Support Gánh Cả Thế Giới
Chapter 59: Trận Đấu Chiến Thuật Tuần 4 - Phần 1

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 59: Trận Đấu Chiến Thuật Tuần 4 - Phần 1

[Dịch giả: young and rich~]

[Hiệu đính: durii.an]

 

Go Hyeon-woo bắt đầu bận rộn với việc viết báo cáo và hoàn thành thêm nhiệm vụ tôi giao.

Cậu ấy đã có một cuối tuần vùi đầu trong công việc.

Trong khi đó, tôi dành nhiều thời gian hơn tại xưởng kỹ thuật ma pháp.

Các công việc của tôi không khác nhiều so với những ngày trước.

Tôi làm công tác chuẩn bị ở Xưởng số 4, và đôi khi, tôi còn tháo dỡ những dự án thất bại do các tiền bối trong câu lạc bộ kỹ thuật ma pháp mang đến nữa.

Mỗi khi Xưởng số 1 có chỗ trống, tôi lập tức tranh thủ vào chế tạo.

Nhưng lần này, nguyên liệu tôi dùng đều là loại chất lượng cao hơn hẳn.

[Cỗ Máy Ma Pháp]

[Tinh Chất Levistone]

[Vi Mạch Thời Tiết]

Tôi đã sử dụng tất cả những thứ này cùng với các vật liệu chất lượng cao được thưởng bởi các tiền bối khác trong quá trình chế tạo.

Và cứ thế, sau nhiều ngày trôi qua như chạy trên máy chạy bộ…

Buổi sáng cuối tuần đã đến.

Khi bình minh vừa kết thúc và những tia sáng đầu tiên bắt đầu xuyên qua cửa sổ, tôi đặt dụng cụ xuống.

‘Xong rồi.’

Một bộ phận lõi mỏng và thuôn dài.

Sau vài ngày vật lộn với nó, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành.

Khi tôi truyền mana vào bộ phận đó, một luồng khí yếu ớt hình thành, khiến nhiều vật dụng nhỏ nằm rải rác trên bàn làm việc bay lơ lửng.

Ngay khi tôi ngừng truyền mana, tất cả chúng nhẹ nhàng rơi xuống.

“……!”

Đúng lúc đó, vài tiền bối đang nghỉ giải lao đã nhìn thấy hiện tượng này đã tròn mắt kinh ngạc.

Có lẽ vì nghĩ rằng không nên làm tôi choáng váng, nên họ không chạy đến đồng loạt, mà chỉ có Bong Jae-seok và một nữ tiền bối tôi đã gặp trước đây đến gần tôi thôi.

Sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt họ.

“Vậy ra đây là thứ khiến cậu hăm hở thu thập vật liệu… Cậu lại tạo ra thứ gì đó thật hấp dẫn nữa rồi.”

“Anh có thể xem kỹ hơn không?”

“Vâng, tiền bối.”

Khi tôi đồng ý, hai vị tiền bối liền cúi sát, tỉ mỉ quan sát bô phận.

Họ thay phiên nhau thốt lên ngạc nhiên:

“Một thiết kế thú vị ghê…”

“Tôi đã thắc mắc tại sao cậu lại phải cần đến Tinh Chất Levistone, nhưng hóa ra mọi thứ đều có công dụng của nó…”

“Chà, nhìn này. Tuyệt quá, tuyệt thật sự đấy.”

Nguyên lý hoạt động của bộ phận này được chia thành ba giai đoạn chính.

Khi mana được cung cấp thông qua [Cỗ Máy Ma Pháp], [Vi Mạch Thời tiết] sẽ tạo ra những thay đổi khí hậu trong một phạm vi nhất định, và [Tinh Chất Levistone] sẽ xác định loại khí hậu.

Bong Jae-seok hỏi khi đưa bộ phận cho tôi:

“Trông có vẻ như nó dành cho một loại vũ khí, chắc là một cây trượng hoặc quyền trượng hả?”

“Đại loại vậy đó ạ.”

“Cậu đã có phần thân chính chưa?”

Hiện tại thì nó chỉ là một bộ phận và cần được lắp vào một vật nào đó để trở thành một vật phẩm hoàn chỉnh.

Tôi lấy ra một cây gậy sắt dài một mét từ kho đồ của mình.

“Em định dùng tạm cái này trước đã.”

Đó là một cây gậy sắt hạng F đã được chỉnh sửa một chút, do Học Viện Sát Long cung cấp miễn phí.

Sau khi lắp bộ phận vào cây gậy, chúng ăn khớp một cách hoàn hảo.

[Thiết Trượng Phi Không (E)]

▷ ‘Vùng Phi Không (F)’ được kích hoạt liên tục.

Vùng Phi Không. Một khu vực lơ lửng.

Chính ma pháp hệ phong đã tạo ra một luồng khí nâng, khiến mọi thứ trong phạm vi của nó bay lên.

Dù là vật thể hay quái vật, vì mỗi loại đều có trọng lượng và khả năng kháng ma pháp khác nhau, nên mức độ bay lơ lửng cũng có sự khác biệt. Tuy nhiên, dù chỉ bay lơ lửng một chút cũng khiến chúng dễ bị tác động bởi các lực vật lý hơn.

Nói cách khác, trong phạm vi, mọi thứ trở nên dễ bị ảnh hưởng bởi [Phong Lực] hơn.

Tuy nhiên, [Thiết Trượng Phi Không] này chỉ là hạng E.

[Vùng Phi Không] được kích hoạt liên tục cũng chỉ hạng F.

Sức mạnh của nó rất nhỏ và phạm vi còn hạn chế. Nếu so sánh, có lẽ phạm vi của nó chỉ bằng một căn phòng nhỏ thôi.

‘Do mình đã sử dụng một cây gậy sắt.’

Các vật phẩm kỹ thuật ma pháp bị ảnh hưởng lớn không chỉ bởi bộ phận của chúng mà còn bởi vật liệu kim loại tạo nên thân chính.

Việc sử dụng một cây gậy sắt làm biện pháp tạm thời đồng nghĩa với việc hạng E là mức tốt nhất mà tôi có thể hy vọng rồi.

Đương nhiên, nếu tôi sử dụng một loại kim loại tốt hơn để tạo ra thân chính cao cấp hơn thì cả hiệu suất lẫn hạng cũng sẽ tăng lên.

Vậy tôi phải tìm “kim loại tốt hơn” ở đâu đây?

‘Mình phải đi xuống.’

Xuống khu vực dưới lòng đất của Tòa nhà Hầm Ngục.

Tôi đặt cây gậy sắt vào lại kho đồ.

Bong Jae-seok hẳn là đã cảm nhận được rằng đã đến lúc tôi phải rời đi, nên anh ấy nhìn tôi và nói với giọng hơi tiếc nuối:

“Chắc cậu sẽ không đến đây một thời gian nữa nhỉ?”

Lý do anh ấy chắc chắn như vậy là vì tôi đã sử dụng hết tất cả vật liệu mà tôi đã thu thập được ở đây để hoàn thành [Thiết Trượng Phi Không].

Nếu tôi có ý định chế tạo thêm thì tôi đã giữ lại một ít vật liệu rồi.

Tôi không phủ nhận vì đó là sự thật.

“Vâng ạ, thời gian qua em đã nợ ơn tiền bối rất nhiều.”

Một nữ tiền bối cố gắng tham gia cuộc trò chuyện:

“Nếu cậu thấy mắc nợ nhiều như vậy, sao không tham gia câu lạc bộ của bọn tôi-”

“Không có ơn nghĩa gì cả. Bất cứ khi nào cậu muốn chế tạo thứ gì khác, cứ tự nhiên quay lại đây nhé.”

Bong Jae-seok cắt ngang lời cô ấy.

Thấy tôi đã quyết tâm rời đi, anh ấy dường như đã quyết định để tôi đi một cách lặng lẽ.

Tôi lịch sự cúi chào và rời khỏi Xưởng số 1.

- Sao cậu lại để cậu ấy đi?

- Thôi nào, làm gì có chuyện cậu ấy tham gia. Cậu ấy không phải người thích bị ràng buộc đâu.

- Chưa đến cuối thì mà biết được chứ!

- Thôi bỏ đi.

Một cuộc cãi vã nhỏ vẫn tiếp diễn bên trong xưởng.

***

Tôi dành phần còn lại của cuối tuần để luyện tập [Phong Lực] và [Hạch Tâm] tại trung tâm huấn luyện.

Thứ Hai đã đến.

Căng tin học viên tấp nập hoạt động từ sáng sớm.

Seo Ye-in và tôi chọn ra ngoài thay vì chen chúc vào cảnh tượng bữa sáng đông đúc như thế.

Với một ly cà phê trên tay và một chiếc bánh quế gấp lại trong tay kia, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế đá ở góc khuôn viên trường.

Khi chúng tôi ăn bánh quế, tôi nhận thấy số lượng người ăn mặc thoải mái đi ngang qua tăng đột biến.

Họ là những cựu học viên được mời đến để tham gia các buổi cố vấn.

Việc căng tin bắt đầu đông đúc trong tuần này một phần cũng là vì họ.

Các buổi cố vấn chính thức bắt đầu vào tuần tới, bắt đầu từ tuần thứ năm của học kỳ.

Tuần này đóng vai trò là giai đoạn để họ nhận được các hướng dẫn cơ bản và hiểu bản chất của việc cố vấn từ khoa.

Tôi có điều muốn nói với Seo Ye-in liên quan đến vấn đề này.

“Thông báo: Bài giảng đặc biệt về đạn ma pháp của Kim Ho tạm thời hoãn lại.”

“…..?”

Seo Ye-in cắn một miếng bánh quế, nuốt hết rồi quay đầu nhìn tôi.

Có một chút kem dính trên má cô ấy nhưng tôi nghĩ cô ấy không nhận ra vì quá phân tâm bởi lời nói của tôi.

Đôi mắt xám của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn hỏi: “Tại sao lại hoãn lại?”

Tôi bình tĩnh giải thích:

“Vì đằng nào chúng ta cũng sẽ học các kỹ năng mới trong buổi cố vấn vào tuần tới mà, nên không cần vội đâu. Tốt hơn hết là nên sử dụng tuần này để củng cố nền tảng của cậu đi.”

Sự phát triển hiệu quả không chỉ đòi hỏi việc mở rộng đa dạng các kỹ năng mà còn phải dành thời gian để cải thiện trình độ và hạng của các kỹ năng hiện có.

Đó là một bước cần thiết cho tất cả mọi người, và theo tôi, tuần này là thời điểm hoàn hảo cho việc đó.

Tôi định bảo cô ấy tự luyện tập tốt nhé thì chợt nhớ rằng đưa ra một số định hướng hoặc mục tiêu sẽ giúp quá trình luyện tập hiệu quả hơn.

“Hãy đặt mục tiêu đạt hạng C cho cả [Đạn Ma Pháp] và [Phóng Thích]. Điều đó sẽ khiến chú cố vấn của cậu bất ngờ đấy. Thử tưởng tượng chú ấy nói: ‘Cái gì? Một sinh viên năm nhất với những kỹ năng này ư?’ mà xem.”

Mặc dù việc sử dụng từ “chú” có vẻ hơi kỳ cục vì chúng tôi không chắc liệu họ là cựu học viên hay là học viên năm ba, nhưng ý tôi muốn nói là phải luyện tập chăm chỉ và gây ấn tượng với họ.

Seo Ye-in chậm rãi gật đầu:

“…Được rồi, tôi sẽ thử.”

Vì Đạn Ma Pháp của cô ấy hiện đang ở hạng D và Phóng Thích ở hạng E, nên việc đặt mục tiêu đạt hạng C cho cả hai trong vòng một tuần dường như hơi phi thực tế.

Tuy nhiên, lý do tôi cố tình đặt ra một mục tiêu rất tham vọng cho cô ấy là vì tôi nghĩ điều đó sẽ khiến cô ấy luyện tập chăm chỉ hơn.

Ngoài ra, tôi cũng có chút hy vọng rằng tài năng vượt trội của Seo Ye-in có thể biến điều đó thành hiện thực.

“Này, nhân tiện, má cậu dính kem kìa.”

“?”

“Không phải chỗ đó. Bên kia kìa.”

“??”

“Sang trái một chút.”

“???”

***

Tiết học chiến thuật chiến đấu.

Thầy Seo Cheong-yong viết hai từ lên bảng:

[Tài nguyên] [Thời gian]

“Những buổi học chiến thuật trước đây là về việc tiết kiệm tài nguyên quý giá nhất của các em, đó chính là thời gian.”

Tấn công theo thời gian.

Mấu chốt là bạn có thể đạt được mục tiêu trong hầm ngục nhanh đến mức nào.

“Giơ tay lên nào. Thực ra, có một điều đặc biệt ở giữa khu vực đầm lầy đó. Có ai nhớ gì không?”

“……?”

Các học viên lớp 3 nhìn nhau đầy bối rối.

Mỗi khuôn mặt đều mang cùng một biểu cảm.

- Có chuyện đó thật hả?

Khi mọi người chỉ tập trung vào việc lao nhanh qua hầm ngục hết sức có thể, lại còn bị goblin cầm dao đuổi theo từ phía sau nữa, ai rảnh mà thong dong kiểm tra xung quanh trong hoàn cảnh khẩn cấp như vậy chứ?

Không một ai có thời gian hay ý muốn làm điều đó, ngay cả những người chơi kỳ cựu cũng không…

Tất nhiên, tôi không phải là kiểu người hăm hở giơ tay trong những khoảnh khắc như thế này.

Sau một lúc lâu không ai lên tiếng, thầy Seo Cheong-yong nhếch mép cười và tiết lộ câu trả lời trên bảng: Trong tình huống khẩn cấp đó, những hoa văn hình học được khắc dưới những cái cây ở giữa đầm lầy goblin.

“Các em có thể không nhận ra chúng ngay cả khi nhìn rất kỹ. Trong những tình huống khẩn cấp, việc bỏ qua những chi tiết như vậy là điều dễ xảy ra. Tuy nhiên, điều quan trọng là phải luôn chú ý đến những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như thế này. Các em nghĩ tại sao lại như vậy?”

Một cô gái ngồi ở hàng đầu tiên trả lời:

“Vì chỉ khi kiểm tra rồi thì mới biết nó có thực sự tầm thường hay không ạ.”

“Đúng vậy.”

Nếu điều tưởng chừng nhỏ nhặt đó lại là một yếu tố cốt lõi của hầm ngục thì sao?

Ví dụ, nếu đó là một thiết bị kích hoạt bẫy khắp khu vực thì sao?

Hoặc có thể là một thiết bị triệu hồi thêm quái vật?

Hoặc một lối vào dẫn đến các căn phòng bí mật?

Không ai có thể biết điều tốt đẹp gì có thể đến từ việc chỉ lướt qua mà không suy nghĩ kỹ.

“Giờ thì, về chủ đề cho các trận chiến chiến thuật tuần này-”

BẢN ĐỒ: [Ngẫu nhiên]

QUY TẮC: [Phá đảo] [Hầm ngục 2 người] [Ghép đôi ngẫu nhiên]

“-đó là phá đảo.”

Phá đảo.

Chúng ta có thể “dọn dẹp” hầm ngục kỹ đến mức nào?

Nếu có 100 quái vật xuất hiện chẳng hạn, chúng ta có thể tìm và đánh bại bao nhiêu con?

Tất nhiên, khả năng tất cả 100 quái vật ùa ra ngay khi chúng ta bước vào hầm ngục là rất thấp, chúng có thể sẽ ẩn nấp khắp nơi.

Để đạt điểm cao, chúng ta sẽ cần kiểm tra kỹ lưỡng mọi ngóc ngách của hầm ngục.

Thầy Seo Cheong-yong giơ một ngón tay.

“Đây là điều quan trọng. Lần này không có giới hạn thời gian. Bất cứ ai cũng có thể đạt điểm cao nhất miễn là họ dành thời gian và nhìn kỹ! Thế nào?”

Khuôn mặt các học sinh sáng bừng.

Họ đã bị đánh bại bởi kẻ mạnh trong các trận đấu một chọi một và các cuộc tấn công tính giờ, thậm chí trong cả các trận đấu hai chọi hai nữa, còn bây giờ, họ lại được đối mặt với một trận đấu chiến thuật thoải mái như vậy.

Seo Cheong-yong cười toe toét và gập ngón tay thứ hai.

“Hai điều quan trọng. Địa hình là ngẫu nhiên. Có thể là rừng rậm, tàn tích, hang động… Mỗi người sẽ đối mặt với một hầm ngục khác nhau trong các trận chiến chiến thuật lần này.”

Một học viên ở hàng đầu nhanh chóng giơ tay.

“Thưa thầy, vậy có nghĩa là chế độ luyện tập và chế độ thực chiến có địa hình khác nhau ạ?”

“Đúng vậy đó.”

“Vậy thì có ích gì khi luyện tập trong chế độ luyện tập ạ?”

“Em thực sự nghĩ là không có ích gì sao?”

“… À.”

Học viên vừa hỏi dường như đã nhận ra điều gì đó và hạ tay xuống.

Ngay cả khi mỗi lần họ bước vào một hầm ngục khác nhau, họ vẫn có thể tiếp tục tích lũy kinh nghiệm.

Và với mỗi kinh nghiệm, khả năng quan sát của họ càng trở nên sắc bén hơn.

Những kỹ năng quan sát được cải thiện như vậy cuối cùng sẽ trở nên hữu ích không chỉ trong các trận chiến thực tế mà còn trong các trận đấu chiến thuật trong suốt học kỳ trong tương lai nữa.

“Đừng chỉ tập trung vào điểm số, hãy thử luyện tập chế độ luyện tập nhiều lần để tích lũy kinh nghiệm. Và đối với những em đang nghĩ đến việc gian lận, chúng ta hãy tiết kiệm điểm của mình lần này nhé.”

Vài học sinh tỏ vẻ bẽn lẽn tránh ánh mắt của Seo Cheong-yong.

Suy cho cùng, trong các hầm ngục được tạo ngẫu nhiên, những mánh khóe như xem lại bản phát lại của người khác và sao chép các chiêu thức của họ sẽ không hiệu quả.

Seo Cheong-yong kiểm tra thời gian và kết thúc buổi học.

“Trước khi đi, các em có một bài tập về nhà cho tuần này.”

Khi Seo Cheong-yong thốt ra cái từ kinh khủng đó, khuôn mặt các học sinh nhanh chóng biến thành biểu cảm bị phản bội.

Ngay cả thầy, người mà chúng em tin tưởng, cũng giao bài tập về nhà…

Seo Cheong-yong cười ngượng nghịu và nói với giọng hối lỗi:

“Các em chỉ cần vẽ một bản đồ trong khi xem lại bản phát lại của mình là được. Đừng quên đánh dấu vị trí của quái vật đấy. Hạn chót là thứ Hai tuần tới. Bài học hôm nay đến đây là hết! Hẹn gặp lại các em!”

Hôm nay, tôi quyết định tách ra khỏi Go Hyeon-woo và Seo Ye-in.

Dù sao thì đồng đội của tôi sẽ được chỉ định ngẫu nhiên cho hầm ngục lần này mà.

Tích lũy kinh nghiệm rất quan trọng cho hầm ngục này, vì vậy bắt đầu với chế độ luyện tập sẽ là cách tốt nhất cho họ.

Mặt khác, tôi lại có thừa kinh nghiệm nên chế độ luyện tập sẽ chỉ là lãng phí thời gian thôi.

Tôi quyết định lao vào thực chiến ngay từ đầu luôn.

Tôi đi thẳng đến tầng trên của Tòa nhà Hầm Ngục.

Tôi quét thẻ học viên của mình tại thiết bị đầu cuối và dành chút thời gian suy nghĩ trong khi chờ đợi đồng đội xuất hiện.

‘Mong là mình sẽ có một người cộng sự hữu ích…’

Sau đó, tôi kiểm tra nhiệm vụ tuần này,

[Nhiệm vụ phụ: Trận Đấu Chiến Thuật Tuần 4]

▷ Mục tiêu: Phá đảo hầm ngục chiến lược chiến đấu

▷ Hạn chót: ~ nửa đêm ngày Chủ Nhật

▷ Phần thưởng: Thay đổi tùy theo mức độ phá đảo (??/100%)

Miễn là tôi ở đây, phá đảo 100% là điều đương nhiên bất kể ai được chọn làm thành viên nhóm của tôi.

Thật lòng mà nói, tôi có thể tự mình xử lý mọi thứ nếu cần từ đầu đến cuối.

Vậy, “cộng sự hữu ích” trong ngữ cảnh này có nghĩa là gì?

Nó đề cập đến một người có kỹ năng đáng để học hỏi.

Vì các nhiệm vụ của tôi tại xưởng kỹ thuật ma pháp tạm thời đã hoàn thành, nên tôi sẽ không sử dụng kỹ năng [Kỹ Thuật Ma Pháp] trong một thời gian.

Tôi đang định thay thế nó bằng một kỹ năng chiến đấu.

Tôi đã chờ đợi bao lâu rồi nhỉ?

Đột nhiên, một cổng dịch chuyển mở ra gần đó.

Khi tôi bước vào, không khí ngay lập tức trở nên trong lành hơn hẳn.

Đánh giá theo địa hình gồ ghề thì đây dường như là một vùng núi.

Và cộng sự của tôi là…

‘Lại là cậu à?’

Mái tóc đỏ và đôi mắt rực lửa như đá hồng ngọc.

Nhưng ngay khi cậu ấy nhìn thấy tôi, sắc mặt cậu ấy tái nhợt.

Là Hong Yeon-hwa.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. 

Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM.)

***

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...