Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
-
Chương 13- Khảo nghiệm võ lý
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Phó Ẩn Tuyết có thể rời khỏi võ quán trung cấp sau một tháng.
Lôi Điện Vô Song.
Để luyện độc môn võ học này của Thiên Vận Quang, tinh hoa của sát kiếm, Phó Ẩn Tuyết đã mất trọn một tháng.
Nếu so với Dã Thú Đạo, một môn võ gần như không thể học được nhưng cậu lại lĩnh hội chỉ trong nửa tháng, thì đây quả là một khoảng thời gian khổng lồ.
'Thật sự quá vất vả.'
Phó Ẩn Tuyết lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi khi bước về phía võ quán cao cấp.
Trong suốt một tháng qua, cậu không chỉ đơn thuần học kiếm pháp. Cậu còn học cả lý thuyết võ học chính thống mà trước đây chưa từng được tiếp xúc.
Những yếu quyết của thượng thừa võ học phải mất nhiều năm để lĩnh hội, nay lại phải dồn hết vào trong đầu chỉ trong một tháng...
Quá trình đau đớn và khổ sở đó khó có thể dùng lời để diễn tả.
Cạch.
Mở cánh cửa võ quán cao cấp, Phó Ẩn Tuyết lộ vẻ mặt kỳ lạ.
Điều đáng ngạc nhiên là võ quán cao cấp không giống một võ quán, mà giống một học đường để học chữ hơn.
Bên trong có hình bán nguyệt, một bục giảng cao đặt phía trên, bên dưới là bàn và ghế.
Và đứng trên bục giảng là một ông lão với mái tóc bạc búi cao, đó là Đoạn Thiên Dương, giáo đầu của võ quán cao cấp.
"Tôi là Phó Ẩn Tuyết."
Khi ánh mắt chạm nhau, Phó Ẩn Tuyết trang trọng chắp hai tay lại.
"Tôi đã được giáo đầu Thiên Vận Quang chỉ dạy, và hôm nay được lên võ quán cao cấp."
"Ta đã nghe chuyện rồi. Nghe nói là một võ tài có thực lực đáng nể."
Đoạn Thiên Dương mỉm cười và chỉ vào một chỗ trống.
"Mau ngồi đi. Ta cũng vừa định bắt đầu."
Khi Phó Ẩn Tuyết ngồi xuống, cậu cảm nhận được những ánh mắt khó chịu từ các tu luyện sinh xung quanh.
'Khác thật.'
Phó Ẩn Tuyết có thể cảm nhận được.
Những ánh mắt "khinh bỉ" mà cậu thường xuyên gặp trước đây đã biến mất. Bây giờ, chỉ còn sự tò mò, kính nể, hoặc ghen tị.
Và lý do là bởi cậu đã hạ gục Bích Hàn Tinh chỉ bằng một đòn.
'Chỉ vì chuyện này thôi sao?'
Phó Ẩn Tuyết cảm thấy ghê tởm.
Việc lau chùi thi thể là một nghề bị khinh bỉ, còn việc một võ giả giết người lại nhận được sự kính nể và ngưỡng mộ?
Là một người chỉ luyện võ để báo thù, Phó Ẩn Tuyết không thể hiểu được thế giới võ lâm tàn khốc và vô tình này.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu nghiên cứu pháp môn hôm nay."
Đoạn Thiên Dương liếc nhìn Phó Ẩn Tuyết rồi đứng trên bục giảng nói với giọng trầm.
"Vì có một tu luyện sinh mới đến, ta sẽ giải thích lại một lần nữa về ca quyết và thất giáo của Hoả Vũ Kiếm. Biến thân câu hữu lực, Lập thân trung chính, Hàm hung bạt bối, Nhất phát vị thâm nhập...".
Ca quyết của Hoả Vũ Kiếm, môn kiếm pháp phá hủy mọi thứ bằng những giọt mưa lửa, cũng không khác nhiều so với các môn phái khác.
Nói cách khác, điều này có nghĩa là Hoả Vũ Kiếm rất coi trọng nền tảng cơ bản.
'Thì ra là vậy.'
Phó Ẩn Tuyết chăm chú lắng nghe bài giảng pháp môn của Đoạn Thiên Dương, đôi mắt nheo lại.
Nếu cậu không học lý thuyết võ học và thượng thừa kiếm pháp ở võ quán trung cấp, chắc chắn cậu sẽ không thể hiểu được những pháp môn này.
Bài giảng tiếp tục trong khoảng nửa canh giờ.
"Hôm nay, phần diễn giải pháp môn sẽ kết thúc tại đây."
Đoạn Thiên Dương gấp sách lại và bước xuống bục giảng với dáng đi còng lưng.
"Năm người đã được lão phu chỉ ra lỗi sai trước đây, và cả tiểu tử ngươi nữa, hãy đi theo ta."
Thấy Phó Ẩn Tuyết có vẻ thắc mắc, Đoạn Thiên Dương nói với giọng dịu dàng.
"Không cần căng thẳng. Chúng ta sẽ đến sân luyện võ để rèn luyện kiếm pháp."
Bước ra ngoài, một sân luyện võ với những tấm đá xanh trải rộng hiện ra.
Ánh nắng ấm áp và đâu đó có một làn gió xuân mát mẻ thổi qua.
Thật bình yên.
Nếu Phó Ẩn Tuyết chưa trải qua cửa ải thứ hai của cái chết, chưa có trận so tài sinh tử với Bích Hàn Tinh ở võ quán trung cấp...
Thậm chí Phó Ẩn Tuyết cũng có thể bị bầu không khí nhàn nhã và yên bình ở võ quán cao cấp này mê hoặc.
'Chẳng bao lâu nữa, sẽ lại đổ máu thôi.'
Cậu có thể khẳng định điều đó.
Khi quá trình học ở võ quán kết thúc, tất cả sự bình yên này sẽ tan biến như bọt biển.
"Tiểu tử, ngươi cũng đến gần hơn đi."
Đoạn Thiên Dương thấy Phó Ẩn Tuyết đang chìm trong suy nghĩ và bị bỏ lại phía sau liền ra hiệu.
"Thời gian học tập là có hạn. Hãy bỏ những tạp niệm đi."
Đoạn Thiên Dương có vẻ như đã nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Phó Ẩn Tuyết.
"Tôi xin lỗi."
Khi Phó Ẩn Tuyết cúi đầu, Đoạn Thiên Dương mỉm cười.
"Không cần xin lỗi lão phu."
Trên sân luyện võ rộng hơn ba trăm thước, sáu tu luyện sinh, bao gồm cả Phó Ẩn Tuyết, tụ tập thành một vòng tròn, và đứng ở trung tâm là Đoạn Thiên Dương với dáng lưng còng.
"Hôm nay, ta sẽ nói về vô kiếm thắng hữu kiếm."
Đoạn Thiên Dương cầm một cành cây trơ trụi trên thắt lưng.
Đột nhiên, từ phía sau thân hình gầy gò, còng lưng, một khí thế tựa như ngọn núi khổng lồ đột ngột bộc phát.
"Thiên giáo đầu có nói ngươi mới chỉ bắt đầu học kiếm pháp... không, học võ công phải không."
Ánh mắt Đoạn Thiên Dương vẫn dán chặt vào Phó Ẩn Tuyết.
"Sự thật là vậy sao?"
Phó Ẩn Tuyết không do dự gật đầu.
"Vâng, đúng vậy."
Ngay lập tức, ánh mắt của các tu luyện sinh xung quanh thay đổi.
Một kẻ đã hạ gục Bích Hàn Tinh, đệ tử của Tu La Kiếm Môn, lại mới chỉ học võ công sao?
Cùm cụp.
Ngay lúc đó, ánh mắt của các tu luyện sinh hoàn toàn thay đổi.
— Không thể tin được!
Nhưng họ buộc phải tin.
Nếu nói dối trước mặt Đoạn Thiên Dương, giáo đầu của võ quán cao cấp, hay đúng hơn là một trưởng lão của Hoả Vũ Kiếm Môn, thì đừng nói đến Thập Ma Truyền Nhân, mà họ thậm chí còn không thể có chỗ đứng trong ma đạo võ lâm.
'Phức tạp rồi.'
Phó Ẩn Tuyết cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía, mày hơi nhíu lại.
— Không được thu hút sự chú ý.
Chân lý mà Phó Ẩn Tuyết đã học được khi vượt qua cửa ải sinh tử thứ hai chính là không được thu hút sự chú ý của các tu luyện sinh khác.
Vì một khi bị chú ý, có nghĩa là trở thành đối tượng bị đề phòng.
"Hừm. Thì ra là vậy."
Bất kể ánh mắt của các tu luyện sinh có thay đổi hay không, Đoạn Thiên Dương vẫn tiếp tục nói chuyện với Phó Ẩn Tuyết.
"Vậy ngươi có biết về võ lý của vô kiếm thắng hữu kiếm không?"
"Không biết."
"Tốt. Vậy ta sẽ giải thích một cách đơn giản."
Đoạn Thiên Dương mỉm cười, liếc nhìn cành cây rồi nói với giọng điệu điềm tĩnh.
"Vô kiếm thắng hữu kiếm đúng như tên gọi của nó, là cảnh giới có thể đánh bại người cầm kiếm ngay cả khi không có kiếm. Nói một cách đơn giản, là trạng thái mà việc thi triển kiếm pháp không bị bất kỳ giới hạn nào dù có kiếm hay không."
Có lẽ vì đang nói về một kiếm pháp thâm sâu, giọng nói của Đoạn Thiên Dương dần trở nên mạnh mẽ hơn.
"Để đạt đến cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm, ranh giới giữa cánh tay và kiếm phải biến mất. Có ai đoán được ý nghĩa của câu này không?"
Lúc này, Đoạn Thiên Dương mới rời mắt khỏi Phó Ẩn Tuyết và nhìn các tu luyện sinh xung quanh.
Nhưng không ai trả lời. Hầu hết các kiếm phái ma đạo đều coi trọng thực chiến, không hề có nơi nào bàn luận về lý lẽ của kiếm pháp hay cảnh giới võ học.
"Chẳng phải có ý nghĩa tương tự như kiếm thủ hợp nhất hay thân kiếm hợp nhất sao?"
Sau một hồi im lặng, một thiếu niên đeo thanh thiết kiếm sau lưng bước ra và hỏi, Đoạn Thiên Dương nở một nụ cười nhạt.
"Có một chút khác biệt. Kiếm thủ hợp nhất là sử dụng kiếm một cách tự do như một bàn tay có máu thịt, còn thân kiếm hợp nhất là cảnh giới mà cơ thể trở thành một thanh kiếm."
Và ánh mắt của Đoạn Thiên Dương lại dán vào Phó Ẩn Tuyết.
"Thế nào. Ngươi có đoán được ý nghĩa của việc ranh giới giữa cánh tay và kiếm phải biến mất không?"
Phó Ẩn Tuyết im lặng.
Nhưng Đoạn Thiên Dương vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Phó Ẩn Tuyết.
"Theo suy nghĩ của tôi..."
Sau một hồi im lặng thật lâu, Phó Ẩn Tuyết từ từ mở lời.
"Chẳng phải là việc nắm bắt ranh giới giữa có (hữu) và không (vô) sao?"
Đó là một câu trả lời khó hiểu.
Nhưng Đoạn Thiên Dương nở một nụ cười đầy ẩn ý sau khi nghe câu trả lời.
"Tiểu tử, chắc hẳn ngươi mới bắt đầu luyện kiếm pháp thật rồi."
Trước lời nói của Đoạn Thiên Dương, tất cả tu luyện sinh đều cười khẩy.
— Cứ tưởng là một kỳ tài ghê gớm lắm... ai dè chỉ nói mấy lời có vẻ hay ho thôi.
— Giáo đầu Đoạn đã nói vậy thì chắc chắn là một tay mơ rồi.
Lắng nghe tiếng xì xào của các tu luyện sinh, Đoạn Thiên Dương nhìn Phó Ẩn Tuyết và nói với giọng đủ nghe.
"Nếu không, làm sao có thể lĩnh hội được sự giác ngộ của một tuyệt thế kiếm khách đã trải qua hàng chục năm sinh tử."
Ngay lập tức, ánh mắt của các tu luyện sinh dao động như sóng nước.
Nhìn tình hình thì câu nói của Phó Ẩn Tuyết dường như có lý.
"Tôi chỉ dám mạo muội đoán thôi."
"Ha ha ha. Cũng có thể."
Đoạn Thiên Dương mỉm cười hài lòng, nói với Phó Ẩn Tuyết bằng giọng trầm.
"Ngươi có thắc mắc tại sao lão phu cứ kiên trì hỏi ngươi không?"
"Vâng, đúng vậy."
"Trong thời gian ngươi ở võ quán trung cấp, tất cả các tu luyện sinh ở đây đã học xong thức đầu tiên của Hoả Vũ Kiếm, Huyền Chi Hựu Huyền. Và bây giờ đã bước vào phần kiếm luận."
Lão bước lại gần Phó Ẩn Tuyết, nói với một giọng lạnh lùng hơn hẳn.
"Nhưng vì ngươi đột nhiên đến giữa chừng, nên lão phu đang ở trong một tình huống khó xử. Ngươi có hiểu ý ta không?"
Phó Ẩn Tuyết gật đầu.
Trước đây, cậu may mắn được Chân Giác và Thiên Vận Quang chỉ dạy một kèm một.
Nhưng võ quán cao cấp là nơi tụ họp những kỳ tài được chọn ra để học Hoả Vũ Kiếm thực sự. Tuyệt đối không có ngoại lệ.
"Nếu ngươi không thể hiểu và theo kịp những gì ta hỏi ngay bây giờ, lão phu sẽ lập tức đuổi ngươi đi."
Đoạn Thiên Dương nhìn năm tu luyện sinh đứng phía sau Phó Ẩn Tuyết bằng ánh mắt sắc bén.
"Các ngươi cũng vậy. Dù đã đến võ quán cao cấp nhưng vẫn chưa luyện kiếm pháp của bản môn một cách đúng đắn."
Một sự im lặng nặng nề như chì bao trùm khắp sân luyện võ rộng lớn.
"Nếu hôm nay các ngươi không thể hiểu và lĩnh hội ngay lập tức về kiếm luận mà lão phu đang giảng, các ngươi sẽ phải rời khỏi võ quán do bản môn lập ra ngay lập tức."
Lúc này, Phó Ẩn Tuyết mới hiểu tại sao Đoạn Thiên Dương lại gọi năm tu luyện sinh và cậu ra riêng.
'Ông ta muốn kiểm tra xem chúng ta có đủ tư chất để ở lại võ quán cao cấp không.'
Hoả Vũ Kiếm Môn, được mệnh danh là đệ nhất kiếm môn của ma đạo.
Quá trình học kiếm pháp của họ chưa bao giờ dễ dàng.
"Có vẻ như ngươi đã hiểu được phần nào đạo lý của vô kiếm thắng hữu kiếm... Vậy ta hỏi ngươi trước."
Xoẹt!
Một tia sáng lóe lên, và Đoạn Thiên Dương đã đưa cành cây đến sát gian mày của Phó Ẩn Tuyết.
"Nếu lão phu đang cầm một thanh trường kiếm, gian mày của ngươi đã bị mũi kiếm đâm trúng."
Rồi lão thu tay lại và hỏi Phó Ẩn Tuyết.
"Nếu bị tấn công bất ngờ như bây giờ, mà trong tay ngươi không có kiếm? Ngươi sẽ thi triển kiếm pháp thế nào?"
"Nếu trong tay không có kiếm..."
"Nói trước, đây là một câu hỏi thực chiến. Nếu trả lời suông, chi bằng không trả lời."
Một tiếng thở dài tự nhiên thoát ra từ miệng Phó Ẩn Tuyết.
Việc trao đổi kiếm luận còn khó hơn cả việc sống sót trong một trận chiến sinh tử.
Rồi cậu bỗng đối diện với ánh mắt sắc bén của Đoạn Thiên Dương.
'Nếu đây là thực chiến...'
Dù không có kiếm, hay chỉ với một cành cây nhỏ, Đoạn Thiên Dương cũng có thể dễ dàng xuyên thủng đầu cậu.
'Không có kiếm. Mình không có kiếm...'
Lúc đó, Phó Ẩn Tuyết dường như đã lĩnh hội được điều gì đó và gật đầu.
"Ngài đã nói rõ là đối phương cầm kiếm."
Và cậu tự tin nhìn thẳng vào mắt Đoạn Thiên Dương.
"Tôi sẽ dùng kiếm của đối phương. Đó là vô kiếm thắng hữu kiếm mà tôi có thể làm ngay bây giờ."
Xoạt.
Và Phó Ẩn Tuyết vươn tay ra với tốc độ như chớp, chạm vào cành cây mà Đoạn Thiên Dương đang cầm.
"Một kết luận vội vàng."
Đoạn Thiên Dương cười khẩy rồi nhẹ nhàng vung tay theo chiêu phá toái hư không, đánh vào cổ tay Phó Ẩn Tuyết.
"?"
Nhưng chiêu thức của Đoạn Thiên Dương không thể hoàn thành.
Phó Ẩn Tuyết đã dự đoán trước hành động của lão và lao thẳng vào lòng lão.
"...!"
Đoạn Thiên Dương há hốc mồm nhưng không thể phát ra tiếng.
Thực lực của lão, một trưởng lão của Hoả Vũ Kiếm Môn, cao hơn Phó Ẩn Tuyết một trời một vực.
Thế nhưng Phó Ẩn Tuyết vẫn có thể thu hẹp khoảng cách là nhờ vào con mắt có thể dự đoán chiêu thức chỉ bằng chuyển động của tay.
Và nhờ công năng sắc bén đến đáng sợ của Dã Thú Đạo.
"Ha ha ha..."
Đoạn Thiên Dương đứng há hốc mồm một lúc rồi bật cười ha hả.
"Ư ha ha ha!"
Cười ha hả, chỉ vào mặt Phó Ẩn Tuyết như thể đã tìm thấy điều gì thú vị, lão nói.
"Hợp cách."
Và lão vỗ vai Phó Ẩn Tuyết, gật đầu.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook