Thái Tôn Bí Lục
-
Chapter 65: Tên Lười Tìm Chuyên Gia (3)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 65: Tên Lười Tìm Chuyên Gia (3)
“Không, tại sao vậy hả!”
“Công tử phải nói lời hợp lý chứ! Định lừa gạt tiểu nhân sao!”
“Nghĩ kỹ mà xem, đây là cơ hội tốt đó?”
“Vâng. Đáng tiếc là tiểu nhân không thể bắt lấy cơ hội tốt ấy, vậy xin mời ngài tìm kẻ khờ khạo nào đó để bắt lấy cơ hội tốt ấy đi.”
Hạ Đại Bằng quả quyết.
Khụ khụ.
Nguỵ Diễn Hạo run rẩy vì tiếc nuối. Quả nhiên là kẻ lăn lộn ở thương giới, không dễ đối phó chút nào.
“Ừm, vậy thì...”
Nguỵ Diễn Hạo đang định đưa ra đối sách nào đó, bỗng trở nên lười biếng vô cùng.
“Phiền phức quá.”
Chỉ riêng việc đã nỗ lực đến mức này, đối với Nguỵ Diễn Hạo mà nói, cũng đã là cố gắng hết sức rồi. Tự thân đi bộ đến đây những hai lần!
Cảm giác như đã vận động cả năm trời, quả thật rất siêng năng.
Còn Chân Thiệu Nga thì ngây người.
Đương nhiên, người kéo Nguỵ Diễn Hạo đến là Chân Thiệu Nga.
Chắc hẳn có người sẽ nghĩ rốt cuộc là Chân Thiệu Nga gây ra chuyện này, nhưng đối với Chân Thiệu Nga mà nói, đây là đánh giá oan ức vô cùng. Kẻ nói sẽ giới thiệu người cho hắn lại cứ dính chặt trong phòng, lặp đi lặp lại câu ‘mai hãy đi’ suốt một tuần, hỏi ai mà không bực bội cho được.
Thà rằng cứ nói không có người để giới thiệu thì đã không bức bách đến vậy, đằng này kẻ hùng hồn hứa hẹn lại không chịu nhúc nhích, chỉ nhìn thôi cũng thấy hao tổn tâm lực.
Thế nên, cuối cùng Chân Thiệu Nga đã làm loạn, kéo Nguỵ Diễn Hạo ra ngoài. Hắn phải cõng tên lười tới tận nơi, nhưng Nguỵ Diễn Hạo lại cho rằng cả hai người đang ngu ngốc lao tới chiến trường.
Lời Nguỵ Diễn Hạo nói với Chân Thiệu Nga, kẻ đang nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, càng khiến Chân Thiệu Nga bàng hoàng hơn.
‘Chuyên gia?’
Rốt cuộc chuyên gia nào mà lại ở trong chiến trường chứ?
Hơn nữa lại còn là Hạ Đại Bằng!
Hạ Đại Bằng, con đỉa hút máu của Hồ Bắc, mà là chuyên gia ư!
Kẻ giới thiệu một gã điên vì tiền, đến cả khất cái cũng phải chạy khi thấy hắn, là chuyên gia, hay kẻ đi theo tên đó đến đây đứng, đều như nhau cả.
‘Ta điên rồi.’
Phải tin kẻ khác mới đúng.
Nhìn một mà biết mười, đáng lẽ đã phải phá vỡ cục diện này từ sớm, còn vương vấn gì mà vẫn đứng đây làm gì chứ?
“Này, xin đừng như vậy…”
“Đại thúc, xin đừng như vậy, hãy suy nghĩ một chút đi.”
“Tiểu nhân không còn gì để suy nghĩ nữa.”
“Trước tiên hãy nghe lời ta…”
“Đại thúc, xin đừng như vậy, ta đã bảo hãy suy nghĩ kỹ đi mà.”
“Không.”
“Không, lời ta…”
“Đại thúc, người cứ mãi như vậy sao?”
“Ôi thiệt tình!”
Chân Thiệu Nga cuối cùng cũng bùng nổ.
“Oa oa oa! Ta cũng muốn nói chuyện cơ mà!”
Chân Thiệu Nga hét lên một tiếng chói tai! Nguỵ Diễn Hạo trợn tròn mắt nhìn Chân Thiệu Nga rồi nói.
“Ồ? Tên này có tính khí đấy.”
“...Này tiểu tử, người lớn đang nói chuyện đấy!”
Chân Thiệu Nga nuốt nước mắt vào trong, trước đòn tấn công liên hợp như thể chưa từng cãi vã.
“Ta thật sự không có ý định muốn hợp tác cùng gã đó.”
“Hả?”
Nguỵ Diễn Hạo há hốc mồm.
“Ô hay, ngươi phải tỉnh táo lại đi.”
“Hả?”
“Giờ ngươi không phải là kẻ lựa chọn. Ngươi phải suy nghĩ xem bên này có chấp nhận ngươi hay không mới đúng. Ngươi đã làm được gì vĩ đại mà đòi lựa chọn hả?”
“...Ta đã làm gì sai chứ?”
“Không có tiền là tội.”
Nói vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.
Chân Thiệu Nga, như kẻ câm nuốt mật, ngập ngừng một lúc, rồi có lẽ nghĩ rằng điều này không đúng, bèn khẽ mở miệng.
“Này... dù sao thì gia tộc của chúng ta cũng đã gây dựng danh tiếng bấy lâu nay, việc hợp tác với kẻ cho vay nặng lãi thì...”
Hạ Đại Bằng trợn mắt nhìn chằm chằm, Chân Thiệu Nga giật mình rụt vai lại.
“Kẻ cho vay nặng lãi? Cho vay nặng lãi thì có sao! Các ngươi là lũ có tiền cũng làm mất sạch, có gì mà vênh váo đi lại hả! Ta ít nhất cũng biết cách làm tiền sinh sôi!”
Nói vậy thì cũng không còn gì để nói nữa, nhưng...
Chân Thiệu Nga cắn chặt môi.
“Chúng ta có niềm tự hào là đã thực hiện nhân thuật. Tiền? Đương nhiên là quan trọng. Nhưng chúng ta không muốn vì tiền mà làm khổ người khác!”
“Ai bảo ngươi làm khổ người khác?”
“...Sao cơ?”
Nguỵ Diễn Hạo thờ ơ nói.
“Ngươi chỉ cần trị liệu thôi. Tiền thì đại thúc này sẽ kiếm.”
Chân Thiệu Nga ngây người nhìn Nguỵ Diễn Hạo.
“Dù sao thì làm việc thế này hay thế kia cũng đều là làm việc. Ngươi muốn làm cùng một việc mà kiếm được bộn tiền, hay làm cùng một việc mà phá sản hả? Chọn đi nào?”
“Nhưng danh dự của gia tộc chúng ta...”
Nguỵ Diễn Hạo khinh thường cười khẩy.
“Này, tộc Chân.”
Trong giọng điệu của Nguỵ Diễn Hạo lộ rõ sự bực bội và khinh thường.
“Không, cái gia tộc lừng lẫy đó của ngươi là đào đất mà có danh tiếng sao? Cái danh tiếng vĩ đại đó từ đâu mà có? Nếu cứ cho đi hết như cách các ngươi đang làm bây giờ, thì cái tên Thánh Thủ Tràng đó có tồn tại được mười năm không? Hay là kiếm tiền từ nơi khác rồi dùng cho bệnh nhân?”
“...Không phải thế.”
“Vậy thì, chẳng phải những vị tổ tiên mà ngươi tự hào đó cũng đều trị bệnh cho bệnh nhân, nhận tiền rồi gây dựng gia tộc sao? Nhìn tòa điện vốn có kia đi, rất lộng lẫy nhỉ. Chẳng phải đó đều là tiền nhận từ những bệnh nhân mà ngươi hết mực yêu quý đó sao?”
Chân Thiệu Nga rơi vào hỗn loạn.
Quả thật, nghe xong thì mới thấy đúng. Trừ phi đi đào sâm núi rồi bán riêng để sống, nếu không thì có nghĩa là đã trị liệu cho bệnh nhân mà làm giàu.
“Mà này?”
Nguỵ Diễn Hạo nói như thể Chân Thiệu Nga không biết.
“Ngay từ đầu, việc ngươi tự hào về gia tộc đó chẳng phải cũng vì đã thành công trở thành một Y Gia nổi tiếng thiên hạ sao?”
“Ừ, cũng đúng nhỉ?”
“Vậy thì phải kiếm tiền chứ. Phải xây lại điện các, sống thật lộng lẫy thì người ta mới nói ‘À, cái gia tộc đó đã thành công rồi’. Sống trăm năm như bây giờ thì ai mà biết đến?”
“...”
“Theo ta được biết, những kẻ được gọi là mấy đại Y Gia thiên hạ đó, chẳng phải đều là phú hào sao?”
Chân Thiệu Nga ngập ngừng, Hạ Đại Bằng bèn tử tế đáp lời.
“Đều là những phú hào kinh khủng. Không có nghề nào kiếm tiền tốt bằng nghề y. Mạng người đang nguy kịch, ai lại tiếc tiền chứ?”
“Thấy chưa?”
“A...”
Chân Thiệu Nga cảm thấy thế giới mà hắn từng biết đang sụp đổ.
‘Chẳng phải y thuật là nhân thuật sao?’
Thế nhưng, những Y Gia mà hắn kính trọng và muốn trở thành lại đều kiếm tiền thông qua bệnh nhân, và tổ tiên của họ cũng sống như vậy, điều này đang phá vỡ bản sắc mà hắn có.
“Này, nghề nghiệp vốn dĩ là để kiếm tiền mà. Ngươi nghĩ nhiều làm gì hả?”
“Vậy những gì ta đã làm từ trước đến nay là gì chứ?”
“Là gì ư?”
Nguỵ Diễn Hạo ngoáy mũi rồi đáp.
“Là làm chuyện vô ích thôi.”
Chân Thiệu Nga cuối cùng cũng khuỵu xuống sàn.
***
“Đệ ấy đi đâu rồi?”
Chân Duệ Lan tâm trạng không hề tốt. Đáng lẽ giờ là lúc phải xem y thư, thế mà Chân Thiệu Nga lại không thấy đâu.
May mắn thay, hiện tại không phải là giờ tuần tra, nên việc ghé thăm bệnh nhân không cần phải làm cũng được, nhưng thời gian đọc y thư cũng là khoảng thời gian vô cùng quan trọng đối với một y sư.
Hơn nữa, Chân Thiệu Nga đang ở tuổi trưởng thành.
Nghĩ đến việc sự học hỏi lúc này sẽ quyết định cả đời, thì việc này là chuyện không thể bỏ qua được.
“Đệ ấy không phải là người như vậy...”
Chân Thiệu Nga là ai chứ.
Ngay cả khi gia đình còn nguyên vẹn, hắn đã là một thần đồng, danh tiếng vang khắp Hồ Bắc.
Chẳng phải hắn là nhi tử mà phụ thân và mẫu thân đều vui mừng nói rằng đã xuất hiện một nhân tài có thể làm hưng thịnh gia tộc sao? Ngay cả sau khi gia cảnh sa sút, hắn vẫn chưa từng than vãn một lời, mà chuyên tâm vào việc trị bệnh và y thuật, là một tiểu đệ đáng tin cậy của nàng.
Thế mà giờ hắn lại bỏ học.
Từ trước đến nay chưa từng có chuyện như vậy, nên nàng càng lo lắng hơn. Chân Duệ Lan đưa tay vuốt ve chiếc vòng cổ Bạch Ngân Ngọc đeo trên cổ.
‘Mẫu thân.’
Song thân không còn, việc Chân Thiệu Nga trưởng thành đúng đắn đều phụ thuộc vào nàng. Chính vì vậy, Chân Duệ Lan đã luôn cố gắng hết sức để Chân Thiệu Nga có thể trở thành một y sư xuất sắc, bất kể có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ rằng có lẽ khoảnh khắc này chính là điểm khởi đầu cho việc Chân Thiệu Nga bắt đầu đi chệch hướng, Chân Duệ Lan cắn chặt môi.
“Phải tỉnh táo lại.”
Chân Duệ Lan quyết tâm, nếu Chân Thiệu Nga trở về nhà, nàng sẽ hỏi rõ vì sao lại bỏ học, sau đó sẽ nghiêm khắc răn dạy. Nếu cứ bỏ mặc từng chút một như vậy, hắn sẽ lệch lạc trong chớp mắt.
Lúc đó, phía cổng lớn bắt đầu trở nên ồn ào.
“Này, đã nói là có cơm ăn, ngủ lại một đêm rồi về là được mà!”
“Chẳng phải ta đã bảo là có việc phải làm rồi sao!”
“Vậy thì ngươi về một mình đi! Sao lại kéo ta theo làm gì hả!”
“Đã cùng đi thì phải cùng về chứ! Chúng ta còn phải bàn bạc nữa mà!”
“Hầy, phiền phức chết mất!”
Chân Duệ Lan mạnh mẽ mở cửa.
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy!”
Nhìn về phía cổng lớn, thấy Chân Thiệu Nga đang nửa kéo nửa lê Nguỵ Diễn Hạo vào trong.
“Đệ đối xử với khách nhân mà vô lễ như thế là sao?”
“Tỷ tỷ, không phải vậy...”
“Đệ còn không mau buông tay ra?”
“Vâng.”
Chân Thiệu Nga bĩu môi buông tay, Nguỵ Diễn Hạo nhìn hắn với vẻ mặt nham hiểm như thể đang hả hê.
“Đối đãi với khách của phụ thân như vậy, đệ có còn tỉnh táo không hả!”
“Đệ xin lỗi.”
Chân Thiệu Nga cúi gằm mặt, Chân Duệ Lan bước xuống sân, cúi đầu với Nguỵ Diễn Hạo.
“Đệ đệ của ta đã thất lễ. Đệ ất vốn không phải là đứa trẻ như vậy, mong ngươi lượng thứ.”
“Ta là người lớn, đương nhiên là sẽ rộng lòng mà thông cảm rồi.”
Giật giật.
Cơ mặt của Chân Thiệu Nga bắt đầu co giật.
Người lớn?
Nói vậy… thì cũng đúng.
Ừ thì đúng… nhưng…
Đã là người lớn thì phải biết giữ thể diện chứ?
Nếu Chân Thiệu Nga nói ra miệng thì chắc chắn sẽ bị răn dạy, nên hắn chỉ đành chịu đựng trong lòng.
“Ta biết thế nào cũng bị mắng mà.”
Hay là cứ nói thẳng ra rồi chịu răn dạy nhỉ?
Cho rằng như vậy sẽ không sinh bệnh trong tâm, Chân Thiệu Nga bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Ta có chuyện muốn nói riêng với đệ ấy, xin lỗi nhưng ngươi có thể tránh mặt một chút được không?”
“Vậy ta vào trong đây.”
“Ngươi đã dùng bữa chưa?”
“Chưa dùng.”
“Ta sẽ chuẩn bị ngay.”
“Đa tạ.”
Nguỵ Diễn Hạo gật đầu rồi vào phòng, Chân Duệ Lan liếc mắt nhìn Chân Thiệu Nga. Trước ánh mắt sắc bén đó, Chân Thiệu Nga giật mình cúi đầu.
“Có chuyện gì mà đệ lại lơ là việc học như vậy hả?”
“...Đệ xin lỗi.”
“Dù đệ làm việc gì đi nữa, nếu không cản trở y thuật thì ta sẽ không trách cứ. Nhưng chẳng phải lúc này là giờ học mà đệ đã hẹn với ta sao? Đệ có việc gì quan trọng hơn việc học à?”
“Không có.”
“Vậy tại sao đệ lại bỏ học?”
‘Đương nhiên là vì tên đó rồi.’
Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng hắn không thể thốt ra. Hắn biết rất rõ từ kinh nghiệm bấy lâu nay rằng tỷ tỷ của hắn là người không thích nghe biện minh.
“Đệ xin lỗi.”
Thế nên hắn chỉ còn một điều để nói.
“Khoảnh khắc chẩn bệnh sai lầm, tính mạng bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm. Đệ chẩn bệnh sai rồi còn dám nói lời xin lỗi sao?”
Chân Thiệu Nga cảm thấy nghẹt thở. Mỗi khi tỷ tỷ của hắn nói chuyện kiểu này, mọi cơ hội biện minh đều biến mất.
“Không. Không thể như vậy.”
“Được, đệ đã biết rồi. Vậy thì phải chịu phạt chứ?”
“Vâng.”
“Đệ vào phòng, chép Y Đế Nội Kinh mười lần đi. Nếu chưa xong thì không được ra ngoài.”
“...Vâng.”
Nhìn bóng lưng Chân Thiệu Nga rũ vai bước vào phòng, Nguỵ Diễn Hạo tặc lưỡi.
‘Bắt nạt tiểu tử này quá rồi.’
Y Quán là nơi liên quan đến tính mạng con người, nên dù biết rằng phải nghiêm khắc với những lỗi lầm nhỏ nhặt, nhưng điều này có vẻ hơi quá đáng.
“Thôi, không liên quan đến ta.”
Nguỵ Diễn Hạo đóng cửa rồi quay lưng nằm xuống. Dù Chân Thiệu Nga đáng thương, nhưng đó không phải là việc hắn nên can thiệp.
Có điều, Nguỵ Diễn Hạo chẳng mấy chốc đã nhận ra suy nghĩ đó của bản thân là sai lầm.
Mãi sau đó, Nguỵ Diễn Hạo mới muộn màng nhận ra rằng mối quan hệ không phải là thứ được định sẵn từ đầu, mà là thứ được tạo dựng nên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook