Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

.

“Không tin bản thân mình thì cũng phải tin trò chơi”

“Không tin bản thân mình thì cũng phải tin trò chơi”

“Không tin bản thân mình thì cũng phải tin trò chơi”

Minh lẩm bẩm, như một cái máy, lặp đi lặp lại.

Cậu đã tự động viên mình như vậy từ sáng giờ, cả ngày không làm được chuyện gì, hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng, đi ra rồi lại đi vô.

Vì, sáng đến giờ, chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Từ hôm qua nhận được tiên đoán, cậu đã quyết tâm nay sẽ không đi đâu, chỉ ở trong nhà chờ đợi.

Quả đúng thật là, khi người ta chờ đợi điều gì, cảm giác thời gian dường như kéo dài ra đằng đẵng..

Chán chường, ngao ngán, cậu đi xuống nhà dưới định bụng kiếm gì đó ăn cho đỡ buồn, đi xuống cầu thang ngang qua phòng út thì thấy út đang sửa soạn đi đâu, vừa lướt qua phòng thì đã bị kêu lại.

“Minh, Minh, con chở út đi chỗ này cái coi.”

Út là em của mẹ, xưa út rất ham mê các hoạt động tâm linh kiếm ra tiền, đúng, không nghe lầm đâu, chính là các hoạt động tâm linh kiếm ra tiền như cầu cơ xin số đề, đi tìm thầy bà có vong nhập xin số đề, vào trong chùa khấn phù hộ cho trúng số đề; mà cậu chính là nhân vật hay bị út kêu chở đi các chỗ như vậy, nên rất rành.

Mà út cũng là người biết ở huyện cậu có chỗ nào tâm linh, thầy bà các kiểu nên danh sách cậu lập ra để đi kiểm tra, cũng có phần đóng góp không nhỏ của út.

Vừa nghe giọng út, cậu đã hỏi lại.

“Út lại đi xin số đề à?”

“Bậy, thằng này, gì mà xin số đề, lần này khác nha, lần này chở út xuống chỗ ông thầy, nghe nói mới lấy ở đâu được đồ vật linh thiêng lắm, đệ tử đang kéo xuống đó để cúng, nhanh, nhanh, mau chở út đi.” – Người phụ nữ mập mạp vừa cột tóc vừa nói với Minh.

Đột ngột nghe đến đó, linh cảm lại lóe lên trong cậu, không chần chừ mà đồng ý liền.
Minh chạy vội lên phòng, cởi quần đùi mặc ở nhà ra, thay cái quần dài sẫm màu, mặc thêm áo khoác, không quên mang theo túi đeo chéo có chứa đầy đủ những món đồ quyền năng.

Vừa đi xuống cầu thang đã nghe giọng út réo inh ỏi.



“Nhanh đi thằng này, trễ bây giờ, mấy bà ở trong đó gọi ra hối rồi nè.”

Minh lập tức chạy xuống, dắt xe ra ngoài cổng trong tiếng sủa rần trời của hai con chó.

..

2 giờ chiều hơn, trời nắng chang chang, chiếc xe chở hai cô cháu xuyên qua rừng cao su hai bên đường, rậm rạp.

Minh vừa lái xe vừa sẵn tiện hỏi thăm.

“Út nè, nãy út nói chỗ ông thầy út mới mang thứ gì về à? Cái gì vậy út?”

“Nghe mấy bà ở trỏng nãy gọi ra bảo thầy hình như mang về một cuộn da rắn.”

“Da rắn có gì đặc biệt ạ?”

“Út có thấy đâu mà biết thằng này, chạy nhanh vô trỏng rồi khắc biết chớ gì” – Người phụ nữ bịt kín khẩu trang ngồi sau hơi gắt lên.

Minh cũng chịu rồi, cô út của mình mỗi lần nhắc đến ông thầy của út là kính sợ lắm, lúc này út chỉ muốn vào nhanh nhanh cho kịp giờ cúng, nào có tâm trạng nói chuyện với cậu, Minh cũng không nói nữa, chú tâm lái xe, kéo tay ga nhanh hơn một chút cho cô út khỏi sốt ruột.

Đường vào chỗ thầy của út khá xa, chạy cũng gần nửa tiếng mới tới, dọc đường đi cậu cũng chú ý thấy có nhiều người cũng đang hối hả chạy theo con đường cùng cậu vào trong.

Đoạn, tới khúc cua qua một cây cầu tạm bắt qua con kênh, cách bên kia đã là cái am mà thầy của cô út dựng lên, bỗng điện thoại cậu rung lên, Minh mừng rỡ ra mặt, cậu biết chuyến đi này bản thân mình đã đúng.

..

Am của thầy cô út trông như một căn nhà của người tu tại gia được cải tạo lại, đặt thêm những bức tượng thờ, cả ở ngoài sân lẫn bên trong gian nhà, nghi ngút khói nhang.

Trời nắng, thêm ở đây chí ít cũng hơn hai chục con người, ai cũng cầm nhang, mà diện tích chỗ này cũng không lớn, khiến không khí có phần ngột ngạt.

Minh đậu xe bên ngoài mảnh sân, cây cối thưa thớt, cô út của cậu thì đã chạy đi vào chỗ đám đông tập trung từ lâu rồi; cậu men theo con đường đất, vừa đi vừa nhìn thông báo trên điện thoại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương