Thái Tôn Bí Lục
Chapter 56: Y Trung Môn (1)

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 56: Y Trung Môn (1)

 

Sùng Thiên Chính Võ Minh.

 

Sùng Thiên Chính Võ Minh, nơi dẫn dắt Chính Đạo võ lâm. Giờ đây, tại Minh Chủ Điện, trung tâm của Sùng Thiên Chính Võ Minh, hai nam nhân đang đối diện mà ngồi.

 

Nam nhân áo xanh với dung mạo ôn hòa, thoạt nhìn dễ lầm tưởng là một văn sĩ. Bề ngoài của hắn dường như chưa quá tuổi bất hoặc*. Trông hắn hoàn toàn không hợp với Minh Chủ Điện, nơi tượng trưng cho võ lực và quyền uy của Sùng Thiên Chính Võ Minh.      (*U50)

 

Thế nhưng, nếu nhìn thấy tư thế cung kính của Quân Sư Chính Võ Minh, Thần Kỹ Tú Sĩ Triệu Hiền, đang ngồi đối diện, ắt hẳn suy nghĩ sẽ đổi khác.

 

Kẻ có thể khiến Thần Kỹ Tú Sĩ Triệu Hiền, người đứng thứ hai Chính Võ Minh danh xứng với thực, phải giữ tư thế cung kính như thế, trong thiên hạ chỉ có một.

 

Quyền Cực Tư Mã Thiên Thế.

 

Nam nhân này chính là Minh Chủ Sùng Thiên Chính Võ Minh, Quyền Sư xuất chúng được xưng tụng Thiên Hạ Vô Địch chỉ bằng đôi bàn tay, Tư Mã Thiên Thế.

 

“Ngươi vừa nói gì?”

 

Khóe mắt Tư Mã Thiên Thế khẽ giật.

 

Việc Tư Mã Thiên Thế, người trông chỉ như tuổi bất hoặc, lại dùng lời lẽ bề trên với Thần Kỹ Tú Sĩ có lẽ khiến người ta thấy lạ. Song, tuổi của Tư Mã Thiên Thế đã gần trăm.

 

Nội công thâm hậu đã khiến nhục thể của hắn trẻ trung như vậy.

 

“Tiểu tử Bành gia đã xác nhận Lục Lâm đang tiếp xúc với Thiết Huyết Môn.”

 

Nghe Thần Kỹ Tú Sĩ đáp lời, Tư Mã Thiên Thế khẽ nhắm mắt. Hắn đang sắp xếp lại suy nghĩ.

 

“Tiểu tử đó là ai?”

 

“Là Bành Đao Cực của Bành gia. Lục Lâm Thập Bát Trại đã truy đuổi tiểu tử đó, nhưng nhờ thiên bận mà hắn đã đánh lui được bọn họ.”

 

“Đến cả Lục Lâm Thập Bát Trại ư? Nếu là việc được coi trọng đến mức ấy, chẳng phải Lục Lâm đã quyết định hành động cùng Thiết Huyết Môn rồi sao?”

 

“Vãn bối cũng nghĩ vậy. Nếu cuộc hội đàm thất bại, bọn họ đã chẳng cố che giấu sự thật ấy đến thế.”

 

“Thiết Huyết Môn và Lục Lâm ư… Quả là đại sự.”

 

Tiếng thở dài sâu thẳm của Tư Mã Thiên Thế dường như nói lên tâm trạng của hắn.

 

Giang hồ đương thời, chính là một mớ hỗn loạn.

 

Hai mươi năm trước, sau khi tàn dư Ma Giáo nổi dậy, may mắn không có đại sự nào xảy ra, nhờ đó các thế lực đã tích lũy được sức mạnh chưa từng có.

 

Song, vật đầy ắt tràn.

 

Giang hồ đầy rẫy các thế lực hùng mạnh giờ đây tựa như một kho thuốc súng sắp nổ tung.

 

Với Chính Võ Minh ở phía Đông và Thiên Nghĩa Liên ở phía Tây chia đôi thiên hạ, cùng vô số môn phái khoe khoang thế lực, những tranh chấp nhỏ cũng có thể dẫn đến huyết án lớn, và việc một môn phái biến mất chỉ vì một va chạm nhẹ đã trở nên thường xuyên.

 

Dù Chính Võ Minh đang liều mình cố gắng điều hòa, nhưng chỉ riêng bọn họ thì có hạn, khó lòng gánh vác được cục diện này.

 

Hơn nữa, nếu Thiết Huyết Môn, môn phái được đánh giá là hiếu chiến nhất trong số đó, lại bắt tay với Lục Lâm, ắt sẽ có đại sự xảy ra.

 

“Việc này có chắc chắn không?”

 

“Vì đây là một sự việc trọng đại, chúng ta đang liên tục xác nhận. Và quả thực, sự việc đang trở nên nghiêm trọng đến mức không thể không đề phòng.”

 

“Phía Thiên Nghĩa Liên thì sao?”

 

“Bọn họ hoàn toàn không có động tĩnh. Chỉ là…”

 

“Chỉ là gì?”

 

Thần Kỹ Tú Sĩ mở miệng với vẻ mặt u ám.

 

“Thiết Huyết Môn từ trước đến nay vẫn duy trì quan hệ hữu hảo với Thiên Nghĩa Liên. Nếu việc điều hòa với Lục Lâm lần này diễn ra dưới sự bảo hộ của Thiên Nghĩa Liên, cục diện có thể trở nên lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.”

 

“Thiên Nghĩa Liên, Thiết Huyết Môn, lại thêm Lục Lâm nữa…”

 

Tư Mã Thiên Thế cảm thấy một bên ngực nặng trĩu. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến đầu hắn nhức buốt, bởi đó là một thế lực khổng lồ. Nếu bọn họ thật sự liên minh, Chính Võ Minh sẽ không thể nào chống đỡ nổi.

 

Tư Mã Thiên Thế thở dài.

 

“Nếu đối đầu với Thiên Nghĩa Liên, không biết sẽ phải đổ bao nhiêu máu đây…”

 

Thần Kỹ Tú Sĩ nhìn Tư Mã Thiên Thế đang ưu sầu, bèn im lặng.

 

“À phải rồi, ngươi nói tên Bành Đao Cực đó đã thoát khỏi tay Lục Lâm Thập Bát Trại ư? Không chỉ thoát mà còn đánh lui được bọn chúng sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Phi phàm, quả là phi phàm. Tiểu tử ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Mới vừa qua tuổi nhược quán* mà thôi.”     (*20)

 

“Ồ!”

 

Tư Mã Thiên Thế kinh ngạc, nhìn Thần Kỹ Tú Sĩ với ánh mắt đầy bất ngờ.

 

“Bành gia đang nuôi dưỡng một con hổ! Ở cái tuổi non nớt ấy mà đã có thể đối đầu với bọn chúng! E rằng thiên hạ đời sau sẽ là thiên hạ của Bành gia mất thôi.”

 

Thần Kỹ Tú Sĩ lắc đầu với vẻ mặt ngượng nghịu.

 

“Không phải vậy, hình như có người đã giúp đỡ.”

 

Lời nói vừa rồi của y vốn đầy vẻ trịnh trọng, nhưng giờ lại trở nên vô lực. Tư Mã Thiên Thế hỏi với vẻ không vui.

 

“Người giúp đỡ ư?”

 

“Người giúp đỡ cũng không lớn tuổi. Không, ngược lại, còn nhỏ hơn cả Bành Đao Cực.”

 

“Nhỏ hơn cả Bành Đao Cực ư! Này Triệu Hiền, mau nói rõ ràng cho ta nghe xem nào!”

 

Thần Kỹ Tú Sĩ khẽ mỉm cười.

 

“Việc này không thể nói dễ dàng như vậy được. Bởi vì nếu Minh Chủ biết tiểu tử ấy là ai, ngài ắt sẽ vô cùng vui mừng.”

 

“Ngươi muốn thấy ta tức đến chết sao?”

 

Thần Kỹ Tú Sĩ thấy Tư Mã Thiên Thế bực bội đấm ngực, bèn miễn cưỡng mở lời.

 

“Bành Đao Cực nói rằng một tiểu tử tên Nguỵ Diễn Hạo đã giúp đỡ hắn.”

 

“Nguỵ Diễn Hạo?”

 

“Vâng. Có vẻ như là nhị công tử của Quảng Đông Ngụy Gia, nhi tử của Gia Chủ Ngụy Chính Hàn. Nghe nói đã mất tích năm năm, nhưng gần đây lại xuất hiện.”

 

“Ngụy Chính Hàn ư?”

 

“Vâng, đúng vậy.”

 

“Phải rồi! Nếu không phải Chính Hiệp Kiếm thì còn ai có thể nuôi dạy được một tiểu tử như vậy chứ! Đúng vậy! Chắc chắn là vậy!”

 

Vẻ mặt Tư Mã Thiên Thế rạng rỡ hẳn lên.

 

Chính Hiệp Kiếm Ngụy Chính Hàn chính là một trong những hậu bối mà hắn yêu quý nhất. Hai mươi năm trước, khi Ma Giáo nổi dậy, chẳng phải ông đã thể hiện tài năng xuất chúng hơn bất kỳ ai khác khi thuộc Chính Võ Minh sao?

 

Khi đó, Ngụy Chính Hàn là Tổ Trưởng của đạo quân do Tư Mã Thiên Thế dẫn dắt, bởi vậy nên Tư Mã Thiên Thế hiểu rõ ông hơn ai hết, và cũng yêu quý ông hơn bất kỳ ai.

 

“Bằng hữu ấy từ năm năm trước đã khó gặp mặt, thì ra trong khoảng thời gian đó ông ta đã biến nhi tử thành rồng!”

 

“Trưởng nam của hắn cũng là Ngụy Sơn Hạo, nổi tiếng với danh hiệu Xích Ma Kiếm. Chỉ mười năm nữa thôi, Quảng Đông Ngụy Gia có lẽ sẽ được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Gia.”

 

“Ha ha ha! Quả là một tin vui! Cũng là lẽ đương nhiên thôi. Nếu khi ấy ông ta vẫn còn ở lại Chính Võ Minh, thì giờ đây chức vị Các Chủ ắt hẳn đã thuộc về ông ta rồi.”

 

“Đúng vậy.”

 

“Dù thiên hạ có hỗn loạn đến mấy, nhưng những trụ cột dẫn dắt thiên hạ cứ lần lượt xuất hiện như thế này, sao có thể nói là không có hy vọng chứ? Việc của chúng ta là phải khiến mọi thứ bình ổn cho tới mai sau, khi những tiểu tử đó dẫn dắt thiên hạ.”

 

“Lời Minh Chủ nói chí lý vô cùng.”

 

“Nguỵ Diễn Hạo, Nguỵ Diễn Hạo… Ha ha! Vì là Chính Hiệp Kiếm nuôi dạy, ắt hẳn hắn phong thái đoan chính, hiệp tâm cũng phi phàm! Lại thêm võ công của hắn nữa! Ngụy Gia đã sinh ra một con rồng! Chắc chắn sẽ làm nên đại sự cho giang hồ!”

 

Thần Kỹ Tú Sĩ Triệu Hiền khẽ mỉm cười.

 

Đã bao lâu rồi y mới thấy Tư Mã Thiên Thế vui mừng đến thế?

 

“Chính Hiệp Kiếm, bằng hữu ấy cũng nhân cơ hội này trở về Minh thì tốt biết mấy…”

 

“Ắt sẽ như vậy rồi. Trưởng nam đã tốt nghiệp võ quán, thứ nam cũng đã trưởng thành.”

 

“Ừ nhỉ.”

 

Trong mắt Tư Mã Thiên Thế hiện lên vẻ mơ hồ.

 

Dường như hắn đang nhớ lại những tháng ngày còn là một võ giả tung hoành giang hồ, chứ không phải Minh Chủ Sùng Thiên Chính Võ Minh.

 

“Phải, trong thời loạn này, phụ tử bọn họ ắt sẽ là một sức mạnh lớn.”

 

“Đó là hồng phúc của giang hồ.”

 

Nhưng hai người bọn họ đang có một sự hiểu lầm lớn.

 

Nguỵ Diễn Hạo, người được Minh Chủ và Quân Sư Chính Võ Minh ca ngợi là hồng phúc của giang hồ, giờ đây đang lăn lộn trên sàn nhà.

 

Nguỵ Diễn Hạo, vì quá mệt mỏi sau chuyến tiêu cục và những gì đã trải qua tại Hàn Lâm Đại Trường Viện, đã bùng nổ sự kiệt quệ tinh thần. 

 

Hắn đã đạt đến cảnh giới sàn nhà là hắn, hắn là sàn nhà. Trừ lúc ăn cơm, hắn lăn lộn suốt mười hai canh giờ, đến nỗi sàn nhà tự động ấm lên.

 

Khi mới đến Thánh Thủ Tràng, chút lương tâm còn sót lại đã cản trở hắn, nhưng giờ đây, cùng với sự kiện Ngân Hà Tiền Tràng, nó đã bay lên trời từ lâu.

 

Nguỵ Diễn Hạo, sau khi dùng số tiền nhận được từ Ngân Hà Tiền Trang để giải quyết nốt chút lương tâm cuối cùng, đã trút bỏ mọi gánh nặng trong lòng, hoàn toàn hòa làm một với sàn nhà.

 

Và nhờ vậy, những người chứng kiến hắn đều cảm nhận được rằng một con người có thể trở nên xấu xí và vô dụng đến mức nào.

 

“Ưm…”

 

Chân Thiệu Nga bưng mâm cơm bước vào phòng, nhìn thứ đang lăn lộn trên sàn nhà mà hắn cho là một con người, khẽ nhíu mày.

 

“Xin hãy dậy đi.”

 

“…”

 

“Cơm đã đến rồi.”

 

Mí mắt Nguỵ Diễn Hạo, vốn khép chặt như vạn năm cự thạch, từ từ mở ra, để lộ đôi nhãn cầu hùng vĩ như trời đất khai mở.

 

“Cơm ư?”

 

“…”

 

“Cơm!”

 

Chân Thiệu Nga nhìn Nguỵ Diễn Hạo đang cựa quậy, lồm cồm bò về phía mâm cơm, bất giác thở dài một tiếng.

 

Con người rốt cuộc có thể trở nên xấu xí đến mức nào đây?

 

Chân Duệ Lan, người ban đầu tự mình bưng cơm, sau vài ngày chứng kiến bộ dạng của Nguỵ Diễn Hạo, đã giao việc bưng cơm cho Chân Thiệu Nga và hoàn toàn rũ bỏ mọi việc liên quan đến Nguỵ Diễn Hạo.

 

Chân Thiệu Nga cũng không muốn thấy tỷ tỷ duy nhất của hắn dính dáng đến một kẻ vô lại như thế, nên không nói hai lời mà đã nhận việc ấy luôn. Nhưng dạo gần đây, Chân Thiệu Nga đang hối hận về lựa chọn khi đó của bản thân.

 

Nguỵ Diễn Hạo cắn một miếng đùi vịt nướng, nở nụ cười tươi rói.

 

“Ngon quá! Ngươi cũng ăn một chút đi.”

 

“Ta có điều muốn hỏi.”

 

“Hỏi đi.”

 

“Chẳng lẽ ngươi không thấy khó chịu sao?”

 

“Hử?”

 

Nguỵ Diễn Hạo nghiêng đầu.

 

“Vì sao?”

 

Chân Thiệu Nga nhìn gỉ bám đầy mắt và nước dãi khô trắng bệch quanh miệng Nguỵ Diễn Hạo.

 

“Từ khi đến đây, ngươi đã từng tắm rửa chưa?”

 

“Tắm rửa nhiều sẽ sinh bệnh.”

 

Chân Thiệu Nga cũng không nghĩ rằng hắn đã tắm rửa mà hỏi. Ai nhìn cũng biết bộ dạng của Nguỵ Diễn Hạo không giống người đã từng chạm nước.

 

Hắn chỉ muốn hỏi xem tên này còn chút lương tâm tối thiểu nào không, nhưng Nguỵ Diễn Hạo quả nhiên không làm hắn thất vọng.

 

Và nếu là một kẻ có suy nghĩ, thì chẳng lẽ không nên nói ra lời nhảm nhí rằng tắm rửa nhiều sẽ sinh bệnh từ một Y Gia sao!

 

Nếu là một kẻ có suy nghĩ thì phải vậy chứ!

 

“Ưm…”

 

Nguỵ Diễn Hạo nhìn biểu cảm của Chân Thiệu Nga, cúi đầu đưa mũi vào áo mình.

 

“Khịt khịt.”

 

Rồi hắn nhún vai.

 

“Vẫn ổn mà?”

 

‘Nếu vậy mà ổn, thì lũ khất cái trong trấn chắc đã mắc bệnh sạch sẽ rồi.’

 

Nhưng Chân Thiệu Nga không dám thốt ra lời trong lòng. Dù đối mặt với một kẻ đã vứt bỏ cả những phép tắc cơ bản nhất của con người, Chân Thiệu Nga vẫn không đánh mất chút lễ nghi cuối cùng của bản thân. Bởi vậy, gia giáo mới quan trọng đến thế.

 

Nguỵ Diễn Hạo tự kiểm tra thân thể vài lần, rồi lại tiếp tục gặm đùi vịt.

 

Người luyện Thượng Thừa Võ Công, vận dụng nội công, khí huyết luôn lưu thông, bởi vậy bụi bẩn khó bám vào, nhục thể cũng thường được giữ sạch sẽ.

 

Tuy nhiên, điều đó cũng có giới hạn.

 

Dù khí tức lưu chuyển trong nhục thể đã cố gắng hết sức để tự thanh lọc, nhưng việc giữ cho nhục thể của Nguỵ Diễn Hạo sạch sẽ là điều bất khả thi. Ít nhất cũng phải tắm rửa mỗi tháng một lần, hoặc thay y phục, thì sự tự thanh lọc mới có tác dụng chứ.

 

Dù nhục thể có sạch sẽ đến mấy, cũng không thể nào tự giặt sạch y phục đang mặc được.

 

Ngược lại, trong quá trình bài tiết hỏa khí hấp thụ từ thức ăn qua lỗ chân lông, tạp chất đã thấm vào y phục, khiến nó ngày càng bẩn hơn.

 

“Ta sẽ chuẩn bị nước, ngươi nên tắm rửa thì hơn…”

 

“Đừng, phiền phức lắm.”

 

‘Nếu vậy mà phiền phức, thì ngươi đừng sống nữa thì hơn.’

 

Chân Thiệu Nga lại một lần nữa cố nén những lời muốn nói ra trong lòng.

 

Nếu nói hết những lời muốn nói, có thể hắn sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với người này. Chẳng lẽ lại có thể cãi vã với khách nhân đến thăm phụ thân sao!

 

Nhưng Chân Thiệu Nga không thể nào cứ im lặng mãi, nên hắn đành nặng nề mở miệng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...