Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
Chương 52- Thạch Định (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lần tấn công này, hắn có thể chém một nhát dứt khoát vào cổ thay vì bả vai. Dù vậy, Thạch Định vẫn cố tình bẻ đao, nhằm vào bả vai của Phó Ẩn Tuyết.

― Ngươi cũng chẳng khác gì lũ sát thủ khác. Khi đã hết đường thoát thì chỉ còn biết tự kết liễu mà thôi.

'Tên này đã phạm phải hai sai lầm không thể cứu vãn.'

Phó Ẩn Tuyết nghiền ngẫm câu nói của Thạch Định, từng tia sáng loé lên trong mắt. Cuối cùng, cậu đã tìm ra cách để giết được Thạch Định.

Thạch Định đã giết vô số sát thủ nhắm vào mình. Hắn là một kẻ biến thái, tìm thấy khoái cảm khi thấy những sát thủ không lối thoát tuyệt vọng tự kết liễu. Sai lầm đầu tiên của hắn là đã cho Phó Ẩn Tuyết thời gian để giác ngộ.

‘Sai lầm thứ hai là….’

Thạch Định không dùng độc môn binh khí, Hắc Sát Đao của mình, mà lại chọn một thanh đao bình thường cắm trên giá. Đó là sự tự tin rằng hắn không cần dùng độc môn binh khí, nhưng với Phó Ẩn Tuyết, đây lại là cơ hội ngàn vàng.

Ùng!

Dã Thú Đạo được đẩy đến cực hạn, đồng tử của Phó Ẩn Tuyết mở rộng. Cùng lúc đó, cậu bắt đầu thấy được đường đi của đao chiêu mà Thạch Định tung ra.

‘Phải đối đầu!’

Phó Ẩn Tuyết dùng Phản Cực Chân Khí truyền đầy vào kiếm, tay trái nắm lấy thanh sát thủ kiếm cắm trên lưng.

Choang!

Trong khoảnh khắc kiếm và đao lại va vào nhau, thanh đao Thạch Định đang cầm và thanh kiếm của Phó Ẩn Tuyết cùng vỡ vụn như thuỷ tinh. Phó Ẩn Tuyết đã dốc toàn lực Phản Cực Chân Khí vào kiếm, thi triển kiếm pháp trọng kiếm.

"Sao lại?"

Thạch Định không ngờ một thanh đao lành lặn lại vỡ tan tành, hắn sững người. Từ trước đến nay, dù đã trải qua vô số trận chiến nhưng chưa bao giờ vũ khí được nội công gia trì lại bị vỡ cả.

Bá!

Đúng lúc đó, Phó Ẩn Tuyết dùng tay trái rút sát thủ kiếm sau lưng ra, lao thẳng vào lòng Thạch Định nhanh như chớp.

Xoẹt!

Khi mũi kiếm sắc bén xuyên thẳng vào chính giữa ngực Thạch Định,

"Nhãi ranh!"

Thạch Định phản xạ có điều kiện vung một chưởng.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, bụi mù toả khắp nơi. Thế nhưng, Phó Ẩn Tuyết vẫn đứng vững, còn Thạch Định tung chưởng lực lại bị đẩy lùi vài bước.

"Cơ thể cứng cáp thật."

Một trong những công năng kinh người của Phản Cực Tâm Pháp là, khi có ngoại lực tác động vào cơ thể, nó sẽ tự nhiên tạo ra phản lực. Thạch Định là cao thủ đao pháp đã tung hoành giang hồ nhiều năm, nhưng nội công lại không thể sánh bằng Phó Ẩn Tuyết.

"Cái tên…."

Lúc này, Thạch Định mới nhận ra Phó Ẩn Tuyết hoàn toàn khác với những sát thủ hắn từng đùa giỡn.

Róc rách.

Máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương trên ngực vừa bị kiếm của Phó Ẩn Tuyết đâm phải. Nhìn lượng máu đang tuôn ra, Thạch Định có cảm giác bất an rằng mình có thể sẽ chết.

‘Không còn cách nào khác.’

Thạch Định nhanh chóng đưa một tay vào trong ngực. Hắn định thổi còi để báo có kẻ đột nhập.

Nhưng đó là sai lầm thứ ba của Thạch Định.

‘Chính là lúc này!’

Phó Ẩn Tuyết cảm nhận được sơ hở trong tư thế của Thạch Định, hắn lập tức thi triển Cực Tốc Vô Ảnh, bắn nhanh về phía trước.

"Mẹ kiếp!"

Thạch Định hoảng hốt vung thanh đao đã gãy, nhưng đã quá muộn.

Phụt!

Thanh đao gãy và sát thủ kiếm lướt qua nhau trong gang tấc. Thanh kiếm nguyên vẹn của Phó Ẩn Tuyết đâm thẳng vào tim Thạch Định, còn thanh đao gãy của Thạch Định lại không chạm tới người Phó Ẩn Tuyết.

"Ta... Ta lại... thua một tên sát thủ... tép riu như ngươi-"

Thạch Định cúi nhìn thanh kiếm đang găm trên người,

Thịch!

Rồi gục đầu xuống sàn thạch thất.

"Phù, phù."

Phó Ẩn Tuyết thu kiếm về, thở dốc. Đây là cuộc thực chiến sinh tử đầu tiên với một cao thủ võ lâm, nó khốc liệt và nguy hiểm hơn cậu tưởng rất nhiều.

"Dù là cao thủ giang hồ, cũng không thể tránh được độc dược mang tên mất cảnh giác."

Rõ ràng Thạch Định có thực lực vượt trội hơn Phó Ẩn Tuyết. Nhưng vì xem thường đối thủ và mất cảnh giác, hắn đã tự mình bước qua lằn ranh không thể quay đầu.

Soạt.

Phó Ẩn Tuyết liếc nhìn xung quanh. May thay, cậu đã giải quyết xong trước khi Thạch Định kịp thổi còi nên không gian vẫn tĩnh lặng. Suy nghĩ một lúc, cậu mở nắp chiếc vại lớn, nhấc thi thể Thạch Định bỏ vào trong. Rồi xé quần áo của Thạch Định lau sạch những vệt máu vương vãi.

"Thế này thì ít nhất một ngày sẽ không bị phát hiện."

Bước ra khỏi điện các, trời đã hửng sáng. Phó Ẩn Tuyết hít một hơi thật sâu, lặng lẽ rời khỏi Huyết Âm Tà Giáo, trở về con hoá khách thuyền đang neo đậu.

***

― Hắc Sát Đao Thạch Định đã bị ai đó trong Huyết Âm Tà Giáo sát hại!

― Hắn ta không phải bị ám sát mà là bại trận trong một cuộc đối đầu!

Khi tin đồn này lan khắp vùng Nhạc Dương, người giang hồ đều cười khẩy.

― Tin đồn nhảm. Ai mà dám đột nhập vào Huyết Âm Tà Giáo để làm chuyện đó chứ?

Chưa kể đến việc có Huyết Giáo là hậu thuẫn vững chắc, Hắc Sát Đao Thạch Định là một nhân vật như thế nào? Hắn là một đao khách một thân một mình tung hoành giang hồ suốt hơn chục năm. Tuy chỉ giữ chức phó đường chủ Nhiếp Hồn Đường, một chức vụ không cao, nhưng đó là do hắn mới gia nhập Huyết Âm Tà Giáo chưa lâu.

Vậy mà một cao thủ đao pháp như vậy lại bị giết trong Huyết Âm Tà Giáo, không phải bị ám sát mà là bị giết trong một cuộc đối đầu trực diện?

― Thanh đao của Thạch Định đã bị vỡ làm đôi và nó được tìm thấy trong tay hắn. Nó đã bị phá huỷ bởi ai đó dùng trọng kiếm.

Nhưng khi tin đồn về thanh đao bị vỡ trong tay Thạch Định lan ra, người giang hồ đều im bặt. Rốt cuộc là ai đã đột nhập vào Huyết Âm Tà Giáo, một mình giao chiến với Thạch Định và giết chết hắn?

Xoạt xoạt.

Bên ngoài trời xám xịt, mưa phùn rơi lất phất.

Hối Huyền Cổ Thư Điếm.

Nơi đây là một trong những chi bộ bí mật của Cầu Tử Đội, được ngụy trang thành một hiệu sách cổ từ rất lâu. Ngoài những thư sinh thất thế thỉnh thoảng đến mua bán sách, thì công việc ở đây chỉ đơn giản là phân loại các nhiệm vụ được giao.

"Oáp."

Mã Vân ngáp dài, nhìn cơn mưa trút xuống bên ngoài cửa sổ.

"Trời mưa rồi, chắc phải làm một chén rượu đục thôi."

Sau khi phân loại và sắp xếp thông tin từ cấp trên, hắn lại bày ra bộ dạng của một người bán hàng bình thường, sắp xếp lại các kệ sách.

"Xong rồi."

Khi Mã Vân vươn vai đứng dậy sau khi đã dọn dẹp xong kệ sách,

Kẽo kẹt.

Cánh cửa cũ mở ra, một cái bóng dầm mưa bước vào.

Đó chính là Phó Ẩn Tuyết.

Nhân vật chính của tin đồn đang làm chấn động phủ Nhạc Dương.

Khi kẻ đã một mình giết chết Thạch Định, một đao khách với thực lực đáng sợ, bất ngờ xuất hiện, Mã Vân không khỏi lắp bắp.

"A, a... chào mừng công tử!"

Hắn nở một nụ cười thân thiện, chắp hai tay lại nói.

"Ngài lại ghé thăm tiệm sách này sao?"

"Ta thích sách..."

Phó Ẩn Tuyết lầm bầm, đột ngột chỉ vào căn mật thất bên trong nơi Mã Vân đang đứng.

"Lần trước ở đó có vài cuốn sách hay. Cho ta vào xem được không?"

"Công tử lại muốn tìm sách khác sao?"

"Không được à?"

"Không phải không được... Nhưng..."

Mã Vân tỏ vẻ lúng túng, lắp bắp. Lúc này, Thường Lương đang ngồi bên trong vội vã chạy ra.

"Công tử, hay là chúng ta vào trong đó rồi nói chuyện nhé?"

"Được."

Thường Lương dẫn Phó Ẩn Tuyết vào mật thất, rồi liếc mắt ra hiệu cho Mã Vân đi theo.

Ầm.

Khi cửa mật thất đóng lại, Thường Lương hắng giọng rồi nói.

"Ngươi thật sự đã xử lý Thạch Định?"

"Phải."

"Bằng cách nào? Làm thế nào?"

Phó Ẩn Tuyết cau mày trước sự thúc giục của Thường Lương.

"Ta cần phải nói sao?"

"Hả?"

"Theo ta được biết, bản chi bộ chỉ hỗ trợ về nhiệm vụ, còn cách thức xử lý thì không can thiệp."

"À, cái đó thì đúng là..."

Thường Lương không còn gì để nói, bèn đổi câu hỏi.

"Vậy, ngươi muốn nhận nhiệm vụ mới ngay bây giờ sao?"

"Đúng thế."

"Không thể nào!"

Thường Lương nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Một phó đường chủ đã chết trong Huyết Âm Tà Giáo. Bây giờ, Huyết Âm Tà Giáo đang lùng sục khắp vùng Động Đình Hồ với đôi mắt đỏ ngầu đấy."

"Không liên quan đến ta."

"Cấp trên cũng đã ra chỉ thị phải thận trọng."

"Cấp trên nào?"

"Cái đó... ngươi không cần biết."

"Nếu vậy ta cũng không nhất thiết phải tuân theo nhỉ."

Thấy nói không lọt tai, Thường Lương bắt đầu dùng giọng thuyết phục.

"Vốn dĩ, tất cả các thành viên của bản Cầu Tử Đội sau khi hoàn thành nhiệm vụ và trở về đều có nguyên tắc... không, luật bất thành văn là phải nghỉ ngơi ít nhất bốn ngày."

"Vì sao?"

Trước câu hỏi dai dẳng của Phó Ẩn Tuyết, Thường Lương lau mồ hôi nói.

"Nếu liên tục nhận nhiệm vụ, sẽ tích tụ mệt mỏi, hoặc sự tập trung giảm sút, khả năng thất bại sẽ rất cao. Do đó, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ, tốt nhất nên nghỉ ngơi yên tĩnh trong bốn ngày."

"Ra vậy."

Nghe thế, Phó Ẩn Tuyết dường như đã hiểu, hắn tặc lưỡi. Rồi bình thản chìa tay ra.

"Gì đây?"

"Ba ngàn lạng."

"À, chờ một chút."

Thường Lương sực tỉnh, đi ra khỏi mật thất rồi quay lại. Hắn đưa ba mươi tấm ngân phiếu cho Phó Ẩn Tuyết.

"Như vậy là sao?"

"Ba mươi tấm ngân phiếu một trăm lạng. Là ngân phiếu của Sơn Tây Ngân Hào Tiền Trang phát hành nên ngươi cứ yên tâm."

"Hừm."

Nhận lấy ngân phiếu, Phó Ẩn Tuyết nhìn chằm chằm vào Mã Vân.

"Ngươi có gì muốn nói với ta sao?"

Phó Ẩn Tuyết không đáp lời, hắn vứt tấm ngân phiếu một trăm lạng đang cầm đi.

"Úi chà."

Ngân phiếu trắng bay tới, Mã Vân theo bản năng vội vã nhặt lấy.

"Đây là…?"

"Giá của hai thanh sát thủ kiếm và một bộ dạ hành phục."

Mã Vân lặng lẽ nhìn tấm ngân phiếu. Hai thanh kiếm cũ và một bộ dạ hành phục, gộp lại cũng không đến mười lạng.

"Không cần thối lại đâu."

Phó Ẩn Tuyết nhìn xuống Mã Vân, bình thản nói.

"Cầm lấy ra ngoài mà uống rượu đục đi."

Nói rồi, hắn quay người bước ra khỏi mật thất.

"Cá-cái tên ngạo mạn này!"

Dù thế nào đi nữa, Mã Vân cũng là một cao thủ Ma Điện. Vậy mà một tân binh không rõ môn phái nào lại dám tỏ vẻ ngạo mạn, khiến hắn nổi giận.

"Ta đường đường là đại nhân lại giả làm người bán hàng, mà ngươi thật sự coi ta là người bán hàng sao?"

Mã Vân xắn tay áo, hầm hầm định đuổi theo.

"Hà hà hà!"

Thường Lương nhìn bóng lưng của Phó Ẩn Tuyết, đột nhiên phá lên cười.

"Đúng là kẻ bất phàm. Rốt cuộc là môn phái nào đã phái một kẻ như vậy đến đây?"

"Huynh à."

"Ngươi có đoán được là môn phái nào không? Ta thật sự không biết."

"Huynh, chuyện đó giờ có quan trọng sao? Rõ ràng là tên đó đã xem thường ta!"

Thật đáng kinh ngạc, Mã Vân thường gọi Thường Lương là đại nhân lại gọi hắn là huynh khi chỉ có hai người.

"Đừng có giận nữa, hãy để mắt đến hắn ta. Chúng ta chỉ toàn thấy những kẻ ra đi không quay trở lại, đây chẳng phải là một nhân tài bất ngờ sao?"

Từ trước đến nay, những thành viên mới của Cầu Tử Đội hoạt động tại chi bộ Nhạc Dương thường không thể trụ nổi quá một năm. Vì đây là khu vực giao tranh của chính và tà phái, có quá nhiều nhiệm vụ nguy hiểm. Chính vì vậy, ngay cả một vài thành viên lão luyện cũng ngại làm việc ở bản chi bộ Nhạc Dương.

"Nhưng tên đó..."

"Vậy ngươi có muốn ra ngoài làm việc không?"

"Chậc."

Mã Vân tặc lưỡi, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Hắn ngụy trang làm người bán hàng chỉ vì một lý do không mấy hay ho. Thân phận của hắn không hề thấp kém đến mức phải làm những việc như thế này.

"Nếu mọi chuyện tốt đẹp, chẳng phải cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi nơi này sao?"

Nếu có được một thành viên tài giỏi và hoàn thành tốt nhiệm vụ, việc thăng chức là điều chắc chắn.

"Sau này, hãy thuyết phục Thập Bát Hào thật khéo, giao cho hắn những nhiệm vụ từ cấp thứ 5 trở lên. Cứ như vậy, khi tên của bản chi bộ Nhạc Dương chúng ta được cấp trên biết đến…"

Thường Lương cười thầm, hai mắt cong lại như vầng trăng khuyết.

"Hai huynh đệ ta cũng sẽ có thể sớm rời khỏi nơi đáng ghét này."

 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...