Thái Tôn Bí Lục
-
Chapter 69 Thiện giả bất lai (4)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 69: Thiện giả bất lai (4)
“Không thể để hắn dẫn tiểu thư đi được…”
Ngụy Diễn Hạo chìm vào dòng suy nghĩ miên man.
Tiếng ồn ào bên ngoài đã vượt quá sức chịu đựng, hắn chỉ muốn bọn họ giữ yên lặng một chút. Khó khăn lắm mới lê được tấm thân đến cửa, trước đó, mọi chuyện vốn dĩ vẫn còn tốt đẹp.
Nguỵ Diễn Hạo đã rất đắn đo, không biết việc vươn tay mở cửa có đáng để hắn hao tâm tổn sức không, nhưng cuối cùng, vì để có được giấc ngủ ngon hơn, hắn quyết định chấp nhận sự phiền phức này.
Vấn đề nảy sinh ngay sau đó.
Vừa mở cửa, khó khăn lách người ra ngoài, hắn đã thấy Chân Duệ Lan đang bị một gã nam nhân mặt mày bặm trợn lôi đi.
Với gần hai mươi năm sống bằng cách nhìn sắc mặt người khác, Ngụy Diễn Hạo chỉ cần liếc qua là hiểu ngay tình hình. Và khi đã hiểu, đầu hắn bắt đầu tính toán.
Thực ra, Ngụy Diễn Hạo chẳng có lý do gì để giúp đỡ Chân Duệ Lan. Hắn đến đây chỉ vì lời giới thiệu của Văn Hữu Hoán, chính ông ấy bảo hắn hãy đến Thánh Thủ Trang thử xem sao.
Thế nhưng, hắn không thể làm ngơ trước tình cảnh này, bởi lẽ Chân Duệ Lan chính là người mang cơm cho hắn.
Nhìn cái cách Chân Thiệu Nga đối xử với hắn, Nguỵ Diễn Hạo biết chắc như đinh đóng cột rằng, một khi Chân Duệ Lan đi rồi, đừng nói đến cơm, ngay cả một củ khoai tây nguội lạnh, hắn cũng khó mà có được.
Vậy thì làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn Chân Duệ Lan bị lôi đi được chứ!
Nhờ sự dạy dỗ của vị sư phụ tàn nhẫn nào đó, Ngụy Diễn Hạo không chỉ lười biếng mà còn thêm thói ham ăn. Những bữa cơm sơn hào hải vị được dọn sẵn trong phòng mỗi ngày là thứ hắn không tài nào từ bỏ được.
Tất nhiên, có hơi bất tiện một chút, nhưng thà phiền phức một chút mà được ăn sơn hào hải vị, còn hơn là thoải mái mà phải gặm cơm thiu.
“Này, khoan đã.”
Ngụy Diễn Hạo lên tiếng gọi Tả Kiệt lại.
Nhưng Tả Kiệt hoàn toàn không hiểu nổi tình huống này.
“Tên tiểu tử nhà ngươi điên thật rồi sao?”
Tả Kiệt lắc đầu nguầy nguậy.
Gặp phải một kẻ điên, gã vốn không định chấp nhặt. Nhưng hành động của đối phương lại càng lúc càng quá đáng.
‘Nhịn đi.’
Dây dưa với một kẻ điên thì chẳng được lợi lộc gì.
“Đi thôi.”
Tả Kiệt thúc giục Chân Duệ Lan.
Chân Duệ Lan ngoái đầu nhìn Ngụy Diễn Hạo với ánh mắt có chút lưu luyến, rồi nàng thở dài một hơi, quay người đi.
Ngay khi nàng vừa định cất bước, giọng nói của Ngụy Diễn Hạo lại vang lên:
“Ta đã bảo không được dẫn nàng ấy đi cơ mà.”
Sự kiên nhẫn của Tả Kiệt cuối cùng cũng cạn kiệt.
“Tên điên kia, ta nhịn ngươi đủ rồi đấy!”
Tả Kiệt quay phắt người lại, ánh mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm Ngụy Diễn Hạo.
“Ngươi nói ta nghe xem, tại sao lại không được!”
“…Vì không có ai nấu cơm cho ta chứ sao.”
“Tại sao nữ nhân này phải nấu cơm cho ngươi chứ!”
“Cái đó thì ta không biết. Nhưng từ trước đến giờ, người cho ta ăn là tiểu thư đó. Nếu tiểu thư đó đi rồi, sẽ không có ai nấu cơm cho ta ăn nữa.”
“Thế á?”
Tả Kiệt nghiến răng kèn kẹt, bắt đầu bước về phía Ngụy Diễn Hạo.
“Vấn đề ở đây là cơm đúng không? Là cơm chứ gì? Vậy nếu ngươi không cần ăn cơm nữa, vấn đề sẽ được giải quyết, đúng chứ?”
“Ơ? Còn có cả kiểu suy nghĩ như thế cơ à?”
Ngụy Diễn Hạo lập tức rơi vào trạng thái trầm tư sâu sắc về mối quan hệ giữa sự sống và việc ăn uống của con người.
Nếu con người không cần ăn, thời gian ngủ sẽ nhiều hơn, vậy cuộc sống sẽ phong phú đến nhường nào chứ!
Tại sao một điều đơn giản như vậy mà hắn lại không nghĩ ra nhỉ!
‘Đều tại sư phụ!’
Tất cả là do sư phụ đã gieo vào đầu hắn cái định kiến rằng, nếu không ăn thì hắn sẽ phải lấy thời gian đó ra để luyện công.
Dù vô tình hay cố ý, sư phụ cũng đã để lại quá nhiều ảnh hưởng trong đời hắn.
Mà khoan, tại sao đại thúc kia lại tiến đến gần hắn với vẻ mặt hung tợn như vậy?
“Dừng lại!”
Chân Duệ Lan nhận ra tình hình, vội níu lấy cánh tay Tả Kiệt.
Nhưng Tả Kiệt đã dễ dàng hất Chân Duệ Lan ra, lao nhanh về phía Ngụy Diễn Hạo.
“Hôm nay ta sẽ giúp ngươi tỉnh táo lại.”
“Hả?”
Ngụy Diễn Hạo há hốc miệng, nhìn nắm đấm của Tả Kiệt đang bay về phía mình.
Tại sao đại thúc tốt bụng này lại đột nhiên tấn công hắn chứ?
“A, không được!”
Rầm!
Miệng thì chậm nhưng nắm đấm lại nhanh.
Cảm nhận được nắm đấm đã đến ngay trước mặt, cơ thể hắn phản ứng theo bản năng, tung một cú đấm móc vào quai hàm của Tả Kiệt.
“Ực!”
Tả Kiệt kêu lên một tiếng như thể bị rút cạn không khí trong phổi, cả người cứ thế, bay vút lên không trung.
“Ơ…”
Ngụy Diễn Hạo ngơ ngác, bật thốt lên một tiếng khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Rầm!
Tả Kiệt rơi xuống đất, bụi và đá vụn bay tung tóe.
“Ngươi không sao chứ?”
Những người xung quanh chứng kiến sự việc đều sững sờ nhìn Ngụy Diễn Hạo.
Tả Kiệt định đánh Ngụy Diễn Hạo, nhưng lại đột nhiên bay lên không trung rồi ngã lăn ra đất. Họ cứ ngỡ Ngụy Diễn Hạo đã ra tay, nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn thì lại thấy hắn hoàn toàn chẳng hay biết gì.
“Chuyện quái gì thế này?”
Các bệnh nhân dụi dụi mắt.
“Ư… ư…”
Tả Kiệt khó khăn gượng dậy từ dưới đất.
‘Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra vậy?’
Tả Kiệt cố gắng giữ vững luồng ý thức đang mờ dần và hồi tưởng lại.
Rõ ràng gã định cho Ngụy Diễn Hạo một bài học, định đấm cho hắn một trận.
Thế nhưng, trước mắt đột nhiên lóe lên, rồi gã thấy cả bầu trời trên cao, và cơn đau dữ dội ở lưng đã khiến gã mất ý thức trong giây lát.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
“Đại thúc, ngươi không sao chứ?”
“Hả?”
Nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh, Tả Kiệt khó khăn quay đầu lại.
“À, ờ, xin lỗi nhé. Ta không cố ý làm vậy đâu… Chỉ là, ta đã bị hành hạ quá nhiều, nên hễ có ai định đánh, ta sẽ theo bản năng phản đòn lại ấy mà.”
Tả Kiệt trợn trừng đôi mắt nặng trĩu, nhìn Ngụy Diễn Hạo.
“Vậy, vậy vừa rồi, là ngươi đánh ta sao?”
“Ta đã nói là không cố ý mà.”
“…”
“Hơn nữa, là ngươi định đánh ta trước, nên đây chỉ có thể coi là tự vệ chính đáng thôi.”
Tả Kiệt nhìn Ngụy Diễn Hạo với ánh mắt đầy hoang mang.
Bây giờ, gã có nên tin lời của tên điên này không?
Rõ ràng, gã đã bị thứ gì đó đánh trúng.
Hơn nữa, thủ phạm còn vừa tự thú.
Có kẻ đánh, có người bị đánh, nhưng Tả Kiệt hoàn toàn không thể hiểu nổi tình huống này.
“Ngươi vừa đánh ta ư?”
“Ta đã nói xin lỗi rồi cơ mà.”
“Thật sao?”
Ngụy Diễn Hạo thở dài.
Sau quãng thời gian dài đằng đẵng sống cùng Bạch Vô Hạn, khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hắn đã nhận ra một điều: thế gian này chẳng hề có thứ gọi là lòng tin.
Nói thật cũng không ai tin, hắn biết phải làm sao đây.
“Thực ra…”
Ngụy Diễn Hạo hắng giọng.
“Ta hiểu, dù ta nói ra ngươi cũng sẽ khó mà tin tưởng, nhưng sự thật là vậy, ta cũng không biết phải diễn đạt thế nào nữa. Dù sao thì ta cũng đã tự thú rồi đấy nhé.”
Tả Kiệt xoa xoa cái cằm ê ẩm, dụi mắt.
Vậy là…Tên điên này vừa đánh gã thật ư?
Hắn đánh gã?
Cái tên ngốc quấn chăn kín mít, mắt còn dính đầy ghèn này vừa ra tay đánh gã á?
‘Mình có nên tin chuyện hoang đường này không?’
Hơn nữa, đó còn là một cú đánh mạnh đến mức khiến gã gần như bất tỉnh trong chốc lát.
Nếu suy nghĩ một cách bình thường thì…
‘Quá sức vô lý!’
Thà gã tin có một cao thủ nào đó đang ẩn mình để bảo vệ tên này, còn hơn là tin cái tên trông như đến con gà cũng chẳng giết nổi đó đã đánh bay gã lên không trung.
‘Dù là trường hợp nào thì cũng không phải là tin tốt.’
Nếu tên ngốc này thật sự đánh bay gã thì đó là vấn đề, nếu có cao nhân nào đó đang bảo vệ tên ngốc này thì đó cũng là vấn đề.
“Hừm…”
Tả Kiệt cảm thấy tình hình đang diễn biến không mấy tốt đẹp.
‘Thử thêm lần nữa xem sao?’
Dù có cao nhân ẩn mình, nhưng xem ra họ không muốn làm lớn chuyện vì trên người gã cũng chẳng có thương tích gì.
Vậy để gã thử thêm một lần nữa cho chắc thì cũng không đến nỗi mất mạng đâu nhỉ.
Tả Kiệt từ từ tiến lại gần Ngụy Diễn Hạo.
“Ơ, không được.”
Ngụy Diễn Hạo nghiêng đầu.
“Ngươi lại định làm gì vậy?”
“Hừ!”
Tả Kiệt siết chặt nắm đấm, bổ thẳng vào đầu Ngụy Diễn Hạo.
Trong khoảnh khắc.
Rầm!
Một tiếng va chạm nặng nề hơn hẳn lúc trước vang lên.
Tả Kiệt như con chó bị cỗ xe có bốn ngựa kéo đâm phải, bay vút lên không trung rồi rơi xuống đất, sau đó lăn lông lốc xuống con dốc với tốc độ kinh hoàng.
“Grừưưưư…”
Tiếng rên rỉ như phát ra từ địa ngục thoát ra từ miệng Tả Kiệt.
Đau, đau chết mất thôi.
Tả Kiệt có cảm giác như phần trên cổ của gã đã biến mất.
“Ta đã bảo là không được rồi còn gì.”
Ngụy Diễn Hạo tặc lưỡi, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Tuyệt đối không phải là do ta muốn làm vậy đâu. Ngươi cứ thử sống chung với một lão nhân tính tình quái gở, không cần biết người khác đang nghỉ ngơi hay đang ngủ, cứ tấn công trước rồi tính sau, chỉ cần sống như thế hai tháng thôi là ngươi cũng sẽ giống ta ngay.”
Rốt cuộc là từ nãy đến giờ, tên điên đó đang nói cái gì vậy.
“Đừng lo. Ở đây là y quán mà. Ngươi bị thương thì cũng sẽ có người chữa trị cho ngươi ngay thôi.”
Tả Kiệt cố gắng mở to đôi mắt đang díu lại, gượng người dậy.
Một cảm giác khủng hoảng dâng lên, nếu gã dính thêm một đòn như vừa nãy, dù sống sót, cũng có thể sẽ phải sống suốt đời như một kẻ tàn phế.
“Grừưư…”
Lần này, nhờ mở to mắt, gã đã thấy rõ ràng. Ngay trước khi nắm đấm của gã chạm vào đầu Ngụy Diễn Hạo, tay của hắn đã từ trong chăn thò ra, đấm thẳng vào cằm gã.
Tại sao một cú đấm lại có thể đau thấu xương tuỷ đến vậy chứ!
Lăn lộn trong giới Hắc đạo đã lâu, Tả Kiệt đã đánh và bị đánh không biết bao nhiêu lần. Gã đã trở nên chai sạn với việc chịu đòn. Hơn nữa, để tồn tại ở Hắc đạo, gã cũng thường xuyên luyện tập Thiết Bố Sam, một loại ngoại công cấp thấp.
Thế nhưng, không phải bị đao kiếm chém, chỉ bị ăn một cú đấm thôi mà lại đau đến thế này ư…
Làm sao nắm đấm của một con người lại có thể gây ra một cú sốc như vậy lên cơ thể rắn chắc như sắt của Tả Kiệt chứ?
‘Là cao thủ!’
Suy nghĩ ngắn gọn, tính toán nhanh chóng.
Dù rất không muốn, nhưng gã không thể không thừa nhận rằng, tên điên trước mắt này là một cao thủ. Hơn nữa, đó là một cao thủ thực sự, người có thể biến kẻ tầm thường như gã thành một đống thịt nát chỉ trong nháy mắt, nếu hắn muốn.
“…Xin hỏi cao nhân từ đâu đến?”
Giọng điệu của Tả Kiệt trở nên cung kính hơn hẳn.
“Ta không phải cao nhân.”
Tả Kiệt chưa từng nghe nói có tên điên nào lại trở thành cao thủ, vậy nên tên này chắc chắn không phải kẻ điên, mà là một kẻ lập dị.
Trên giang hồ, thứ nguy hiểm nhất không phải danh môn chính phái, cũng không phải Hắc đạo.
Mà chính là những kẻ lập dị có võ công cao cường nhưng suy nghĩ lại chẳng theo lẽ thường, không ai đoán được.
Thường thức trên giang hồ dạy rằng, tuyệt đối không nên dây dưa với những kẻ như vậy, vì không biết lúc nào họ sẽ làm ra chuyện gì.
Và theo Tả Kiệt thấy, tên trước mắt này hội tụ đủ mọi yếu tố của một kẻ lập dị.
“Không biết vì duyên cớ gì mà ngài lại can thiệp vào chuyện này, nhưng đây là việc cá nhân của tại hạ.”
“Ta biết.”
“Hơn nữa, bên này có giấy tờ khế ước nợ nần rõ ràng. Dù có đến quan phủ, họ cũng sẽ đứng về phía tại hạ thôi.”
“Chắc vậy.”
“Vì vậy, xin ngài đừng can thiệp thêm nữa.”
Ngụy Diễn Hạo trả lời, vẻ mặt rất chán chường.
“Cái đó thì ta e là hơi khó.”
“Tại sao?”
“Ta đã nói lúc nãy rồi còn gì. Tiểu thư đó nấu cơm cho ta ăn. Nếu tiểu thư đó đi rồi, sẽ không có ai cho ta ăn nữa.”
“…”
Mặt Tả Kiệt co giật.
Vậy là, tất cả những chuyện ầm ĩ này thực sự chỉ vì miếng ăn thôi ư?
“Chỉ vì chút đồ ăn tầm thường đó mà ngài lại dám cản trở việc của Hắc Chu Bang sao?”
“Hắc Chu Bang?”
“Đó là bang phái tại hạ đang ở, cũng là nơi mà nữ nhân kia nợ tiền. Không biết ngài lợi hại đến đâu, nhưng Hắc Chu Bang tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này.”
“Ờ, ừm…”
Ngụy Diễn Hạo nghiêng đầu, rồi mỉm cười nói:
“Vậy bây giờ ta rút lui còn kịp không?”
“Tên khốn kiếp nhà ngươi…”
Lần đầu tiên trong đời, Chân Thiệu Nga gào thét văng tục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook