Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
Chương 42- Phục kích giữa đường (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

=== NOTE 1 ===

Sau khi đối chiếu từ Hán tự mới được tác giả bổ sung trong mấy chương gần đây, Lang Nha sẽ chuyển thành Dã Lãng (tức là hoang dã phiêu lãng / hoang dã lãng tử / lãng nhân / lãng khách), ý nghĩa nó cao hơn nanh sói (lang nha) so với lúc đầu chưa có Hán tự. Mình đã fix toàn bộ các chap lại theo nội dung đó, các bạn có thể đọc lại cho quen mắt nếu rảnh.

Lý do nó là Dã Lãng không phải Lãng Dã thứ nhất vì nó thuận với võ công Dã Thú Đạo, chữ dã đi trước, thứ hai là khả năng cao tác giả xếp Hán tự bị ngược, trước đó đã xảy ra với Lôi Điện Vô Song, Hán tự bị ngược thành Điện Lôi Vô Song, mình đã phải đảo lại.

Đây là vấn đề thường gặp với tác giả sáng tác truyện võ lâm của Hàn, biết Hán tự nhưng họ không am tường cách sắp xếp và từ phù hợp, vì 1 ký tự Hàn nó thường có rất nhiều Hán tự, vd như ở đoạn 'khinh công quỷ biến vô song' mấy chap trước, tác giả còn lấy nhầm sang Hán tự "kí" thay vì "biến", vì nó là cùng ký tự Hàn, dẫn đến sai ý nghĩa mô tả về khinh công nên mình phải chỉnh lại. hay như ở bộ Phong Hồn quán đỉnh vô song, chỉ riêng 1 cái tên Ô Như Lan mà tác giả đã thay xoèn xoẹt gần 10 lần Hán tự, dẫn đến mình phải so sánh đủ kiểu để chọn tên phù hợp nhất.

Truyện về fantasy thì họ cũng rất hay lỗi tên khi dịch từ Hàn ra Anh, vì nhiều từ là theo kiểu mượn cách họ phát âm từ tiếng Anh rồi ghép vào với những cái có ký tự Hàn sẵn, dẫn đến khi chuyển từ dạng chữ tượng hình qua romanize thì bị lệch pha. Đây là nhược điểm rất nhiều truyện sáng tác từ tiếng Hàn bị, cũng là lý do nhiều bản dịch chính thức từ các ông lớn sau khi triệt tiêu nguồn scan lậu làm ra lại bị chửi vì căn bản là phần lớn nhân sự Hàn họ bị yếu ngoại ngữ và mảng văn hoá của nội dung họ dịch nên khi dịch ra không truyền tải được tốt như những nơi scan lậu làm theo đam mê và tương ứng với mảng văn hoá yêu thích của họ.

 

==== NOTE THỨ 2 ====

Có 3 fen đã đô nết nên sẽ cố gắng push thêm ít chap cho tuần này, hnay thì ít 10 chap, nhiều 15-20 chap nhé, chap này là chap thứ 2, đang dịch chap thứ 3.

==========================================

 

Cảm giác được giải thoát tột độ là gì?

Phó Ẩn Tuyết đã nghĩ rằng mình đã nếm trải cảm giác giải thoát tột độ từ rất lâu rồi.

Bởi cậu rất thích trò chơi xác chết, chui vào một chiếc quan tài hẹp và chịu đựng trong một thời gian dài.

Một người đang sống khỏe mạnh chui vào quan tài và nằm im sẽ như thế nào?

Ban đầu, chỉ là cảm giác bí bách.

Nhưng theo thời gian, cậu sẽ cảm thấy như có một sợi dây vô hình và cứng rắn đang trói chặt toàn bộ cơ thể.

Khi thời gian đó trôi qua, một cảm giác ngột ngạt như bị bịt kín mũi và miệng sẽ đến, và khi gần như mất ý thức, bước ra ngoài sẽ cảm thấy một cảm giác được giải thoát không thể diễn tả bằng lời.

‘Khi đó còn chưa phải là cảm giác được giải thoát.’

Phó Ẩn Tuyết bước ra khỏi Ma Điện.

Giờ đây, cậu mới nếm trải cảm giác giải thoát tột độ.

Bạch Ma Tự và Hỏa Vũ Kiếm Môn đã dùng mọi cách để giết cậu. Cậu chỉ vừa thoát chết khỏi cái bẫy mà chúng đặt ra.

Sau đó, bị thương nặng và vừa tỉnh dậy, lần này một vị Tuyệt Thế Ma Quân không thể đoán được vui buồn lại nắm giữ mạng sống của cậu trong tay và chơi một trò du hí.

Nếu chỉ một khoảnh khắc sơ sẩy, Phó Ẩn Tuyết đã không đi trên đường, mà đang bước trên Tam Đồ Xuyên.

― Xe ngựa đã được chuẩn bị.

Nhưng có lẽ vì kết quả ngoài dự đoán?

Khi Phó Ẩn Tuyết bước ra với vẻ ngoài bình thường, Ma Điện đã phái một con ngựa già và một người đánh xe còn già hơn thế đến.

Nhưng Phó Ẩn Tuyết không hề thất vọng.

Dù sao khi quay về Dã Lãng Các, cậu cũng sẽ lại đối mặt với cái chết để luyện võ công.

Vậy thì, nếu lộ trình có chậm một chút cũng không sao. Cậu đã có suy nghĩ đó.

Một điều may mắn khác là khi rời Dã Lãng Các, cậu đã nhận được một khoản lộ phí kha khá.

― Tôi sẽ tự đi một mình.

Nếu muốn, cậu có thể mua một chiếc xe ngựa và một người đánh xe rồi trở về.

Phó Ẩn Tuyết đã quyết định rời Ma Điện một mình và đi tham quan các ngôi làng lân cận trước khi trở về.

Quán trọ Nhiệt Lai.

Đây là nơi Phó Ẩn Tuyết ghé vào để lấp đầy cơn đói sau khi đi khắp nơi.

Xì xào.

Có lẽ vì Ma Điện ở gần đó, mà hầu hết những người trong quán trọ đều là võ lâm nhân sĩ của ma đạo.

Thỉnh thoảng có vài người nhìn Phó Ẩn Tuyết, nhưng vì cậu không mang theo binh khí nào, nên họ nghĩ cậu chỉ là một lữ khách bình thường.

“Hẹn gặp lại!”

Phó Ẩn Tuyết đã ăn no nê và bước ra khỏi quán trọ.

Rồi cậu đi về phía phố chợ để tìm một chiếc xe ngựa.

Thông thường cậu sẽ đi nhanh, nhưng bây giờ cậu lại đi thong thả như một gã lông bông dạo quanh phố chợ.

Nhưng càng ngắm nhìn xung quanh, cậu càng cảm thấy một sự khó chịu kỳ lạ. Và cậu nhận ra một điều mà trước đây chưa từng cảm nhận.

Đó là cảnh tượng bình yên này thật xa lạ.

‘Mình đã thay đổi rồi.’

Sau khi rời khỏi Bình An Táng Nghi Xã, cuộc sống của cậu chỉ toàn là luyện võ công hoặc chiến đấu với người khác.

Nói cách khác, cậu đã từ cuộc sống của một liệm sư, đột ngột bước sang cuộc sống của một võ lâm nhân sĩ.

‘Mình… không muốn điều này.’

Phó Ẩn Tuyết nhìn xuống đôi tay mình.

Trên đôi tay này đã dính máu của rất nhiều thiếu niên và thiếu nữ đã tham gia Đại hội Thập Ma Truyền Nhân.

Đây không phải là điều cậu mong muốn.

Khựng lại.

Đang mải suy nghĩ, bước chân của Phó Ẩn Tuyết khựng lại một nhịp.

Một cảm giác khó chịu và kỳ lạ.

Đó là ánh mắt của một mãnh thú đang rình mồi.

‘Lẽ ra mình nên lấy một thanh kiếm từ Ma Điện.’

Thanh thiết kiếm mà cậu mang theo từ Dã Lãng Các đã bị gãy làm đôi sau khi đỡ chiêu cuối của Cao Quân Bình, nên cậu đã bỏ lại nó ở Ma Điện.

Phó Ẩn Tuyết thở dài, đổi hướng và đi về phía một lò rèn ở cuối khu phố.

“Ngươi tìm binh khí à?”

Người thợ rèn cười và chỉ vào quầy trưng bày binh khí, dường như nghĩ rằng Phó Ẩn Tuyết chỉ là một người lạ.

“Thanh kiếm nhẹ này rất phù hợp với những người trẻ như ngươi.”

Nơi người thợ rèn chỉ có một thanh kiếm dài với ánh sáng lấp lánh được trưng bày.

Soạt.

Phó Ẩn Tuyết cầm thanh kiếm lên và nhíu mày.

Vẻ ngoài có vẻ đẹp, nhưng thân kiếm quá mỏng và trọng tâm hoàn toàn không chính xác. Nếu va chạm với binh khí khác, nó sẽ vỡ tan tành.

Nói cách khác, đó là một thanh kiếm hoàn hảo để trang trí trong phòng của một vị công tử nhà giàu.

“Có cái nào rẻ hơn không? Cái đã qua sử dụng cũng được.”

Nghe Phó Ẩn Tuyết nói, người thợ rèn gãi đầu với vẻ mặt thất vọng và chỉ vào một chiếc hộp ở cuối quầy.

“Cứ chọn một cái ở đó đi. Chọn cái nào cũng bán cho ngươi năm lạng bạc.”

Trong chiếc hộp lớn là những thanh kiếm cũ xếp chồng lên nhau.

Hầu hết chúng đều bị gỉ, và nhiều cái không có vỏ kiếm.

Phó Ẩn Tuyết lục lọi đống kiếm và nhặt lên một thanh kiếm bị gỉ sét bao phủ.

Nó cũ và gỉ sét đến nỗi trông như một thanh kiếm chưa hoàn thiện.

“Tôi lấy cái này.”

“Thanh đó ư?”

Người thợ rèn gãi đầu, dường như lương tâm cắn rứt, và đưa ra một thanh thiết kiếm từ một chiếc hộp khác.

“Hay là lấy thanh này đi. Nếu ngươi muốn chém thứ gì đó.”

“Tôi cứ lấy thanh này.”

Phó Ẩn Tuyết đặt năm lạng bạc lên bàn và bước ra khỏi lò rèn.

Rồi cậu rời khỏi lối vào của làng và đi đến một con đường rừng vắng vẻ.

Lộp bộp.

Sau khi đi một lúc, Phó Ẩn Tuyết dừng lại trước một đầm lầy sậy rộng lớn.

Khi hít một hơi thật sâu, cậu ngửi thấy mùi tanh của kim loại trong gió.

“Ra đi.”

Phó Ẩn Tuyết nhìn về phía chân trời và lẩm bẩm.

“Nếu không thể tìm được một nơi tốt hơn.”

Sột soạt.

Những cây sậy xung quanh cậu rung chuyển dữ dội, và đột nhiên những cái bóng đen xuất hiện xung quanh Phó Ẩn Tuyết.

Chúng trông giống như sương mù đen bốc lên từ mặt đất và tạo thành hình người.

“Hừm.”

Phó Ẩn Tuyết nhíu mày.

Tất cả những cái bóng đen đó đều bịt mặt và đeo cùng một loại kiếm.

Rõ ràng họ là những võ giả của một bang phái.

“Ngươi có con mắt tinh tường đấy.”

Trong số những kẻ bịt mặt, tên cầm đầu tiến lên.

“Phó Ẩn Tuyết.”

“Ngươi biết ta?”

“Tất nhiên. Từ việc ngươi là một truyền nhân….”

Tên bịt mặt nói với đôi mắt lóe sáng.

“Ba năm sau, ngươi sẽ trở thành một ma chủng và làm loạn võ lâm.”

“Nói nhảm.”

“Nói nhảm?”

Tên bịt mặt nói với giọng sắc bén.

“Ngươi không biết rằng những kẻ như ngươi càng trưởng thành, Ma Điện và ma đạo sẽ càng hưng thịnh sao?”

‘Ma Điện và ma đạo…’

Cậu đã chọn trở thành một võ lâm nhân sĩ chỉ để báo thù. Cậu không phải là một sát quỷ khát máu.

Cậu không có ý định dính líu vào các cuộc tranh giành quyền lợi hay danh dự của các bang phái.

“Ngươi muốn giết ta?”

“Muốn giết ngươi ư? Ngươi hiểu lầm rồi.”

Tên bịt mặt cười khẩy và nhìn Phó Ẩn Tuyết.

“Quyền định đoạt sống chết của ngươi thuộc về chúng ta. Không phải chúng ta muốn giết ngươi, mà là ngươi đã bị định sẵn là phải chết.”

“Quyền định đoạt sống chết?”

Trong khoảnh khắc, sát khí bùng lên trong mắt Phó Ẩn Tuyết.

Những kẻ tự xưng là cường giả và ảo tưởng rằng có thể định đoạt vận mệnh của người khác. Cậu khinh bỉ những kẻ đó nhất.

“Hừ hừ hừ. Kẻ mạnh có thể định đoạt vận mệnh của kẻ yếu. Đó chính là võ lâm.”

Phó Ẩn Tuyết gật đầu trước lời nói của tên bịt mặt.

“Vậy thì ta cũng sẽ định đoạt.”

Trong đôi mắt cậu bùng lên một ánh sáng đỏ rực.

“Mạng sống của các ngươi sẽ kết thúc ngay hôm nay!”

Trước tiếng hét đầy sát khí của Phó Ẩn Tuyết, tên bịt mặt đầu sỏ hét lên với đồng bọn.

“Triển khai trận pháp!”

Vù vù.

Những kẻ bịt mặt vây quanh Phó Ẩn Tuyết chia thành hai hàng, một bên quay sang trái, một bên quay sang phải.

Soạt.

Rút thanh thiết kiếm ra, Phó Ẩn Tuyết chém về phía những tên bịt mặt đang quay tròn.

Choang!

Nhưng trước khi kịp ra đòn, mũi kiếm của Phó Ẩn Tuyết đã bị bật ra.

‘Một chiến thuật kỳ lạ.’

Cảm giác như có một sức mạnh vô hình đẩy thanh kiếm ra.

Trong lúc đó, một kiếm chiêu sắc bén từ đâu đó lao đến, sượt qua vai của Phó Ẩn Tuyết.

Xoẹt!

Áo bị rách, một đường máu mờ hiện trên vai của Phó Ẩn Tuyết.

Những tên bịt mặt di chuyển một cách hỗn loạn, tạo ra vô số tàn ảnh, khiến Phó Ẩn Tuyết không thể xác định được kiếm chiêu đến từ đâu.

Xoẹt xoẹt!

Lại những kiếm chiêu sắc bén khác lao đến.

Phó Ẩn Tuyết nhanh chóng né tránh và cố gắng phản công, nhưng kiếm của cậu cứ liên tục bị bật ra.

Những động tác di chuyển và vung kiếm hỗn loạn của những tên bịt mặt dường như đang bù đắp cho những sơ hở của nhau.

‘Chúng đã luyện tập cách tấn công tập thể trong một thời gian dài.’

Những tên bịt mặt đang sử dụng Hồi Hồi Sát Mạc Trận, một trận pháp tuyệt đỉnh của chính phái.

Nhưng Phó Ẩn Tuyết, người chưa từng học về trận pháp, chỉ nghĩ rằng chúng đã luyện tập hợp chiêu trong một thời gian dài.

Vụt.

Lúc đó, một thanh kiếm bất ngờ xuất hiện và lại sượt qua vai của Phó Ẩn Tuyết.

“...?”

Đôi mắt Phó Ẩn Tuyết hiện lên một vẻ khó hiểu.

Kiếm chiêu rất sắc bén, nhưng không thể coi là sát chiêu. Mục đích của nó chỉ là đâm vào Huyệt Kiên Tỉnh để khiến cậu mất khả năng chiến đấu.

‘Không phải ma đạo kiếm pháp ư.’

Bề ngoài trông có vẻ độc ác và cố chấp, nhưng kiếm pháp của những tên bịt mặt lại nhắm vào các huyệt yếu hơn là sát chiêu.

‘Không liên quan đến mình.’

Phó Ẩn Tuyết thậm chí không tò mò về việc chúng là ai, hay tại sao chúng muốn giết cậu.

‘Võ lâm chẳng phải là nơi giết và bị giết sao?’

Vù vù.

Khi Phó Ẩn Tuyết vận nội công, các hồng quang điểm bùng lên quanh cơ thể cậu, và tất cả các giác quan tăng lên gấp mười lần.

Cậu đã giải phóng toàn bộ nội công và cảm giác của Dã Thú Đạo mà bấy lâu nay cậu không sử dụng.

Loé lên!

Khi mở to mắt, cậu nhìn rõ những kiếm chiêu của những tên bịt mặt mà trước đó không thấy.

Chúng di chuyển một cách hỗn loạn, nhưng lại sử dụng một bộ bộ pháp và kiếm pháp nhất định.

‘Thú vị. Chỉ là di chuyển theo một quy luật nhất định.’

Một khi trận pháp bị phá giải, nó sẽ trở thành những động tác vô dụng.

Khi nhận ra rằng chúng đang lặp lại một bộ di chuyển nhất định, một nụ cười hiện lên trên môi Phó Ẩn Tuyết.

Xoẹt!

Phó Ẩn Tuyết chém kiếm về phía trung tâm của những tên bịt mặt đang xoay tròn.

Ngay lập tức, kiếm của những tên bịt mặt từ khắp nơi đổ về. Nhưng Phó Ẩn Tuyết không hề để ý và tiếp tục triển khai kiếm.

‘Dù sao cũng chỉ là hư chiêu.’

Choang!

Đúng lúc đó, chuyển động quay của những tên bịt mặt dừng lại.

Vì một tên trong số đó đã thực hiện một động tác khác với trận pháp để ngăn chặn đòn tấn công của Phó Ẩn Tuyết.

“Đừng hoảng sợ!”

Tên cầm đầu bịt mặt, nghĩ rằng Phó Ẩn Tuyết đã tìm thấy sơ hở của trận pháp, lớn tiếng nói.

“Triển khai trận thứ hai!”

Ngay lập tức, những tên bịt mặt di chuyển một cách hỗn loạn và bắt đầu chém kiếm.

Nhưng Phó Ẩn Tuyết đã đẩy Dã Thú Đạo đến cực hạn.

Dù những tên bịt mặt có di chuyển hỗn loạn đến đâu, cũng không khó để tìm ra sơ hở của chúng.

‘Hợp chiêu rất tốt, nhưng khoảng cách trình độ giữa những tên bịt mặt là rất lớn.’

Chúng di chuyển một cách hỗn loạn như những chòm sao trên bầu trời đêm. Nhưng bộ pháp của một vài tên bị rối, khiến sơ hở lộ ra ngay lập tức.

‘Có lẽ đến đây thôi.’

Khi những động tác nhàm chán tiếp tục, Phó Ẩn Tuyết cuối cùng đã tung ra sát chiêu.

“Á!”

Thanh kiếm lướt qua không khí, một tên bịt mặt đang di chuyển hỗn loạn ôm lấy cổ và hét lên một tiếng thê lương.

Động mạch cảnh của hắn ta bị cắt đứt trong một chiêu nhanh như chớp.

‘Làm thế nào mà hắn tìm ra sơ hở của Thất Tinh Cổ Kiếm Trận trong một lúc ngắn như vậy?’

Trận thứ hai, những tên bịt mặt đang triển khai Thất Tinh Cổ Kiếm Trận.

Sao hắn có thể phá vỡ một trận pháp tuyệt đỉnh của Võ Đang Phái, vốn chưa bao giờ bị phá vỡ, trong một chiêu được?

‘Ma Điện đã dạy cho Thập Ma Truyền Nhân cách phá giải trận pháp của chính phái!’

Tên cầm đầu bịt mặt, người đã hiểu lầm nặng nề về năng lực của Phó Ẩn Tuyết, nghiến răng.

“Sử dụng trận thứ ba!”

 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...