Support Gánh Cả Thế Giới
-
Chapter 62: Điện Thờ Xà Vũ Số 388 - Phần 1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 62: Điện Thờ Xà Vũ Số 388 - Phần 1
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: durii.an]
‘Cái này dùng để làm gì đây?’
Một viên hồng ngọc lớn đang tỏa ra ánh đỏ rực trong tay tôi.
Tinh hoa thấm đẫm ma pháp độc đáo của Tháp Hồng Ngọc.
Bất kỳ giao dịch nào liên quan đến nó chắc chắn sẽ đòi hỏi vàng, và việc sử dụng nó trong chế tạo hay nâng cấp vật phẩm luôn đảm bảo chất lượng cao.
Chỉ đơn giản là giữ riêng tư một bản phát lại thôi mà làm đến mức này thì hơi quá rồi.
Suy cho cùng, việc giữ bí mật các bản phát lại có thể xem là vấn đề đạo đức của đội và thường được giải quyết bằng những thứ nhỏ nhặt như đồ ăn vặt hoặc cà phê gì đó.
Vậy nên, khi Hong Yeon-hwa đưa viên hồng ngọc, tôi đã lắc đầu.
Tôi không cần nó.
Nhưng rồi một viên hồng ngọc còn lớn hơn xuất hiện.
Từ chối lần nữa có thể dẫn đến một thứ gì đó còn xa xỉ hơn, nên tôi đành chấp nhận dù vẫn hơi dè dặt.
Đây chẳng phải chuyện gì hay ho đến mức phải mừng rỡ, vì nuốt chửng nó có thể sẽ khiến mình đau bụng. (Rước họa vào thân)
‘Mình sẽ mang nó đến cho phía Tháp Hồng Ngọc sau vậy.’
Tôi quyết định tốt nhất là nên thảo luận việc này với chủ nhiệm câu lạc bộ.
Dù sao thì tôi cũng có kế hoạch ghé thăm Tháp Hồng Ngọc.
Tôi nghĩ rằng việc mang theo viên hồng ngọc ít nhất cũng sẽ được đối đãi tử tế.
Tôi kiểm tra thời gian và nhận ra chúng tôi chưa ở trong hầm ngục được bao lâu.
‘Kết thúc nhanh thật.’
Mục đích của trận đấu chiến thuật phá đảo hầm ngục này là để quan sát kỹ lưỡng và phát triển kỹ năng phân tích, ngay cả khi điều đó có mất một chút thời gian.
Thế nhưng, Hong Yeon-hwa và tôi đã càn quét hầm ngục như thể chúng tôi đang thực hiện một cuộc tấn công tính giờ vậy.
Hong Yeon-hwa đã làm rất tốt.
Đó là thành quả của việc tôi đã tỉ mỉ lên kế hoạch cho những lộ trình hiệu quả để tiết kiệm thời gian, nhưng chính khả năng theo sát những lộ trình đó của Hong Yeon-hwa đã giúp mọi việc trôi chảy hơn nhiều.
Ngay cả khi tôi có thể nhanh chóng định vị quái vật, việc mất quá nhiều thời gian để đánh bại chúng hoặc bỏ sót chúng sẽ khiến chúng tôi bị chậm trễ.
Mặt khác, Hong Yeon-hwa thể hiện khả năng ấn tượng khi thiêu cháy nhiều quái vật chỉ trong chớp mắt, bất kể chúng xuất hiện bao nhiêu.
‘Cậu ấy cũng đã chiến đấu với các quái vật trùm rất tốt.’
Cậu ấy đã cầm cự khá tốt trước cặp troll song sinh đó.
Thực tế, cặp troll song sinh này nằm trong số các trùm được chọn ngẫu nhiên, và nếu bạn đặc biệt xui xẻo thì bạn sẽ phải đối mặt với chúng. Chúng thậm chí còn mạnh hơn cả tên Goblin Đoạt Thủ khét tiếng trong danh sách [Kẻ Địch Mạnh] nữa cơ mà.
Sau khi tự mình gây ra khoảng 30% sát thương cho chúng, tôi nhận ra cậu ấy thực sự xứng đáng với cái danh của một học viên triển vọng.
Và khi cậu ấy dường như đã đạt đến giới hạn vào cuối trận, tôi đã can thiệp, nhưng tôi đã nhìn thấy đủ để đưa ra quyết định của mình vào lúc đó.
Đủ để quyết định nên sao chép kỹ năng nào.
▷ Sao chép kỹ năng [2/2]
1. Hỏa Bạo (D)
2. Bộ Pháp Đạo Tặc (B)
Hỏa Bạo.
Đây là một kỹ năng hấp thụ một kỹ năng hệ hỏa đã hoàn thiện, đồng thời ban cho người dùng khả năng thể chất tương đương với sức mạnh của kỹ năng được hấp thụ trong suốt thời gian hiệu lực.
Điều đó có nghĩa là hấp thụ [Hỏa Cầu] - chiêu thức tạo ra một quả cầu lửa lớn sẽ tăng chỉ số của tôi nhiều hơn so với hấp thụ [Hỏa Bộc] - chiêu thức tạo ra một vụ nổ lửa nhỏ.
Tôi chỉ có một kỹ năng hệ hỏa.
Nhưng nó là một kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ.
‘Hỏa Ngục Quyền.’
Nó mạnh đến mức tôi đoán rằng thể chất của mình sẽ được tăng cường vượt bậc khi hấp thụ.
Vì Hỏa Ngục Quyền là một kỹ năng bị cấm nên nó đòi hỏi sự thận trọng khi sử dụng, nhưng giờ tôi có thể sử dụng nó như một vật hy sinh để sử dụng Hỏa Bạo mà không cần quá lo lắng về việc người khác xem lại bản phát lại của mình.
Với khả năng thể chất được tăng cường kết hợp với Bộ Pháp Đạo Tặc hạng B và đôi giày tôi nhận được từ Seo Ye-in…
‘Mình có thể sẽ chơi trò đuổi bắt với các học sinh năm ba được luôn.’
Tạm thời bỏ qua yếu tố di chuyển trong một thời gian có vẻ an toàn.
[Nhiệm vụ phụ: Trận Đấu Chiến Thuật Tuần 4] (Hoàn thành)
▷ Mục tiêu: Dọn sạch hầm ngục trận đấu chiến thuật
▷ Phá đảo: 100/100%
▷ Phần thưởng: Ô [Sao chép đặc tính] +1
Sao chép đặc tính [1/2]
1. Kháng Nguyên tố (S)
2. (Trống)
Phần thưởng cho việc phá đảo 100% là thêm một ô [Sao chép đặc tính].
Giờ tôi có thể sao chép một đặc tính mới mà không cần phải ghi đè lên [Kháng Nguyên Tố] nữa rồi.
Không như các kỹ năng, các đặc tính không có dấu hiệu rõ ràng khi kích hoạt, khiến việc xác định liệu chúng có được kích hoạt hay không trở nên khó khăn hơn.
Và việc đánh giá thứ hạng của chúng thậm chí còn gian nan hơn nữa.
Với việc tất cả các nhân vật trong trò chơi gốc đã bị thay thế do hậu quả của nhiệm vụ chuyển sinh hạng EX nên sẽ mất thêm một khoảng thời gian để khám phá các đặc tính của các học viên và giảng viên khác.
Vì vậy, tôi quyết định hoãn việc sao chép đặc tính và tập trung vào những mục tiêu mà tôi chắc chắn.
Những con trùm quái vật trú ngụ trong hầm ngục dưới lòng đất.
***
“Kim huynh.”
Vào buổi tối tôi trên đường đến Tòa nhà Hầm Ngục vào đúng giờ hẹn, tôi tình cờ gặp Go Hyeon-woo.
Chúng tôi đi cạnh nhau và trao đổi vài lời:
“Cậu đã học thuộc tất cả các chiến thuật chưa đấy?”
“Tất nhiên rồi. Ta làm y như lời huynh dặn, không bỏ sót một chi tiết nào.”
“Càng tuân thủ chặt chẽ càng tốt, mà sai vài lỗi cũng không sao. Chỉ cần đừng lạc lối quá thôi.”
“Ta sẽ không làm huynh thất vọng đâu, Kim huynh.”
“Tôi tin cậu.”
Đến lối vào Tòa nhà Hầm Ngục, Shin Byeong-cheol đang đợi ở đó chào đón chúng tôi với một nụ cười toe toét:
“Các cậu đến rồi. Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Tất nhiên rồi.”
“Tốt, tốt. Bắt đầu bằng cách lấy những thứ này đi.”
Shin Byeong-cheol phân phát từng món đồ mà cậu ta đã chuẩn bị.
Một cái là ghim cà vạt bằng bạc.
Đó là ghim của học viên năm hai.
Hiện tại, học viên năm nhất không được phép xuống tầng dưới và ghim cà vạt của họ có màu trắng.
Bị bắt gặp đeo sai ghim thì sẽ bị kỷ luật ngay tại chỗ.
Để tránh một sự cố đáng tiếc như vậy, việc đổi sang ghim năm hai là cần thiết.
Thay đổi ghim cà vạt là vi phạm nội quy học viện và bị bắt quả tang sẽ bị phạt nặng, nhưng nếu không bị bắt thì chẳng sao cả.
Món đồ thứ hai là một huy hiệu hình mặt người nhưng thay vì các đặc điểm khuôn mặt, có một dấu hỏi lớn ở giữa.
[Huy Hiệu Vô Danh]
Tôi gắn huy hiệu vào túi áo trước ngực và nhìn quanh hai người còn lại.
Go Hyeon-woo cũng lần lượt nhìn tôi và Shin Byeong-cheol rồi thốt lên một tiếng:
“Àaaa, hóa ra đây là ý nghĩa của việc ‘Vô Danh’.”
Khuôn mặt của hai người họ giờ đây mờ đi như thể họ là những người đi đường thoáng qua, hoặc có lẽ họ thậm chí còn giống khuôn mặt của một người hoàn toàn khác.
Đó là một vật phẩm được phù phép bằng một loại ma pháp làm biến dạng nhận thức, được thiết kế để làm cho khuôn mặt của một người trông bình thường nhất có thể.
Tuy nhiên, nếu tập trung mana vào mắt, luồng mana bất thường sẽ khá dễ nhận thấy, và những người tinh ý hơn có thể nhanh chóng cảm nhận được sự khó chịu.
Nó là một vật phẩm có nhiều khuyết điểm.
Nhưng đối với hầu hết mọi người, nó khiến khuôn mặt của người đeo trông bình thường nên họ sẽ bỏ qua và không lưu giữ bất kỳ ký ức nào về khuôn mặt đó.
Mặc dù có khuyết điểm, nhưng khi kết hợp với những điều trên, nó lại hiệu quả đến bất ngờ.
Do được sử dụng thường xuyên cho các mục đích bất hợp pháp, nên Huy Hiệu Vô Danh này cũng đã lọt vào danh sách các vật phẩm bị cấm.
Tóm lại, đã có ba lỗi vi phạm nội quy của học viện: xâm nhập trái phép vào khu vực dưới lòng đất của hầm ngục, đổi ghim nhận dạng năm học, và đeo vật phẩm bị cấm.
Người ta có thể thắc mắc: Liệu một học viên có thực sự được phép vi phạm nhiều quy tắc liên tiếp như vậy không?
‘Tất cả là vì hòa bình thế giới thôi.’
Nếu bạn không phá vỡ các quy tắc, bạn sẽ không nhận được các mảnh ghép ẩn.
Nếu bạn không nhận được các mảnh ghép ẩn, sự phát triển của bạn sẽ bị trì trệ.
Nếu sự phát triển của bạn bị trì trệ, bạn có thể bị đánh bại bởi những kẻ địch mạnh mẽ mà bạn sẽ gặp sau này.
Điều này có thể dẫn đến sự hủy diệt của thế giới.
Đây là một nhiệm vụ hạng EX, nên lý luận này có lẽ đúng rồi đấy.
Shin Byeong-cheol lẩm bẩm với một nụ cười ranh mãnh, dường như không hề hay biết về đóng góp của mình vào hòa bình thế giới…
“Chúng ta đi xuống thôi nhỉ?”
“Đi thôi.”
Chúng tôi nối gót Shin Byeong-cheol bước xuống cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Ban đầu thì nó giống một cầu thang tầng hầm vậy, nhưng dần dần nó lại mở rộng thành một cầu thang xoắn ốc lớn.
Nhìn qua lan can xuống phía dưới, cầu thang xoắn ốc dường như kéo dài vô tận.
Mặc dù khu vực này được chiếu sáng khá tốt, nhưng độ sâu phía dưới vẫn trông tối tăm một cách đáng sợ.
Sau khi đi được một đoạn khá xa trên cầu thang xoắn ốc, chúng tôi đến một ngã rẽ.
Chúng tôi có thể tiếp tục đi xuống hoặc rẽ phải qua một hành lang.
Shin Byeong-cheol, người đang dẫn đường, ra hiệu cho chúng tôi:
“Rẽ phải.”
Một đoạn ngắn bên phải dẫn đến một cầu thang đi xuống khác.
Mặc dù cầu thang lần này hẹp hơn so với cầu thang xoắn ốc đầu tiên, nhưng cũng đều dẫn xuống dưới.
Sau khi chúng tôi tiếp tục đi xuống một lúc, chúng tôi lại gặp một ngã rẽ khác.
Có những con đường rẽ thành hai và thậm chí thành ba lối.
Mỗi lần như vậy, Shin Byeong-cheol đều tận tình đóng vai trò người dẫn đường.
“Lối này.”
“Không phải đó.”
“Bên này.”
Tuy nhiên, vì hình như cậu ta cố tình chọn những con đường hẻo lánh hơn, nên sự tò mò của Go Hyeon-woo trỗi dậy và cậu ấy đành phải hỏi:
“Shin huynh, ta có thể hỏi huynh một chuyện không?”
“Được chứ, cứ hỏi đi.”
“Đi thẳng xuống một mạch và rẽ theo những con đường như huynh đang làm thì khác nhau thế nào?”
Cậu ấy muốn hỏi tại sao chúng tôi lại phải luồn lách qua mê cung phức tạp này thay vì chỉ đi xuống bằng cầu thang xoắn ốc rộng rãi và thoải mái mà chúng tôi đi ban đầu kia.
Shin Byeong-cheol trả lời rằng mọi thứ đều có lý do của nó.
“Thật ra thì chúng ta không hoàn toàn an toàn ở đây. Tốt nhất là nên tránh rắc rối càng nhiều càng tốt.”
Rõ ràng là chúng tôi không phải những người duy nhất lang thang ở các tầng hầm.
Việc các học viên khóa trên tham gia các trận đấu chiến thuật là chuyện bình thường ở đây, và ngay cả ủy ban kỷ luật cùng các giảng viên cũng tuần tra theo định kỳ nữa.
Những con đường thường xuyên có người qua lại đương nhiên có nguy cơ gặp phải họ cao hơn.
Đó là lý do tại sao cậu ta chọn đi bằng những con đường ít người qua lại nhất.
Shin Byeong-cheol chỉ vào mình bằng ngón cái và bắt đầu tự tin khoe khoang:
“Đừng lo gì cả, cứ đi theo tôi! Tôi đảm bảo chúng ta sẽ không gặp dù chỉ một con chuột nhắt.”
Nhưng quả đúng như người ta vẫn nói: vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn.
Chưa đầy năm phút sau, Shin Byeong-cheol giật mình và ra hiệu cho chúng tôi.
Cậu ta khẩn trương mấp máy môi nói:
“Cứ đi qua tự nhiên thôi. Cứ tự nhiên thôi.”
Ngay sau đó, chúng tôi cảm nhận được có người đang đến từ phía dưới và thấy một nhóm học viên năm hai đang đi lên.
Chúng tôi tự động xếp thành hàng một và nép vào một bên, trong khi nhóm kia cũng làm tương tự ở phía đối diện.
“……”
“……”
Khi chúng tôi lướt qua nhau, vài người trong số họ liếc nhìn về phía chúng tôi.
Họ nghiêng đầu với vẻ mặt như muốn nói:
“Mấy đứa nhóc này cùng khối với bọn mình hả?”
Tuy nhiên, họ dường như chẳng bận tâm săm soi nên họ nhanh chóng quay đi.
Có lẽ họ đã rất mệt mỏi và phiền toái với mọi thứ sau khi vừa kết thúc một cuộc đột kích hầm ngục.
May mắn cho chúng tôi, chuyện này lại có lợi.
Sau khi nhóm học viên năm hai đã khuất bóng trên lối đi, Go Hyeon-woo và tôi im lặng quay sang nhìn Shin Byeong-cheol.
Không phải cậu ta đã hứa rằng chúng tôi sẽ không gặp dù chỉ một con chuột nhắt sao?
Shin Byeong-cheol lập tức bắt đầu viện cớ:
“…Lần này chúng ta chỉ kém may mắn chút thôi. Cậu tin tôi chứ?”
“……”
Thay vì đưa ra những lời động viên, Go Hyeon-woo quyết định tốt nhất là nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Chúng ta đi được bao xa rồi thế?”
“Chắc chúng ta đang ở tầng 700 rồi.”
“Tầng 700 có nghĩa là gì?”
“Hạng F. Để đến được hạng D thì chúng ta phải xuống sâu hơn nữa cơ.”
Go Hyeon-woo thực sự ấn tượng.
“Uầy. Ta từng nghe nói Tòa nhà Hầm Ngục rất rộng lớn, nhưng không ngờ nó lại đến mức này. Nếu đã mất ngần này thời gian để đến hạng D rồi thì không biết chúng ta còn phải đi bao xa nữa mới đến được các tầng sâu hơn…”
“Nó được gọi là vực thẳm đâu phải vô cớ đâu. Đợi đến đó rồi tính sau, bây giờ thì cứ đi tiếp đã.”
Thực ra, lý do khiến nó có vẻ sâu không đáy chủ yếu là vì chúng tôi đã lén lút đi xuống các tầng hầm.
Để phục vụ những học viên thấy việc đi bộ tẻ nhạt hoặc không muốn lãng phí thời gian, nhiều phương tiện di chuyển giữa các tầng như thang máy và vòng tròn dịch chuyển được bố trí rải rác khắp các tầng hầm.
Tuy nhiên, người ta thường cần phải quét thẻ học viên để sử dụng các tiện ích này, và việc sử dụng chúng được ghi lại nhờ các quả cầu pha lê được lắp đặt.
Chúng tôi không thể để lại dấu vết chỉ vì một chút tiện lợi được, nên chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi bộ qua và phớt lờ sự tồn tại của chúng.
Mặc dù một người hướng dẫn có kỹ năng cao hơn có thể đã đánh lừa được các quả cầu pha lê, nhưng thật không may là Shin Byeong-cheol cũng là một học viên mới giống như chúng tôi.
Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiên trì đi bộ.
***
Trên đường đến đích, chúng tôi gặp thêm hai nhóm học viên năm hai nữa.
Chúng tôi đã chọn thời điểm mà chúng tôi nghĩ là yên tĩnh vào buổi tối và đi những con đường ít người qua lại nhất, vậy mà vẫn gặp.
“Ha… Cái này hơi ngại thật.”
Shin Byeong-cheol gãi gãi sau gáy.
Một lần thì có thể nói là xui xẻo, nhưng đến lần thứ ba thì khó mà không cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng tôi không phàn nàn.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu ta xuống đây.
Tất cả những điều này đều là kinh nghiệm cho cậu ta.
“Không sao cả miễn là chúng ta không bị bắt. Lần sau cậu dẫn đường tốt hơn là được.”
“Ôi trời, chắc chắn rồi thưa quý khách. Mời đi lối này.”
Sau khi thoát khỏi cầu thang ảm đạm đó, chúng tôi tiến sâu hơn vào các hành lang hầm ngục trông giống như một tổ kiến.
Các hầm ngục hạng D nằm rải rác đây đó, mở rộng cửa chờ đợi những người thách thức.
Mỗi cổng dịch chuyển có một vẻ ngoài khác nhau và khung cảnh bên trong nhìn thoáng qua cũng khác biệt.
[Số 396] [Cục Thư Tín]
[Số 394] [Phòng Thí Nghiệm Số 7]
Nếu chúng có một điểm chung thì chính là bầu không khí.
Mỗi cổng đều toát ra một cảm giác đáng sợ hơn nhiều lần so với bất kỳ hầm ngục nhân tạo nào.
Chúng tôi đi qua nhiều cổng như vậy cho đến khi dừng lại trước một cái.
[Số 388] [Điện Thờ Xà Vũ]
“Đợi một chút.”
Trước khi vào, Shin Byeong-cheol lấy ra vài món đồ từ túi đồ của cậu ta và bắt đầu vội vàng lắp đặt chúng xung quanh.
Việc này nhằm mục đích làm gián đoạn tạm thời sự giám sát của các quả cầu pha lê trong khu vực đồng thời đảm bảo không để lại dấu vết nào có thể dùng để truy lùng sau này.
Đây cũng là một phần trong các dịch vụ mà câu lạc bộ đạo tặc cung cấp.
Shin Byeong-cheol nhanh chóng hoàn thành việc thiết lập và phủi tay.
“Xong rồi. Bao giờ thì các cậu xong?”
“Bọn tôi sẽ xong sớm thôi.”
“Được rồi. Tôi sẽ đợi bên ngoài.”
Nói xong, cậu ta lùi lại vài bước.
Tôi và Go Hyeon-woo liếc nhìn nhau rồi gật đầu.
Sau đó, chúng tôi lần lượt bước vào cổng.
Ngay lập tức, khung cảnh xung quanh chúng tôi đột ngột thay đổi.
****
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook