Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
Chương 78- Người thân duy nhất

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Một sự im lặng bao trùm.

Rồi đột nhiên Bạch Diện vỗ tay và cười lớn.

"Thật là đáng nể. Tuổi còn trẻ mà nhãn lực thật đáng gờm!"

Hắn gật đầu lia lịa rồi giơ ngón tay cái lên với Phó Ẩn Tuyết.

"Những võ lâm kỳ bảo như Linh Tái Thần Kiếm phải được trao cho một chủ nhân có con mắt tương xứng. Vì vậy nên tại hạ đã bất đắc dĩ phải thử ngài một phen."

Bạch Diện chắp hai tay lại, cười rồi lấy thanh kiếm trong hộp ra.

"Thanh kiếm này tuy không thể dùng trong thực chiến, nhưng là tác phẩm của Long lão gia ở Kỳ Liên Sơn, có giá trị nghệ thuật rất cao. Chỉ cần bán viên bảo thạch trên kiếm này cũng đã đáng giá ngàn lạng hoàng kim rồi."

Bạch Diện đưa kiếm cho Phó Ẩn Tuyết.

"Đây là phần thưởng thêm mà Tiền Chủ tặng thêm cho Phó thiếu hiệp ngoài giải thưởng vô địch."

Phó Ẩn Tuyết chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.

"M-mời... ngài nhận cho."

Phó Ẩn Tuyết nhìn vào mặt Bạch Diện, rồi không giống với hắn thường ngày, cong mắt lại như vầng trăng khuyết.

"Nếu không nhận cả cái này, thì sẽ không có danh phận nhỉ."

"Dạ?"

Phó Ẩn Tuyết không trả lời, nhận lấy thanh kiếm mà Bạch Diện đưa.

Ngay lúc đó,

Xììììì.

Vừa nắm lấy chuôi kiếm, một làn khói trắng từ bên trong bốc lên. Cùng lúc đó,

Cạch!

Từ chuôi kiếm, những cây kim cực kỳ nhọn và mảnh bắn ra. Nhìn cái mùi hôi thối bốc lên, có vẻ đó là một loại kịch độc đáng gờm.

"Đây cũng là thử thách sao?"

Khi Phó Ẩn Tuyết từ từ gỡ những cây kim cắm trên chuôi kiếm ra, Bạch Diện mỉm cười nói.

"Thấy ngài không ngạc nhiên, xem ra đã đoán trước được mọi chuyện rồi."

Nghe vậy, Hoa Lan đứng bên cạnh cười tươi rói.

"Nhưng ngài đã quá ung dung rồi. Huyết Âm Độc dính trên kim châm thì không nói, nhưng Vân Vụ Tuyết Phế mà ngài đã hít phải thì không thể dùng Ngự Khí Tập Độc mà thải ra được đâu."

Vân Vụ Tuyết Phế.

Một loại tán công độc và cũng là một loại yên độc đặc chế được làm ra ở Tà Hương, nơi quy tụ của các danh gia về cơ quan ám khí.

Chỉ cần hít phải một hơi, nội công sẽ lập tức bị giảm đi một nửa.

"Hê hê hê."

Lúc đó, cùng với một tiếng cười trầm thấp, một trung niên nhân mặc hoa y bước vào phòng diễn võ.

Ngũ quan tuy sắc sảo nhưng nhiều da thịt và da dẻ bóng dầu. Chính là Ngọc Hào Phóng, người đang quản lý Đông Phiêu Tây Lãng hiện tại.

Và theo sau hắn là Huyết Chuỳ và Quỷ Liêm, những người trong Bát Đại Lãng Nhân và cũng là tâm phúc của hắn.

"Chắc chắn là đã trúng độc Vân Vụ Tuyết Phế rồi."

Ngọc Hào Phóng xác nhận sắc mặt của Phó Ẩn Tuyết đã trở nên tái nhợt, liền lộ ra bản sắc của mình và cười một cách nham hiểm.

"Tên nhóc này cũng gây ra khối chuyện phiền phức."

Phó Ẩn Tuyết nhìn chằm chằm Ngọc Hào Phóng rồi hỏi.

"Ngươi là Ngọc Tiền Chủ sao?"

"Phải."

"Giết người vô địch là truyền thống của Tinh Võ Đại Hội à?"

Ngọc Hào Phóng thở dài trước lời của Phó Ẩn Tuyết, người vừa liếc nhìn qua đám lãng nhân đã rút binh khí.

"Nói thật thì ta đã mong là không phải dùng đến cách này. Nếu ngươi cứ uống trà thì mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp rồi."

Ngọc Hào Phóng bật ra một tiếng cười trầm thấp.

"Hê hê hê. Nếu người vô địch giở trò dâm ô với lãng nhân của bản lãng, thì đương nhiên cũng không thể trao thần kiếm được rồi."

"Quả nhiên. Chắc là vậy rồi."

Thấy Phó Ẩn Tuyết ung dung gật đầu, Hoa Lan nói bằng một giọng chanh chua.

"Tên đó đúng là ung dung quá nhỉ."

"Chắc là vì hắn tự tin vào võ công của mình."

Quỷ Liêm không biết đã đến gần từ lúc nào, mắt lóe lên.

"Nhưng trong tình trạng công lực chỉ còn một nửa thì không thể thắng được bốn người chúng ta đâu."

Thực lực của mỗi người bọn họ tuy không thể so sánh với Huyết Quỷ Đường Chủ Dương Minh, nhưng nếu bốn người hợp sức lại thì mạnh ngang ngửa Dương Minh.

Hơn nữa, tất cả bọn họ đều có sở trường về ám khí và độc dược, và trên hết, Đông Phiêu Tây Lãng này là sân nhà của họ.

Dù Phó Ẩn Tuyết có tài thông thiên đi nữa cũng tuyệt đối không thể thoát ra được.

"Thú vị đây."

Phó Ẩn Tuyết nhẹ nhàng đưa tay sang ngang.

Vùùùù!

Ngay lập tức, một trong những thanh thiết kiếm cũ nát đang dựng thành hàng trong kho vũ khí bay vào tay hắn. Đúng là hư không nhiếp vật đáng gờm.

"Nội công... không hề suy giảm sao?"

Từ kho vũ khí đến chỗ Phó Ẩn Tuyết những ba trượng. Vậy mà chỉ cần đưa tay ra là có thể di chuyển được thanh thiết kiếm ư?

"Có giảm."

"Cái gì?"

Phó Ẩn Tuyết lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Nhưng không ảnh hưởng đến việc lấy đầu của các ngươi đâu."

Phản Cực Tâm Công của Phó Ẩn Tuyết đã đạt đến đỉnh của tầng thứ ba, công lực đã gần đến nhị giáp tý.

Trừ các cao thủ tiền bối ra, về nội công lực, hắn không thua kém bất kỳ ai.

Do đó, dù có hít phải Vân Vụ Tuyết Phế, hắn vẫn sở hữu một công lực đáng sợ là nhất giáp tý.

"Nực cười!"

Quỷ Liêm vung cặp liềm trong tay nhanh như chớp.

Phá Tán Song Liêm Thập Nhị Thức mà hắn đã luyện là một loại song liêm thuật bắt nguồn từ sát thủ võ học, một khi đã chiếm được tiên cơ thì hậu chiêu sẽ nối tiếp không ngừng.

"Liềm à?"

Phó Ẩn Tuyết phóng ra tinh quang từ hai mắt, nhìn vào những bóng liềm đang ập tới rồi rút thiết kiếm ra.

Rột rột rột.

Từ thanh thiết kiếm mà Phó Ẩn Tuyết đang cầm, đột nhiên vang lên những âm thanh như hạt mưa gõ vào cửa sổ.

Đồng thời, Phó Ẩn Tuyết thi triển Cực Tốc Vô Ảnh, cơ thể nhanh chóng lướt qua người Quỷ Liêm.

"Ááá!"

Cùng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Chỉ là lướt qua bên cạnh, nhưng một vòi máu đã phun ra từ cổ Quỷ Liêm.

"Cái này rốt cuộc..."

Các lãng nhân và Ngọc Hào Phóng nhìn thấy cảnh đó, há hốc mồm.

Kiếm chiêu nhanh đến mức họ còn không nhìn rõ được Phó Ẩn Tuyết đã thi triển kiếm pháp như thế nào.

Rắc rắc.

Ngay lúc đó, thanh thiết kiếm mà Phó Ẩn Tuyết đang cầm bắt đầu xuất hiện những vết nứt, rồi vỡ ra như bánh quy.

"Lại là nó."

"Đ-đó là..."

Bạch Diện nhìn thấy cảnh đó, há hốc mồm.

Lúc này, một sự thật đáng sợ mới lướt qua đầu hắn.

"Kiếm vỡ... không phải vì va chạm với Dương Minh..."

"Phải."

Nghe câu trả lời của Phó Ẩn Tuyết, sắc mặt của những lãng nhân còn lại và Ngọc Hào Phóng trở nên trắng bệch.

Cứ ngỡ Dương Minh từ bỏ cuộc đấu vì một lý do nào đó... nhưng thực ra là Phó Ẩn Tuyết đã dùng một chiêu kiếm pháp để đánh bại hắn.

"Dư âm của kiếm pháp làm vỡ cả kiếm sao?"

Ngay lúc Bạch Diện lẩm bẩm,

Vút.

Phó Ẩn Tuyết lại dùng hư không nhiếp vật, lấy một thanh đại đao cũ trong kho vũ khí.

"Vỡ mấy trăm lần cũng không sao. Ở đây có rất nhiều vũ khí."

Phó Ẩn Tuyết nhe răng cười, không biết có gì vui.

Trước dáng vẻ đó của hắn, Ngọc Hào Phóng và các lãng nhân cảm thấy một nỗi kinh hoàng như thể tử thần của địa ngục đã xuất hiện.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì!"

Người tỉnh táo lại đầu tiên là Bạch Diện.

Hắn không chỉ có võ công cao cường nhất trong số các lãng nhân còn lại mà còn rất can đảm.

Ngay lúc Phó Ẩn Tuyết cầm lấy đại đao, một sơ hở lộ ra, hắn lập tức bắn cơ quan ám khí đã giấu trong người.

Vù vù vù vù vù!

Khi hắn khởi động đạn châm quản, hàng chục cây độc châm bao phủ lấy cơ thể Phó Ẩn Tuyết.

Vèo vèo vèo!

Ngay lúc đó, cơ thể Phó Ẩn Tuyết tạo ra một cơn gió lốc.

Hắn thi triển Cực Tốc Vô Ảnh, trong nháy mắt né hết những cây đạn châm, rồi đứng sau lưng Bạch Diện, nói nhỏ.

"Ngươi không đáng để ta dùng kiếm pháp."

Vụt!

Không ai biết thanh đại đao trong tay hắn đã được rút ra từ lúc nào.

Một tia sáng sắc bén lóe lên theo chiều ngang trên không, một vệt máu mỏng được vẽ trên cổ Bạch Diện, người đang cầm đạn châm quản.

Phụttttt!

Cái đầu mất chủ rơi xuống đất, máu tươi từ đó văng ra tứ phía.

"Kết thúc nhanh thôi."

Đôi mắt của Phó Ẩn Tuyết phản chiếu dưới ánh đèn dầu đang cháy rực như than hồng.

Ngay khi bàn tay trắng và dài của hắn lại di chuyển, một mạng người ở đây sẽ vô ích mà biến mất.

"Ph-Phó thiếu hiệp!"

Lúc đó, Ngọc Hào Phóng chạy ra phía trước, quỳ xuống trước mặt Phó Ẩn Tuyết, run rẩy nói.

"Ta sẽ dâng Linh Tái Thần Kiếm! Xin hãy tha mạng!"

"Không cần."

"Kh-không cần là sao..."

Phó Ẩn Tuyết lạnh lùng cười.

"Sau khi san phẳng cả Đông Phiêu Tây Lãng, ta sẽ tự mình tìm ra."

Nghe vậy, Ngọc Hào Phóng trợn trừng mắt, run lên bần bật.

Tử thần.

Trước mắt các lãng nhân lúc này là một vị thần chết đang nắm giữ sinh mạng của con người trong tay.

"Tôi đã sai rồi! Công tử!"

Lúc đó, Hoa Lan hét lên như khóc rồi quỳ xuống.

Thấy vậy, Huyết Chuỳ đứng bên cạnh cũng quỳ xuống.

"Chúng tôi đã sai rồi!"

"Sai? Các ngươi đã sai điều gì?"

Phó Ẩn Tuyết nhìn thanh đại đao đang rỉ máu, thản nhiên nói.

"Ở võ lâm, giết ai đó chỉ là chuyện thường ngày thôi."

"Ng-ngài tha cho chúng tôi sao?"

Ngọc Hào Phóng gượng cười, Phó Ẩn Tuyết cũng thản nhiên lẩm bẩm.

"Ta đã nói rồi mà. Chỉ là chuyện thường ngày ở võ lâm thôi..."

Người chết và giết người là chuyện thường ngày ở võ lâm. Tức là, với Phó Ẩn Tuyết, không có gì để tha thứ và cũng không có gì phải do dự.

"Ph-Phó thiếu hiệp!"

Nghe vậy, con ngươi của Ngọc Hào Phóng và các lãng nhân tràn ngập nỗi kinh hoàng.

Ngay khi thanh đại đao đó di chuyển, linh hồn của họ sẽ lang thang nơi cửu tuyền.

Ngay lúc đó,

Rầầầm!

Mái nhà của phòng diễn võ sụp đổ một nửa,

"Công tử!"

Cùng với một tiếng hét ngắn, một bóng đen từ mái nhà rơi xuống chân Phó Ẩn Tuyết.

Là một thiếu niên mặc võ phục đen, Hắc Báo.

"Xin ngài hãy từ bi!"

Hắc Báo quỳ xuống trước mặt Phó Ẩn Tuyết đang giơ cao đại đao.

"Bọn họ chỉ vì sợ không giữ được lời hứa với Địa Ngục Huyết Thành mà thôi."

"...Tránh ra."

"C-công tử!"

"Ta đã bảo tránh ra."

Phó Ẩn Tuyết nhìn xuống Hắc Báo, lạnh lùng nói.

"Từ trước đến nay ta chưa từng tha cho kẻ nào muốn lấy mạng ta."

Run run.

Nghe vậy, Ngọc Hào Phóng và các lãng nhân run lên vì sợ hãi.

Họ linh cảm được rằng dù trời có sập xuống, Phó Ẩn Tuyết cũng sẽ không tha cho họ.

"Công tử!"

Rầm rầm.

Lúc đó, Hắc Báo đang quỳ gối dập đầu xuống đất, hét lên.

"Tuy không phải là một người cha đáng tự hào... nhưng dù sao đó cũng là người thân duy nhất còn lại của tôi!"

Ngay lúc đó, ánh mắt của Phó Ẩn Tuyết thay đổi.

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng Ngọc Hào Phóng và Hắc Báo lại là phụ tử chi giao.

"Tuy tôi sinh ra là con riêng, phải sống lang bạt... nhưng sau khi biết được sự thật, Ngọc Tiền Chủ đã đối xử rất tốt với tôi."

Hắc Báo nhìn Phó Ẩn Tuyết với ánh mắt khẩn thiết rồi rơi lệ.

"Tội của người thân, tôi chia sẻ một chút không được sao?"

Gia đình. Từ này là lý do và cũng là động lực để Phó Ẩn Tuyết hít thở và sống cho đến nay.

Và cũng thật trớ trêu, hắn và Hắc Báo đã mất đi người huyết nhục duy nhất của mình vào cùng một thời điểm, và vì vậy, quỹ đạo cuộc sống của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

'Giết chết những kẻ ác cũng tốt nhưng...'

Lấy lý do giữ vững niềm tin mà để cho đứa trẻ này phải trải qua nỗi bi thương và đau khổ mà mình đã từng nếm trải, liệu có đúng không?

Dù sao thì trên võ lâm này ngoài những kẻ như vậy ra, vẫn còn đầy rẫy những kẻ ác cần phải trừng trị.

'Sao có thể để nó phải trải qua cùng một chuyện như vậy được.'

Suy nghĩ xong, Phó Ẩn Tuyết nói nhỏ.

"Đứng lên đi."

"Dạ?"

Khi Hắc Báo ngẩng đầu lên, Phó Ẩn Tuyết đã thu lại đại đao và quay người đi từ lúc nào.

"Sau này đừng khóc hay quỳ gối nữa. Làm những hành động đó... cũng không thay đổi được gì đâu."

Hắc Báo vội lau nước mắt, đứng dậy và nói một cách mạnh mẽ.

"Tôi hiểu rồi. Sẽ không bao giờ khóc hay quỳ gối nữa."

"Vậy là được rồi."

Dáng vẻ của Phó Ẩn Tuyết và Hắc Báo lúc này trông như một cặp sư đồ trẻ tuổi.

Lấy lại được sự bình tĩnh, Hắc Báo quay sang Ngọc Hào Phóng và các lãng nhân.

"Công tử đã tha cho rồi nên không sao đâu. Mọi người đứng dậy đi."

"C-cảm ơn. Phó thiếu hiệp."

Phó Ẩn Tuyết nhìn xuống Ngọc Hào Phóng, lạnh lùng nói.

"Mạng của ngươi là do con trai ngươi cứu đấy."

Ngọc Hào Phóng tỏ vẻ vô cùng xấu hổ. Rồi lão đến gần Hắc Báo, nắm lấy hai tay y.

"H-Hà à..."

Từ trước đến nay, lão luôn phớt lờ lời của Hắc Báo và lôi kéo những lãng nhân có phẩm chất không tốt.

Và lão đã phớt lờ lời cảnh báo tuyệt đối không được động đến Phó Ẩn Tuyết, khiến cho không chỉ bản thân mà cả mạng sống của toàn bộ lãng nhân Đông Phiêu Tây Lãng cũng bị đe dọa.

"Người cha này thật đáng xấu hổ. Từ trước đến nay đã không nghe lời con..."

Ngay lúc đó, mắt Hắc Báo lóe lên.

Bởi vì trừ khi ở riêng hai người, lão chưa bao giờ tự xưng là cha.

"Sau này ta sẽ làm theo lời con, sẽ không lôi kéo những kẻ đã phạm trọng tội hay có tâm địa độc ác vào bản lãng nữa."

Ngọc Hào Phóng cũng nói với Huyết Chuỳ và Hoa Lan sau lưng mình.

"Các ngươi cũng vậy. Sau này muốn ở lại Đông Phiêu Tây Lãng thì không được làm chuyện xấu nữa."

"D-dĩ nhiên rồi ạ. Sao dám có ý khác được chứ?"

Huyết Chuỳ gật đầu, Hoa Lan cũng cúi đầu.

Nếu Hắc Báo không xuất hiện, họ đã bị Phó Ẩn Tuyết chặt đầu rồi. Chắc chắn sẽ không dám làm chuyện xấu nữa.

"Hà à."

Lúc đó, Ngọc Hào Phóng đến gần Hắc Báo và nói.

"Từ trước đến nay ta là một người cha đáng xấu hổ với con, nhưng sau này ta tuyệt đối sẽ không làm những việc bị người đời chỉ trỏ nữa. Ta cũng sẽ biến Đông Phiêu Tây Lãng thành nơi quy tụ của những lãng nhân tốt, giống như quá khứ."

Con người muốn cải quá tự tân không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng nhờ Hắc Báo mà nhặt lại được một mạng, Ngọc Hào Phóng đã lập tức trở thành một con người mới.

"Hô hô hô!"

Lúc đó, cùng với tiếng cười là những tiếng thở dài trầm thấp vang lên từ bốn phía.

"Xem ra ta không cần phải ra tay nhỉ."

Ngay lúc đó, con ngươi của Phó Ẩn Tuyết lóe lên một tia sáng sắc bén.

Dù đã vận Dã Thú Đạo lên mức cao nhất, hắn vẫn không thể xác định được vị trí của giọng nói.

'Lục Hợp Truyền Thanh?'

Một tuyệt kỹ mà nếu không có nội lực tam giáp tý thì đến bắt chước cũng không nổi đang được thi triển ngay trước mắt.

 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...