượng vô cùng cao và phải ít bị phân tâm.
Ngoài ra, sau khi rèn luyện tâm trí của mình trong suốt 4.000 năm ở Abyss, có thể nói rằng cậu ấy đã vượt qua được bóng hình của Lukas Trowman trong quá khứ từ rất lâu rồi.
Anastasia nhìn những ngọn núi xung quanh bằng ánh mắt sâu thẳm của mình.
"Tôi vẫn có cảm giác rằng nơi này không có gì thay đổi so với trước kia cà."
"Đã 4.000 năm trôi qua rồi, chắc chắn mọi thứ sẽ khác xưa ít nhiều."
"Hừm. Chà, đối với tôi thì những gì tôi cảm nhận được lúc này chỉ giống như mình vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất sâu. Và vẫn chẳng hề có cảm giác gì là đã 4.000 năm trôi qua rồi cả."
Từ góc nhìn của Anastasia, mọi thứ xảy ra hiện giờ cứ như thể cô ấy chỉ đang tiếp tục từ phần ký ức đã bị đứt đoạn của mình, vì vậy bản thân cô không thể thực sự thấy được sự khác biệt về thời gian cho lắm.
Nhưng dù cho thời gian trôi qua là giống như nhau, hoàn cảnh của cô ấy khác biệt với Frey hoàn toàn.
Frey quay trở lại ở cùng một tảng đá ngày trước, nơi mà khi xưa cậu đã ngồi và đợi Nix quay lại. Anastasia nhìn xung quanh một chút trước khi nói rằng cô ấy sẽ đi đến ngục tối.
Frey gật đầu vì cậu không nghĩ mình sẽ phải chờ đợi quá lâu.
Nhưng rồi một giờ đồng hồ đã trôi qua.
“…”
Sau quãng thời gian chờ đợi, Frey không thể không đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Lần cuối cùng cậu ấy đến nơi này, Nix đã xuất hiện trong chưa đầy ba mươi phút.
'Có chuyện gì xảy ra không nhỉ?'
Ngay từ đầu, Nix đã bị đặt vào một vị trí vô cùng bấp bênh kể từ khi cô được phong làm Tông đồ của Agni.
Vì vậy, Frey có thể hiểu được nếu cô ấy gặp phải một tình huống nguy hiểm nào đó, nhưng cậu lại không thể tin rằng cô ấy sẽ biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Khi bản thân cậu đang cảm thấy bâng khuâng vì chuyện này.
Kiiik….
Ai đó đã ngập ngừng bước đến gần phía Frey.
Đó không phải là một con người mà là một con quái vật. Tuy nhiên, thay vì xuất hiện trước mặt cậu là một Drake, đó lại là con Goblin với cái bụng lớn và nhô ra.
Nó trông to hơn rất nhiều so với những con Goblin thông thường.
Với ánh mắt tò mò của mình, Anastasia vừa nhìn nó vừa nói.
"Kích thước của Goblin thực sự đã thay đổi rất nhiều trong suốt 4.000 năm qua."
"Những con quái vật ở đây đều sẽ lớn một cách bất thường."
"Tôi biết điều đó chứ, nhưng những yêu tinh Ispanian mà tôi từng nhìn thấy cách đây 4.000 năm trước cũng không lớn đến mức này."
"Vậy thì không phải chỉ là chúng đã bị biến dạng hay sao?"
Goblin mở miệng trong khi bọn họ đang nói những điều ngớ ngẩn.
"Tóc xám, loài người, Chủ nhân của chủ nhân, đã đến nơi."
Goblin nhìn Frey với ánh mắt run rẩy. Rõ ràng là nó đang vô cùng kinh hãi.
"Chủ nhân của chủ nhân."
Chủ nhân… nó hẳn là đang đề cập đến Nix. Có vẻ như cô ấy đã trở thành người thống trị của toàn bộ dãy núi này.
Và chủ nhân của Nix theo lời nó thì… có phải là đang nói đến cậu ấy hay không?
"Nix muốn ngươi nói gì với ta?"
"Ch-, Chủ nhân nói. Có một tình huống nguy hiểm. Đã xảy đến. Không thể ngăn cản được."
"…"
"Như vậy sẽ tạo ra. Một lỗ hổng lớn. Để cho Chủ nhân của chủ nhân. Tận dụng được nó."
Cậu không hiểu điều đó có nghĩa là gì, và từ vẻ mặt bối rối của Anastasia lúc này, rõ ràng là cô ấy cũng không hiểu được nó.
Khi Frey thúc ép Goblin nói nhiều hơn, nó cũng chỉ có thể lặp đi lặ lại những lời đó với vẻ mặt kinh hãi trong vô thức, và cuối cùng nó chỉ nói thêm được một từ duy nhất với cơ thể run lẩy bẩy với biểu cảm đẫm nước mắt.
"Si-, Silkid. Silkid. Silkid ..."
Frey miễn cưỡng cho phép Goblin quay trở về, và nó ngay lập tức biến mất không một chút do dự.
Biểu cảm của cậu dần trở nên lo lắng.
“Một tình huống nguy hiểm ư.”
Agni lẽ ra đã không thể di chuyển một cách bình thường vào thời điểm đó.
Frey bất giác cắn môi.
Có lẽ hắn ta đã tỉnh lại. Kế hoạch ban đầu của Frey là đối phó với hắn ta khi hắn đang ở trong tình trạng suy yếu, nhưng nếu hắn ta đã phục hồi bằng một cách nào đó thì việc này…
"Chúng ta không biết được thêm bất cứ điều gì khác, nhưng ta biết nơi mình cần phải đi bây giờ."
Frey gật đầu.
Họ phải đến được Silkid ngay lúc này.
* * *
Anh ấy thức dậy nhưng không mở mắt ngay lập tức vì cảm thấy như thể có hàng tá con cá chạch đang quanh quẩn bên trong đầu của mình.
Lần cuối cùng mà anh ấy có được một đêm ngon giấc là bao giờ?
Kể từ khi đến sa mạc, anh đã không thể nghỉ ngơi quá bốn giờ một ngày.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc giảm thiểu số giờ dành cho giấc ngủ lại vì anh đang cần phải duy trì chế độ luyện tập của mình.
Ivan thở dài thườn thượt trước khi rời khỏi căn lều của mình.
Bầu trời xanh ngát, và có vẻ như bình minh đang đến gần.
Ivan tiến về chỗ của những chiến binh đang canh gác và hỏi như thường lệ.
"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
"Không có vấn đề gì cả."
Đêm trước dường như đã lặng lẽ trôi qua.
Ivan gãi đầu trong khi hỏi thêm một câu hỏi khác.
"Cô gái muốn tự tử kia..."
"Có vẻ như cô ấy đã rời đi ngay trong đêm."
"…Cô ấy dường như không bị điều khiển bởi ma thuật. Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ đến gặp ta và yêu cầu ta hãy giết chết mình đi. Ngay cả trong tình huống hỗn loạn như vậy."
Ivan lại nghĩ về đêm hôm trước.
Một người phụ nữ tóc đỏ đã đến và yêu cầu anh ấy giết chết cô. Ivan đã nghĩ rằng cô ấy đang hành động như thể một người phụ nữ điên rồ, và rồi nhanh chóng đuổi cô ra bên ngoài trong sự mệt mỏi.
Vì thế nên cô ấy đã lặng lẽ cắn môi và rời đi.
"Có vẻ như cô gái kia vẫn có rất nhiều điều muốn nói."
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không hề mở miệng. Trông cô ấy có vẻ khẩn trương, và cô ấy đang tuyệt vọng.
Đó là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Một người phụ nữ tuyệt vọng đến mức muốn kết liễu mạng sống như thế. Nếu thật sự cần tìm đến cái chết thê thảm như vậy, cô ấy vẫn có thể tự mình treo cổ hơn là tìm đến gặp Ivan.
"Hoo."
Ivan cố nén dòng suy nghĩ đó của mình về cô ấy. Anh biết hiện giờ mình không có đủ thời gian để nghĩ về những chuyện vớ vẩn như vậy.
Các chiến binh đã bắt đầu lần lượt bước ra từ căn lều của họ, và ánh sáng từ từ chiếu rọi từ phía chân trời.
Ánh nắng buổi sớm mai đã bao phủ toàn bộ sa mạc.
Họ đã dựng trại trên một khu gò đất cao, để có thể dễ dàng quan sát các khu vực xung quanh.
Đương nhiên, điều này cho phép bọn họ nhìn thấy được một đám quái vật đang lao đến chỗ đấy từ phía đông.
"Sẽ khá tệ nếu chúng ta thức dậy muộn hơn mười phút."
"Có vẻ như số lượng của bọn chúng đang dần tăng lên."
"Thật kinh tởm. Có vẻ như có đến hàng trăm con quái vật trong số bọn chúng ”.
“…Kuraksar đang ở hướng đó.”
Một Chiến binh Orc nói lên với giọng điệu vô cùng nặng nề.
Tên của anh ta là Guarus, và anh ta được mệnh danh là chiến binh kiệt xuất nhất trong số hàng trăm chiến binh đang được tập trung ở đó.
Tất nhiên là không tính đến Ivan.
Khả năng phân tích và sức mạnh thể chất của anh ta đều vô cùng tuyệt vời, đó là lý do tại sao Ivan nhớ được cái tên của Guarus một cách nhanh chóng.
Anh ta cũng chính là người đầu tiên tôn vinh Ivan trở thành Chiến Binh Vĩ Đại.
“Bọn chúng đang sử dụng loại phép thuật gì vậy? Ngay cả khi chúng ta đi lang thang khắp sa mạc rộng lớn thế này, chúng vẫn có thể tìm thấy chúng ta như thể chúng sở hữu khứu giác của loài chó ”.
“Chỉ có hai khả năng có thể xảy ra trong trường hợp này. Một là bọn chúng sở hữu khả năng theo dõi một cách xuất sắc. ”
Guaras quay lại, đôi mắt lạnh lùng của anh ta nhìn thẳng vào các chiến binh ở phía sau mình.
"Hoặc là có một kẻ phản bội nào đó đã nói cho bọn chúng biết chính xác chúng ta đang ở đâu."
* * *
Lý do tại sao Talhadun có thể trở thành thủ đô của Silkid là bởi vì, hơn hẳn bất kỳ thứ gì khác, nơi đây là vị trí tồn tại của ốc đảo lớn nhất trong toàn bộ sa mạc.
Bây giờ, không còn bất kỳ dấu vết nào của các chiến binh ở Talhadun. Hầu hết các tòa nhà đều bị phá hủy một phần hoặc hoàn toàn sụp đổ.
Đó là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp như thể đã có một cơn bão cát mạnh càn quét qua nó một cách dữ dội. Nhưng ốc đảo này vẫn có thể duy trì được hình dạng như lúc ban đầu, và điều này gần như là một phép màu.
Không.
Sự thật thì nó chẳng liên quan gì đến phép màu cả.
Nơi này vẫn còn tồn tại được chỉ với một lý do duy nhất. Bởi vì Agni đã không phá hủy nó.
Với sức mạnh của mình, việc làm bốc hơi toàn bộ ốc đảo trong nháy mắt sẽ luôn là chuyện vô cùng đơn giản đối với hắn ta.
Nhưng Agni đã không làm điều đó.
[Ngươi đang cố ám chỉ về điều gì vậy?]
Hắn ta quay lại và nhìn thấy Nozdog đang đứng ở đó.
Agni nhận thấy rõ ràng bản thân có một chút khó chịu trong giọng nói của mình.
[Nói nhanh đi. Ta cũng đang phải bận bịu phụ trách một khu vực đấy.]
"Ta không biết rằng ngươi đã nghĩ gì về sự biến mất của Leyrin."
Câu trả lời không được đưa ra ngay lập tức.
Dù Nozdog không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt của mình, nhưng Agni cũng có thể nhận thấy rằng chẳng có một chút dao động nào trong từng luồng hơi thở của hắn ta.
[Leyrin đã hy sinh thân mình để có thể đánh thức ba chúng ta. Và điều đó là tất cả. Chuyện này đơn giản đến thế kia mà.]
“Đó thậm chí còn không phải là một sự hy sinh. Việc này đâu phải là ý muốn của Leyrin. Tất cả việc này đều là quyết định của Lord để chuyển hóa cô ấy thành Thần Lực và truyền nó vào bên trong cơ thể của chúng ta. "
[Có gì khác biệt chứ?]
"Gì cơ…"
Nozdog dường như đang thở dài.
[Quyết định của Lord vẫn luôn là ý niệm của tất cả các Bán Thần. Điều này có thể xảy ra khi Leyrin đang ngủ đông, nhưng nếu cô ta tỉnh lại, cô ta chắc chắn sẽ mãn nguyện với kết cục đó và thực hiện nó với một nụ cười. Dù là ta hay Ananta thì cũng sẽ nghĩ như thế.]
Rồi ánh mắt dữ dội đó của Nozdog hướng thẳng về phía Agni.
[Thế ngươi có suy nghĩ giống bọn ta không?]
"Đương nhiên là ta sẽ làm như thế."
Đó là sự thật.
Nếu như Lord yêu cầu hắn ta hy sinh bản thân mình, hắn vẫn sẽ làm như thế mà không có lấy một chút do dự nào.
Tuy nhiên…
"Lord chưa hề đề cập với chúng ta về việc phải hy sinh."
Đó là điều khiến cho Agni cảm thấy bối rối.
“Ngay cả khi đã lãnh đạo các Bán Thần trong một quãng thời gian dài đến như vậy, ngài ấy vẫn chưa bao giờ yêu cầu chúng ta hy sinh bản thân mình vì ngài”.
Đối với các Bán Thần, Lord là rất nhiều thứ.
Hắn ta có thể là người dẫn đường, là người tiên phong, hoặc người đứng đầu.
Và với mọi Bán Thần đã và đang tồn tại, sinh vật nhân từ nhất không ai khác chính là Lord của chúng.
Đó là lý do tại sao điều này lại vô cùng kỳ lạ đối với Agni, một Bán Thần, đã luôn tự mình đặt ra câu hỏi trong đầu rằng tại sao Lord lại hy sinh một Bán Thần như Leyrin để cứu lấy ba người bọn chúng.
[Chắc hẳn có điều gì đó đã thay đổi, nhưng ta không nghĩ Lord đã làm gì sai.]
"Ta…"
[Tại sao ngươi lại không tin tưởng quyết định của Lord?]
Sự thù địch ngay lập tức hiện ra trong giọng nói của Nozdog.
Agni im lặng một lúc trước khi thành thật trả lời.
"Ta vẫn chưa chắc chắn về điều đó."
Làm thế nào để đối phó với Lord và tại sao hắn ta lại bị kích động đến như vậy.
Nozdog đã chết lặng một lúc trước khi nói với giọng điệu không tin tưởng.
[Không đời nào. Đừng nói với ta rằng giờ đây ngươi lại đang bắt đầu tôn trọng lập trường của con người rồi nhé?]
"Không."
Agni lắc đầu chắc chắn mà không một chút do dự.
Dù có bao nhiêu chủng tộc khác tồn tại trên lục địa ngoài Bán Thần có chết đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn ta.
Không phải vì cảm thông mà hắn đã tha cho Talhadun. Đó là bởi vì hành động của Lord khiến hắn cảm thấy không thoải mái và rồi hắn đang tự hỏi liệu việc tiêu diệt Talhadun có ảnh hưởng tích cực gì đến các Bán Thần còn lại hay không.
Agni ghét cái ý nghĩ ‘chạy trốn’ cứ xuất hiện trong đầu mình mỗi khi hắn nhìn thấy Lord.
Tất cả các Bán Thần đều nhận được sự tự do, trang nghiêm và bình đẳng. Không phải ai khác mà chính Lord đã dạy cho chúng điều đó.
Nhưng chẳng phải chính Lord lại đang là người muốn hy sinh một Bán Thần vô tội để cứu lấy Riki hay sao?
Agni vẫn luôn muốn nói ra điều này, nhưng hắn ta lại chọn cách im lặng.
Nguồn gốc của thông tin này đến từ Iris, và vì Nozdog rất ghét cô ấy, nên hắn ta sẽ không bao giờ tin vào điều đó ngay cả khi Agni nói với hắn.
[Ta không quan tâm khi nào thì ngươi sẽ lại bước trên con đường giống như Riki. Trải nghiệm chiến đấu với đồng loại của mình một lần là quá đủ với ta rồi.]
Đó là niềm an ủi duy nhất mà Nozdog có thể cho hắn ta.
"Không cần hỏi ý kiến của Ananta."
Hắn có thể sẽ luôn cùng chung suy nghĩ với Nozdog.
Agni tự hỏi tại sao bản thân mình lại đang là người duy nhất trong ba người bọn chúng cảm thấy bối rối.
Câu trả lời hóa ra lại đơn giản đến vậy.
Bởi vì sự tồn tại của Leyrin vô cùng đặc biệt đối với Agni. Cái chết của cô ta khiến hắn cảm thấy đau đớn hơn bất cứ ai khác trên đời.
Nozdog, kẻ đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên hỏi một câu hỏi.
[Đây có thể là một câu hỏi vô nghĩa. Nhưng Agni, ngươi đang quản lý Tông đồ của mình như thế nào?]
"Quản lý ư?"
[Frey Blake.]
Cậu ấy hiện đang là kẻ thù lớn nhất của các Bán Thần vào thời điểm đó. Sau khi nói ra cái tên của cậu, Nozdog tiếp tục.
[Hắn biết được tất cả các Tông đồ của chúng ta. Điều đó có nghĩa là hắn cũng sẽ biết được tất cả những điểm yếu mà ta có. Hắn lại là một kẻ vô cùng tinh ranh, vì vậy ta khuyên ngươi nên chú ý hơn đến Tông đồ của mình.]
"Ngươi đã làm gì vậy?"
[Đưa Tông đồ của ta đến một nơi mà con người sẽ không bao giờ có thể tìm thấy.]
Nozdog cười một cái ma quái.
[Riêng Tông đồ của Ananta vẫn luôn tỏ ra vô cùng thành thạo trong việc ẩn nấp. Thế nên Lord cũng không tỏ ra lo lắng về điều đó.]
"Ta biết một phương pháp tương đối vừa phải về điều này."
[Tương đối vừa phải ư? Ngươi đang định làm gì?]
“Ta đang nghĩ đến cách thức để loại bỏ hoàn toàn ‘điểm yếu’ này của chúng ta.”
Agni chợt dừng lại một lúc trước khi tiếp tục mở miệng.
“Và có vẻ như điều đó lại vô cùng hợp vì Tông đồ của ta là một con Phượng hoàng. Nếu đạt được tất cả các điều kiện cần thiết, bản thân ta sẽ không cần đến Tông đồ nữa ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook