Thái Tôn Bí Lục
-
Chapter 67: Thiện Giả Bất Lai (2)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 67: Thiện Giả Bất Lai (2)
Tên nam nhân cảm thấy nghẹn lời.
Hắn là ai cơ chứ?
Trong giới Hắc Đạo vùng này, không ai là không biết đến hắn.
Ngay cả những kẻ có chút thế lực ở các con hẻm nhỏ cũng phải cụp đuôi bỏ chạy khi nghe đến cái tên Hắc Hùng Tả Kiệt, nổi tiếng với tính tình hung bạo.
Chẳng phải Tả Kiệt chính là nhân chứng sống của Hắc Đạo đã trụ vững hơn mười năm trong cái giới mà người thường khó lòng sống yên ổn được ba năm sao?
Thế mà hắn lại bị đối xử như vậy.
Nếu những kẻ biết tên hắn nghe được chuyện này chắc chắn sẽ kinh hãi.
‘Tên nào đây?’
Nói khó chịu thì không đúng lắm.
Nếu giải thích chính xác cảm giác này, thì chuẩn hơn là “chướng mắt” chứ không phải khó chịu.
Nhìn kẻ trông như bệnh nhân mà lại không như bệnh nhân kia, Tả Kiệt chỉ nhất thời hoảng hốt mà thôi, việc hắn cảm thấy khó chịu với tên tiểu tử mặt trắng bệch này là điều bất khả thi.
Tả Kiệt cố gắng phớt lờ cảm giác khó chịu chợt dâng lên, rồi mở miệng.
“Ngươi là ai?”
“…Nguỵ Diễn Hạo.”
Hơn nữa, tên này chắc thuộc dạng ăn gan hùm.
Ngay cả những tráng đinh bình thường cũng phải chùn chân khi nhìn thấy thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn và vết kiếm ngang mặt của Tả Kiệt.
Thế mà tên này, chẳng rõ là bị mù hay không biết sợ, nhìn Tả Kiệt mà không hề dao động chút nào hết.
‘Tên này có gì sao?’
Kẻ không sợ hãi vẻ bề ngoài của hắn, hoặc là main bá giấu nghề, hoặc là đồ mất trí.
“Ngươi là ai không quan trọng. Ra ngoài đi. Nơi đây không còn là Y Gia nữa.”
“Ồ, vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Nguỵ Diễn Hạo nghiêng đầu.
“Tại sao?”
“Tại sao ư? Vì nơi đây không còn là Y Gia nữa chứ sao!”
“Quả là một chuyện đáng tiếc.”
Nguỵ Diễn Hạo nói xong câu đó, lại dán đầu vào gối.
Tả Kiệt nhìn cảnh tượng hoang đường đó, tức đến nghẹn lời mà quát lên.
“Tên tiểu tử này bị điếc hả! Nơi đây không tiếp nhận bệnh nhân nữa, ngươi hiểu không!”
“Thì ta có phải bệnh nhân đâu.”
“Hả?”
Tả Kiệt ngây người hỏi lại.
“Ta không phải bệnh nhân.”
“Không phải bệnh nhân thì ngươi là cái gì?”
“Là khách nhân.”
“…Khách nhân?”
Khách nhân ư?
Cái y quán đã sụp đổ này làm gì có khách nhân nào đến chứ?
Vốn dĩ những gia đình đang thịnh vượng thường phải khổ sở vì khách, nhưng với những gia đình đang suy tàn, khách nhân còn khó tìm hơn cả tiền bạc.
Thế mà lại có khách nhân ở đây.
Và tại sao khách nhân lại trải chiếu nằm trong phòng dành cho bệnh nhân nghỉ ngơi chứ?
Đúng là chuyện không thể nào hiểu nổi.
“Khách nhân sao?”
Khuôn mặt Nguỵ Diễn Hạo giật giật vì bị quấy rầy giấc ngủ.
Thế gian này thật kỳ lạ, không chịu để yên cho kẻ đang ngủ. Dù đi đâu cũng sẽ có một tên không vừa mắt khi thấy người khác nằm nghỉ ngơi.
“Tai đại thúc bị điếc hả? Ta đã nói là khách nhân mà.”
Nguỵ Diễn Hạo nhỏ nhen trả lại nguyên lời vừa nghe được.
Nhưng phản ứng thì hoàn toàn khác.
“Ngươi nói gì cơ?”
Tả Kiệt tức giận vì bị tên tiểu tử kia nói lời thô tục, quát lớn đến mức mái nhà tranh cũng phải rung chuyển.
“Ra ngoài! Tên khốn nhà ngươi, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết lễ độ!”
Khi Tả Kiệt quát lớn, những người bình thường đều phải giật mình cúi đầu hoặc chùn chân. Gương mặt hung tợn và tiếng quát lớn vang dội của hắn, không cần động thủ cũng đủ khiến hầu hết mọi việc diễn ra theo ý Tả Kiệt.
Nhưng cái gã trước mắt hắn lại không phải người bình thường.
“Nhất định phải ra ngoài sao?”
“Ngươi nói gì?”
“Nếu không phải chuyện nhất định phải làm ở ngoài, thì ở đây cũng được mà. Cần gì phải phiền phức ra ngoài chứ. Gió cũng lạnh nữa.”
“….”
Tả Kiệt nghẹn lời.
Rốt cuộc tên này là kẻ nào?
Hắn tưởng Tả Kiệt đang khuyên nhủ hắn sao?
“Được thôi, ngươi cứ đứng yên đó. Ta sẽ vào!”
Tả Kiệt bước chân vào trong.
Hắn cảm thấy phải lôi cả chăn của tên ngông cuồng này ra ngoài mà quăng quật thì mới hả giận được.
“Khoan đã.”
Tả Kiệt vô thức dừng lại.
“Giờ có van xin cũng đã muộn rồi, tên khốn!”
“Không phải vậy.”
“Hả?”
“Vì ta là kẻ có lương tâm.”
Khuôn mặt Tả Kiệt ngây ra.
Tên này lại định nói gì nữa đây?
“Đã ăn bám mà còn lăn lóc, nếu còn làm bẩn phòng thì có bị gọi là sâu bọ cũng không có gì để phản bác cả. Cho nên, nếu không phiền, đại thúc có thể cởi giày ra rồi hãy vào được không? Ta sợ những người lau dọn phòng sẽ vất vả.”
“….”
Nguỵ Diễn Hạo rất lễ phép.
“Nếu khiến đại thúc khó chịu thì ta xin lỗi. Nhưng dù sao thì người ta cũng phải giữ gìn phép tắc chứ. Đại thúc thấy có đúng không?”
Tả Kiệt bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Tên tiểu tử này thật sự tỉnh táo sao?
Nếu tỉnh táo thì ít nhất cũng phải có chút ý tứ chứ, nhưng từ nãy đến giờ hành động của hắn lại quá kỳ lạ.
Mà nói đến đây, việc có khách nhân trong cái nhà này cũng thật kỳ lạ.
Bệnh nhân thì không nhất thiết phải bị bệnh.
Tả Kiệt lên tiếng hỏi với giọng nói nửa nghi ngờ nửa chắc chắn.
“Ngươi… lẽ nào đầu óc có vấn đề?”
Tả Kiệt nhìn Nguỵ Diễn Hạo với vẻ mặt thương hại.
Kẻ bị bệnh thân thể thì còn có cách chữa khỏi, nhưng nếu tên tiểu tử này đã mất trí từ sớm thì không thể cứu vãn được nữa.
Và sự nghi ngờ của Tả Kiệt dần biến thành sự chắc chắn.
Cứ ngỡ tên này tứ chi lành lặn mà lại nằm ườn trong Y Gia…
“Không phải.”
“Đáng thương thay…”
Lời biện minh của Nguỵ Diễn Hạo không lọt tai Tả Kiệt nữa. Kẻ điên thì không bao giờ tự nhận mình điên.
Cho nên, không nghe người điên trình bày.
“Không phải mà!”
“Được rồi, được rồi.”
Tả Kiệt gật đầu rồi lẳng lặng rút chân đã nửa bước vào phòng ra.
Hắn tự nhận bản thân là kẻ máu lạnh vô tình, nhưng không muốn dây dưa với kẻ điên. Hắn đã từng trải qua nhiều lần phiền phức khi kẻ điên thè lưỡi xông vào.
Hơn nữa, tên này trông còn trẻ mà đã hóa điên, nghĩ vậy cũng có chút đáng thương.
“Ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”
“Hả?”
Kẽo kẹt.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Nguỵ Diễn Hạo bắt đầu nghiêng đầu.
Cái tình huống gì thế này?
“Hắn thương hại ta à?”
Cảm giác hụt hẫng ập đến.
“Nói sao nhỉ…”
Nguỵ Diễn Hạo vắt óc suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng có thể đưa ra kết luận.
“Quả là một đại thúc tốt bụng.”
Trông thì như có thể xé xác cả trâu sống, nhưng không ngờ lại có tấm lòng lương thiện. Bởi vậy, không nên đánh giá người qua vẻ bề ngoài.
Nguỵ Diễn Hạo từ từ nhắm mắt lại.
Có vẻ ngoài kia đang ồn ào, nhưng đó là chuyện Chân Thiệu Nga phải tự lo liệu. Ngay cả hài tử ba tuổi cũng biết rằng nếu cứ xen vào chuyện của người khác thì sẽ phải chịu phiền phức.
Nguỵ Diễn Hạo lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Tuy tò mò nhưng lại thôi, vì hắn thấy mọi thứ đều phiền phức.
***
“Tự dưng gặp phải một tên kỳ lạ.”
Tả Kiệt đóng cửa lại rồi lắc đầu.
Tên tiểu tử kia đáng thương thật, nhưng đó không phải chuyện hắn cần bận tâm.
Cứ đuổi những người khác đi, trừ tên đó ra là được. Tên đó ở lại một mình thì Y Gia làm sao mà hoạt động được.
Mà, đầu óc không bình thường thì làm gì có tiền. Kẻ có tiền cũng không đời nào đến đây chữa bệnh.
Tả Kiệt không chút do dự mở toang cánh cửa phòng bên cạnh.
“Hết giờ chữa bệnh rồi! Cút đi!”
Chân Thiệu Nga nhìn thấy cảnh tượng đó, liền xông tới Tả Kiệt.
“Ngươi, ngươi không thể dừng lại sao!”
“Tên chuột nhắt bé tí này dám bám lấy ta hả? Tránh ra!”
“Ối!”
Tả Kiệt không chút do dự đá một cước, Chân Thiệu Nga lăn lộn trên sàn nhà.
“Người, người trong phòng đó thật sự đang nguy kịch. Nếu cứ đuổi đi như vậy mà người ta chết thì ngươi tính sao!”
“Kẻ lo lắng cho mạng sống của người khác như ngươi sao lại không trả tiền cho ta hả? Này, tên khốn! Ngươi biết ở đây cũng có không ít người sắp chết vì số tiền đó không? Kẻ quỵt nợ người khác mà dám giả bộ làm thánh nhân ư?”
“Chẳng phải ta đã nói sẽ trả sao! Nhưng giờ không có tiền thì phải chịu thôi!”
“Ta cũng cần lấy tiền nhưng ngươi lại nói không có tiền thì phải chịu thôi hả? Ngươi không thể thông cảm cho ta sao?”
Tả Kiệt cười nhếch mép chế giễu Chân Thiệu Nga, rồi lại bắt đầu lôi các bệnh nhân ra ngoài.
“Hừ!”
Chân Thiệu Nga lấy lại bình tĩnh.
‘Xông vào cũng không giải quyết được vấn đề.’
Cầu xin lòng thương của kẻ đã quyết tâm đến đây cũng chẳng thay đổi được gì. Phải bình tĩnh và lạnh lùng tìm cách giải quyết tình hình hiện tại.
‘Cách nào?’
Chân Thiệu Nga nhìn sang bên cạnh căn phòng mà Tả Kiệt đang quát tháo. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hắn không nói hai lời, lao thẳng vào phòng.
“Nguỵ công tử!”
Chân Thiệu Nga mạnh dạn lật tung tấm chăn mà Nguỵ Diễn Hạo đang đắp.
“Hự.”
Bị cướp mất tấm chăn như nửa linh hồn, Nguỵ Diễn Hạo nhìn Chân Thiệu Nga với ánh mắt hụt hẫng.
“Người ta muốn ngủ một chút mà…”
“Giờ này mà ngươi còn ngủ được sao!”
“Còn lý do gì mà không ngủ được chứ?”
Trời đâu có sập, đất đâu có lở?
“Ngươi không nghe thấy ngoài kia đang ồn ào hả? Khoan, vừa nãy hắn còn vào phòng này rồi đi ra mà.”
Nguỵ Diễn Hạo ngáp một cái.
“Vậy thì sao?”
Chân Thiệu Nga run rẩy cả người.
Đã ăn bám nhà người khác rồi mà lại dửng dưng vậy sao!
Ít nhất thì cũng nên giúp đỡ một chút cho xứng với số cơm đã ăn vào bụng chứ!
“Tên côn đồ kia đang gây rối đó.”
“Côn đồ?”
“Phải!”
“Trông có vẻ là người tốt mà…”
Nguỵ Diễn Hạo nghiêng đầu.
Tên đó là người có tấm lòng lương thiện, sao lại gọi là côn đồ chứ?
“Người tốt?”
Chân Thiệu Nga không khỏi nghi ngờ liệu Nguỵ Diễn Hạo và hắn có đang nhìn cùng một người hay không.
Nếu nói Tả Kiệt là người tốt, thì có nghĩa là Nguỵ Diễn Hạo đã mất trí rồi.
Nếu kẻ đến Y Quán gây rối mà là người tốt thì trên đời này còn ai là ác nhân nữa.
Nguỵ Diễn Hạo trông không giống một kẻ theo chủ nghĩa bác ái, vậy thì chắc chắn là hắn đã mất trí rồi.
Chân Thiệu Nga nhìn thẳng vào mắt Nguỵ Diễn Hạo.
Nhưng đáng tiếc, theo quan điểm y học, không thấy dấu hiệu của tâm bệnh hay bị điên.
“Ngươi, ngươi nhìn kiểu gì mà ra người tốt thế?”
Nguỵ Diễn Hạo khẽ nghiêng đầu rồi đáp.
“Hắn còn lo lắng cho ta nữa. Trông giống người có tấm lòng lương thiện mà…”
“Hắn gây rối như vậy mà vẫn là người tốt sao?”
“…Chắc hẳn là có lý do.”
Chân Thiệu Nga như muốn phát điên.
“Lý do gì! Lý do gì chứ!”
“Chuyện đó ta phải hỏi mới đúng. Tràng Chủ, sao chuyện lại thành ra như vậy?”
Chân Thiệu Nga giật mình rồi tiếp lời.
“À, có nợ chút tiền.”
“Nợ?”
“Số nợ phụ thân để lại vẫn còn một ít, hắn làm vậy là để đòi trả nốt số nợ đó.”
“Vậy sao?”
“Ừ.”
Nguỵ Diễn Hạo thong thả gật đầu rồi mở miệng. Sau khi biết rõ sự tình, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
“Thế thì ngươi sai rồi.”
“Hả?”
“Vậy sao ngươi lại mượn tiền người khác mà không trả? Đó là việc bẩn thỉu nhất trên đời.”
Chân Thiệu Nga sùi bọt mép.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook