Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
-
Chương 15- Đọ kiếm
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Hừm.”
Đoạn giáo đầu nhíu chặt lông mày.
Trông lão vừa như đang kìm nén sự tức giận, vừa như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa.
Huyền Chi Hựu Huyền, một kiếm chiêu có thể ngăn chặn những đòn tấn công bất ngờ và sắc bén của địch, có thể nói là một chiêu thức nghiêm trang và tinh tế nhất trong ma đạo.
Thế nhưng chiêu thức của Phó Ẩn Tuyết lại tùy ý không thể nắm bắt được, mỗi động tác đều chứa một luồng sát khí sắc bén.
“Ngươi có thể về chỗ.”
Đoạn giáo đầu không đưa ra bất kỳ lời đánh giá nào về kiếm pháp của Phó Ẩn Tuyết.
Thay vào đó, lão nhìn một tu luyện sinh khác và nói.
“Từ Chấn Hà.”
Một người mang kiếm trên lưng bước ra giữa sân luyện võ.
Cậu ta không búi tóc mà để gọn gàng thành hai lọn, để lộ đôi mắt dài và lớn.
Thân hình và gương mặt gầy gò, cùng với cặp lông mày mỏng khiến người ta khó phân biệt được đó là nam hay nữ.
“Có gì sai bảo ạ?”
Giọng nói cậu ta trong trẻo và thanh thoát như gió xuân, nhưng trong đôi mắt lại như có hàng trăm cây kim đang trút xuống.
‘Cậu ta đã tu luyện võ công một cách có hệ thống từ khi còn rất nhỏ.’
Nghề liệm sư là một công việc mà phải liên tục cởi và mặc quần áo cho thi thể.
Phó Ẩn Tuyết đã nhìn thấu ngay lập tức, dù thân hình Từ Chấn Hà có vẻ gầy gò và mảnh khảnh, thực tế cậu ta có cơ bắp săn chắc và cân đối.
“Hãy thi triển kiếm pháp một lần.”
Theo lời Đoạn giáo đầu, Từ Chấn Hà chắp hai tay lại rồi rút kiếm.
Chiing.
Thanh thiết kiếm cũ kỹ rút ra khỏi vỏ kiếm rỉ sét vang lên một âm thanh trong trẻo như bảo kiếm.
Đó là bởi Từ Chấn Hà đã rút kiếm và dồn chân khí hùng hậu vào nó.
Soạt!
Khi chiêu thức được thi triển, một âm thanh khó chịu như tiếng con rắn độc đang rít lên vang vọng khắp nền đất.
Đồng thời, những kiếm chiêu sắc bén lan truyền ra từ phía chân của Từ Chấn Hà, tạo thành những vòng tròn đồng tâm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Cùng với âm thanh như lá cờ phất phơ trong gió bão, những kiếm ảnh do thanh thiết kiếm tạo ra bay vút lên không trung.
Cạch.
Kiếm ảnh trên không trung đột nhiên biến mất, và Từ Chấn Hà đã tra kiếm vào vỏ từ lúc nào không hay.
“Hừm.”
Đoạn giáo đầu lại trầm ngâm.
Vừa rồi, chiêu kiếm của Từ Chấn Hà đã thi triển là một chiêu thức để đối phó với chiêu Huyền Chi Hựu Huyền của Phó Ẩn Tuyết.
‘Có nghĩa là cả hai đã ngửi thấy mùi máu rồi sao.’
Phó Ẩn Tuyết và Từ Chấn Hà.
Họ đã gặp gỡ và tạo ra những kiếm chiêu mới một cách ngẫu nhiên, giấu đi thực lực của mình.
Như thể đã đoán trước được một cơn phong ba huyết vũ sắp xảy ra.
'Đúng là những kỳ tài như thế này không thể không đoán trước được điều đó.'
Đoạn giáo đầu nở một nụ cười cay đắng, nhìn vào ánh mắt tràn đầy sự quyết liệt và thông minh của các tu luyện sinh.
Và lão đành phải thừa nhận.
Những tu luyện sinh ở võ quán cao cấp này đều đã lĩnh hội được tinh tuý của Huyền Chi Hựu Huyền.
Và họ cũng có bộ óc xuất chúng để dự đoán những điều sắp xảy ra ở Địa Ngục Đảo.
***
Sau khi buổi tu luyện ở võ quán kết thúc, hầu hết các tu luyện sinh đều trở về nơi ở của mình để nghỉ ngơi hoặc luyện công.
Nhưng Phó Ẩn Tuyết, sau khi kết thúc buổi tu luyện, lại lang thang khắp nơi trên Địa Ngục Đảo như một lữ khách đến du ngoạn.
Sau khi đi qua một khu rừng rậm, cậu nhìn thấy một cái ao có mùi ẩm mốc và một võ quán lớn hiện ra trước mặt.
Phó Ẩn Tuyết gật đầu khi nhớ lại tấm bản đồ được ghi trên da cừu trước hang động.
'Chỗ đó là võ quán của Địa Ngục Huyết Thành.'
Mặc dù được gọi là một hòn đảo xa xôi tách biệt với đất liền, Địa Ngục Đảo không hề nhỏ.
Không chỉ có mười võ quán của Ma Đạo Thập Môn được dựng lên ở nhiều nơi, mà còn có những ngọn núi đá, những khu rừng rộng lớn và những tòa tháp không rõ mục đích được xây dựng trên khắp hòn đảo.
“Nơi này không được vào.”
Đôi khi, khi cậu đi lang thang qua những khu rừng hay các khu vực bên ngoài hòn đảo, có những nhân vật bất ngờ xuất hiện như những bóng ma.
Nói là vệ sĩ bảo vệ khu vực thì võ công của họ quá cao, nhưng gọi là giáo đầu thì thái độ và ánh mắt của họ lại không bình thường.
Mỗi lần như vậy, Phó Ẩn Tuyết lại quan sát xung quanh rồi quay người rời đi mà không hề luyến tiếc.
'Quả nhiên... có gì đó.'
“Bây giờ mới bắt đầu quan sát hòn đảo sao.”
Lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau một cái cây lớn ở phía bên trái.
Cậu quay đầu lại, một thiếu niên tóc dài đang nhìn cậu và cười. Đó là Từ Chấn Hà.
“Chẳng phải nên học thuộc địa hình ngay từ ngày đầu tiên đến hòn đảo sao?”
Từ Chấn Hà nói, đôi mắt lóe lên một luồng thần quang như sét đánh.
“Nếu cứ đi lại như thế này trên đảo, ngươi sẽ bị người khác chú ý đó. Lẽ nào ngươi không biết?”
Phó Ẩn Tuyết có thể cảm nhận được cả địch ý sắc bén và khí thế từ giọng nói của Từ Chấn Hà.
“Bởi vì có việc cần làm trước khi xem xét hòn đảo.”
Phó Ẩn Tuyết nói một cách điềm tĩnh.
“Ngay từ khi đặt chân lên đảo, ta không có thời gian để quan sát người khác như một số người khác.”
“Ồ. Cứ tưởng ngươi là một kẻ cộc cằn. Ngươi nói chuyện khá thú vị đó.”
Từ Chấn Hà nói là thú vị, nhưng đôi mắt và miệng cậu ta không hề cười.
Thậm chí, khí thế sắc bén từ nãy giờ còn tăng lên dần.
“Ta hỏi thẳng. Phó Ẩn Tuyết, ngươi thuộc phe nào?”
“Phe nào?”
“Đừng giả vờ không biết.”
“Ở tuổi này mà ngươi vẫn không biết cách nói chuyện sao?”
Phó Ẩn Tuyết quay lưng đi với vẻ không quan tâm.
“Khi nói chuyện với người khác, ngươi không thể chỉ nói những gì mình muốn như một đứa trẻ sơ sinh.”
Lúc đó, Từ Chấn Hà nói với giọng trầm.
“Ngươi thực sự không biết sao?”
“Biết gì?”
“Hừ, ngươi nghĩ tất cả những kẻ tụ tập ở đây đều muốn trở thành Thập Ma Truyền Nhân à?”
Đó là một câu nói đầy ẩn ý.
Lúc đó, đôi mắt của Phó Ẩn Tuyết mới lóe lên.
'Thì ra là vậy.'
Thực ra, ngay từ khi tham gia đại hội Thập Ma Truyền Nhân, cậu đã có thắc mắc.
Đại hội Thập Ma Truyền Nhân.
Đây là một đại hội có thể quyết định vận mệnh của ma đạo, để chọn ra những truyền nhân sẽ được học võ học của Ma Đạo Thập Môn.
Vậy mà một nơi như Ma Điện, nơi quy tụ những cao thủ và hiền tài xuất chúng, lại chỉ cần ghi tên vào một cuốn sổ để nhận người tham gia sao?
'Mình cũng đã dùng cái tên giả là Giản Dương Phái mà vẫn lọt qua được.'
Phó Ẩn Tuyết không thể hiểu được thái độ của Ma Điện khi họ không điều tra kỹ càng thân phận của những người tham gia, mà lại coi trọng bản cam kết đáng sợ kia hơn.
“Có gián điệp.”
Trước lời lẩm bẩm đầy than thở của Phó Ẩn Tuyết, đôi mắt của Từ Chấn Hà bừng sáng.
‘Biểu cảm và giọng điệu này không phải là giả.’
“Ngươi không phải là gián điệp.”
Trực giác mách bảo rằng Phó Ẩn Tuyết không phải là gián điệp, Từ Chấn Hà lẩm bẩm một cách hụt hẫng.
“Chậc, cứ nghĩ sẽ có trò vui nào đó.”
Vẻ mặt Từ Chấn Hà tràn đầy sự bực bội, khí thế sắc bén trong người cũng tan biến.
“Sau này đừng làm loạn ở võ quán nữa mà hãy tự kiềm chế đi. Nếu cứ làm ta ngứa mắt, ta sẽ chém ngươi.”
Nói xong, cậu ta quay người lại và bỏ đi như thể đã hoàn thành xong việc của mình.
“….”
Đôi mắt của Phó Ẩn Tuyết nheo lại khi nhìn vào lưng Từ Chấn Hà.
'Có rất nhiều điều mà mình không biết.'
Trong khi cậu dồn hết sức lực để luyện võ học của Dã Lãng Các và Hoả Vũ Kiếm Môn, có rất nhiều chuyện đã xảy ra trên Địa Ngục Đảo này.
Qua giọng điệu của Từ Chấn Hà, có vẻ như trong số các tu luyện sinh, không chỉ có những người muốn trở thành Thập Ma Truyền Nhân, mà còn có cả gián điệp, và có chuyện gì đó đã xảy ra giữa họ.
'Hắn ta không phải là kẻ đã đến hang động của mình.'
Thực ra, Phó Ẩn Tuyết đã nghĩ rằng Từ Chấn Hà rất có thể chính là bóng đen đã đến hang động của mình.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cậu ta chỉ là một kẻ hiếu chiến đang cuồng tìm kiếm gián điệp.
“Không sao cả.”
Phó Ẩn Tuyết nhìn lên bầu trời xa xăm, nắm chặt hai bàn tay.
“Chẳng bao lâu nữa… nó sẽ bắt đầu.”
Suốt thời gian qua, Phó Ẩn Tuyết đã cẩn thận đi khắp Địa Ngục Đảo.
Cậu đã cảm nhận được.
Hòn đảo này đã trở thành địa ngục.
Và chẳng bao lâu nữa, rất nhiều người sẽ mất mạng.
***
“Ngày hôm nay, tất cả các buổi tu luyện đã kết thúc.”
Đoạn giáo đầu đóng cuốn sách đang cầm và từ từ bước lên bục cao.
“Vì các ngươi có tài năng xuất chúng, lão phu đã tập trung vào việc giải thích pháp môn về thượng thừa kiếm pháp, thay vì dạy kiếm công.”
Lão mỉm cười hài lòng.
Huyền Chi Hựu Huyền, thức đầu tiên của Hoả Vũ Kiếm, mà một người có tài năng bình thường phải mất ba năm để lĩnh hội.
Hoả Vũ Kiếm Môn đã dự đoán rằng ngay cả một kỳ tài về kiếm cũng phải mất ít nhất hai tháng để thành thạo.
Nhưng trái với dự đoán của lão, các tu luyện sinh của võ quán cao cấp đã lĩnh hội được kiếm ý và kiếm chiêu chỉ trong vòng mười ngày.
Và trong khoảng một tháng, họ đã đạt đến trình độ có thể biến đổi chiêu thức cho phù hợp với cá tính của mình.
“Ta nghĩ sẽ có nhiều người cảm thấy việc nghiên cứu pháp môn này thật nhàm chán.”
Đoạn giáo đầu mỉm cười, ánh mắt lướt qua các tu luyện sinh.
“Nhưng ngay cả những cao thủ đã trải qua nhiều trận chiến thực tế cũng dành riêng thời gian để nghiên cứu pháp môn của thượng thừa võ học. Bởi vì võ học không phải là biết mà làm được, và làm được chưa hẳn đã là biết.”
Lão nhìn về phía Phó Ẩn Tuyết đang ngồi phía sau và hỏi.
“Ngươi có thể giải thích đạo lý này không?”
Phó Ẩn Tuyết suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Bởi vì dù có sáng tạo ra một kiếm chiêu xuất sắc nhờ giác ngộ trong chốc lát, thì cuối cùng, nếu không nghiên cứu đạo lý và pháp môn của võ học, sẽ xảy ra trường hợp không thể thi triển lại lần thứ hai.”
“Chính xác.”
Đoạn giáo đầu mỉm cười hài lòng và gật đầu.
“Lão phu tin rằng việc giải thích pháp môn của mình sẽ mang lại lợi thế to lớn cho các ngươi trong hành trình hành tẩu giang hồ sắp tới.”
Đoạn giáo đầu lướt mắt qua các tu luyện sinh đang ngồi trên bàn, nói với một giọng đầy sức mạnh.
“Chúc các ngươi may mắn trên con đường võ học.”
Chúc may mắn trên con đường võ học.
Đó là một lời chào phổ biến dành cho các hậu bối.
Nhưng không hiểu sao lại mang đến một cảm giác chẳng lành như đã đi đến trạm cuối của cuộc đời.
Và quả nhiên.
Chẻng.
Đột nhiên, tiếng chiêng lớn vang lên.
“Cái gì thế?”
Một vài tu luyện sinh tỏ ra vô cùng bối rối.
Tiếng chiêng không chỉ vang lên gần võ quán, mà còn vang vọng khắp cả Địa Ngục Đảo.
‘Bắt đầu rồi sao.’
Một vài tu luyện sinh, bao gồm cả Phó Ẩn Tuyết, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Những người đã cẩn thận quan sát khắp Địa Ngục Đảo đã nhìn thấy những chiếc chiêng lớn được lắp đặt ở khắp nơi trên đảo.
'Họ đã đánh chiêng cùng lúc theo một tín hiệu nhất định.'
Phó Ẩn Tuyết ngay lập tức nhìn thấu lý do tại sao tiếng chiêng có thể vang vọng khắp cả hòn đảo.
Đó là bởi có ai đó đã ra hiệu cho rất nhiều người đồng thời đánh những chiếc chiêng đã được lắp đặt ở khắp nơi.
“Đã đến lúc rồi.”
Nghe thấy tiếng chiêng, Đoạn giáo đầu nhìn các tu luyện sinh và nói.
“Từ bây giờ, các ngươi hãy đi đến ngọn núi đá ở trung tâm hòn đảo.”
Các tu luyện sinh, bao gồm cả Phó Ẩn Tuyết, với vẻ mặt nặng trĩu, từ từ di chuyển đến ngọn núi đá.
Võ quán của Hoả Vũ Kiếm Môn nằm ở rìa phía đông của hòn đảo, vì thế quãng đường đi đến ngọn núi đá xa hơn bất kỳ võ quán nào khác.
“...”
Khi đến gần núi đá, các tu luyện sinh từ các võ quán khác đã xếp thành hàng, vẻ mặt trang nghiêm.
Và trên bục cao được dựng trước mặt họ, một ông lão có thân hình cơ bắp và mái tóc như bờm sư tử đang đứng cùng với một trung niên nho nhã.
Tổng giáo đầu Hách Liên Ưng và Vạn Bác Đường Chủ Bách Chiến Thiên.
“Mọi người đã tập trung đủ.”
Nghe Bách Chiến Thiên nói, Hách Liên Ưng gật đầu rồi nói với giọng lớn.
“Bây giờ, cửa ải thứ ba sẽ bắt đầu!”
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook