Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
-
Chương 94- Học bí truyền
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Trà đã được chuẩn bị sẵn trong phòng khách nơi Phó Ẩn Tuyết ở.
Đối diện với Đường Thanh, Phó Ẩn Tuyết lặng lẽ nhìn chén trà đặt trước mặt.
Sụp.
Uống một ngụm trà nóng, Phó Ẩn Tuyết cảm thấy vừa có chút trống rỗng, lại vừa có cảm giác giải thoát.
Bởi vì nơi này không có ai hỏi những câu như trà có vị thế nào, hay nên dùng từ gì để diễn tả thì tốt.
Sau khi uống thêm đôi ba ngụm trà nữa, Phó Ẩn Tuyết nhìn Đường Thanh rồi gật đầu.
“Chuyện cô muốn nói với ta là gì?”
“Huynh sẽ tiếp tục ở lại bản môn sao?”
“Phải.”
“Tại sao?”
“Ở lại nhà thân hữu, cần lý do sao?”
“Chắc không phải huynh ở lại chỉ để ăn không ngồi rồi chứ?”
“Có lẽ vậy.”
Những câu hỏi vu vơ và những câu trả lời hời hợt cứ lặp đi lặp lại.
Càng nói chuyện, trọng tâm càng lệch đi, Đường Thanh bèn nhún vai.
“Được rồi. Ta sẽ hỏi thẳng.”
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng của Phó Ẩn Tuyết, hỏi.
“Huynh nói sẽ tiếp tục ở lại bản môn, là để giúp tam ca sao?”
Phó Ẩn Tuyết không trả lời, thay vào đó lại từ từ uống thêm một ngụm trà.
Trong tình huống thế này, hắn không có nghĩa vụ hay sự cần thiết phải trả lời thật thà câu hỏi đó. Người cảm thấy sốt ruột sẽ là Đường Thanh chứ không phải hắn.
“Còn cô thì sao?”
Phó Ẩn Tuyết ngược lại trả câu hỏi lại cho Đường Thanh.
“Lý do cô mời ta, là để giúp hắn sao?”
Lúc này, Đường Thanh mới nhận ra Phó Ẩn Tuyết không phải là một nhân vật tầm thường, nàng bèn cười khúc khích.
“Được thôi. Chúng ta hãy bỏ qua chuyện nói vòng vo.”
Hít một hơi thật sâu, nàng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sự thịnh suy của bản môn có thể nói là phụ thuộc vào việc môn chủ là người như thế nào.”
“…”
“Các thế gia khác quyền lực được phân chia khá tốt. Nhưng bản môn thì chỉ có môn chủ mới nắm giữ quyền lực tuyệt đối.”
Nhìn về phía Phó Ẩn Tuyết, Đường Thanh nói.
“Điều ta muốn chỉ có một. Ta chỉ mong một nhân vật xuất chúng có thể giúp Đường Môn càng thêm hưng thịnh sẽ trở thành môn chủ.”
Phó Ẩn Tuyết nghiền ngẫm lời nàng, nở một nụ cười lạnh.
“Xem ra cô nghĩ mình có tư cách để chủ trì ngôi vị kế vị.”
“Tại sao lại không chứ?”
Đường Thanh nháy một bên mắt, nhìn thẳng vào Phó Ẩn Tuyết.
“Chỉ cần ta nghiêng về phe nào, cán cân sẽ lập tức nghiêng về phe đó.”
Phó Ẩn Tuyết không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.
“Vốn dĩ tam ca không nằm trong danh sách những nhân vật xuất chúng mà ta nghĩ đến. Bởi vì để vận hành bản môn, tâm tính của huynh ấy quá ôn hòa và thiếu đi sự lạnh lùng.”
Đường Thanh cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm, nói.
“Nhưng từ hôm nay… có lẽ ta phải thừa nhận rằng tam ca cũng có tư cách đó.”
Giọng nói của nàng không chỉ trong trẻo, rõ ràng, mà còn sở hữu một tài ăn nói xuất chúng, khiến người khác cảm thấy hứng thú và phải lắng nghe.
“Tại sao lại là từ hôm nay?”
“Lý do thì ta nghĩ Phó thiếu hiệp đây biết rõ hơn ai hết.”
“Ta ghét kiểu nói lảng tránh.”
“Có hai lý do.”
Thấy vẻ mặt Phó Ẩn Tuyết trở nên lạnh lẽo, Đường Thanh lập tức mỉm cười trả lời.
“Thứ nhất, tam ca đã có được một nguồn võ lực ngang với cấp bậc thân vệ chiến đội của bản môn.”
Võ lực cấp bậc thân vệ chiến đội của Đường Môn.
Điều đó có lẽ là đang chỉ Phó Ẩn Tuyết.
“Thứ hai là gì?”
Trước câu hỏi của Phó Ẩn Tuyết, Đường Thanh vừa từ từ bước về phía cửa vừa nói.
“Bởi vì cái tính khí hảo nhân đến mức cố chấp của tam ca có lẽ đã biến mất rồi.”
Xoay người lại, nàng nhìn Phó Ẩn Tuyết, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Để kết giao với một nhân vật như Phó thiếu hiệp, chẳng phải tam ca cũng phải trở thành một nhân vật ở đẳng cấp tương tự sao?”
Không cần phải nói thêm lời nào, mọi thứ đã quá rõ ràng.
Phó Ẩn Tuyết bất giác lộ ra ánh mắt thán phục.
‘Quả nhiên… là vậy.’
Lúc đó, Đường Thanh quay người, bước đến trước cửa rồi nói với giọng trong trẻo.
“Hôm nay, rất vui. Chào nhé.”
Để lại một lời ngắn gọn, nàng từ từ bước ra ngoài.
Ngồi bên bàn, Phó Ẩn Tuyết nhìn ra cánh cửa nơi Đường Thanh vừa đi khỏi, khẽ thở dài.
“Đúng là một nữ nhân đáng sợ.”
Đường Thanh không chỉ có võ công và tài mưu lược xuất chúng, mà còn sở hữu một năng lực thấu thị như thể nhìn thấu được tâm can của người khác.
Chưa cần nói đến Đường Phi, nàng cứ như là sự kết hợp những ưu điểm của Đường Lĩnh và Đường Côn vậy.
Cạch.
Lúc đó, cửa mở ra, Hắc Báo mồ hôi nhễ nhại bước vào với vẻ mặt rạng rỡ.
“Công tử!”
“…”
“Ngài đang thưởng trà sao ạ?”
Phó Ẩn Tuyết như thể không nghe thấy lời Hắc Báo, chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng không.
“Có mùi.”
“A, tại thuộc hạ cùng tam công tử luyện tập ám khí thủ pháp suốt hai canh giờ nên có hơi đổ mồ hôi…”
“Là mùi máu tươi rất nồng. Ha ha.”
Thấy Phó Ẩn Tuyết nhìn lên trời xa, cười rạng rỡ.
‘Xem ra lại có kẻ nào chọc vào tâm trạng của công tử rồi.’
Hắc Báo nuốt nước bọt, toát mồ hôi lạnh với vẻ mặt sợ hãi.
***
Song Thánh Các.
Nơi đây thờ bài vị của các đời môn chủ của Đường Môn.
Trên cùng là bài vị của hai vị thánh nhân đã biến Đường Môn từ một thôn làng nhỏ trở thành một thế lực khổng lồ của võ lâm, Độc Thánh Đường Thiên Quân và Diệp Chuỷ Đoạt Mệnh Đường Tâm Bân.
Vụt.
Đường Côn đốt hương trước bài vị, vái lạy rồi cẩn thận bước ra ngoài.
Phù.
Nhìn lên trời xa, Đường Côn hít một hơi thật sâu. Và ngay khoảnh khắc y định cất bước.
“…”
Bước chân đang vội vã của y chợt khựng lại.
Bởi vì từ phía xa, một bóng người mặc trường bào màu lam thêu chỉ bạc đang từ từ tiến lại gần.
Bước chân uy nghiêm như sư tử, toàn thân toát ra khí phách ngút trời. Chính là môn chủ của Đường Môn, Đường Bá.
“Đường Côn bái kiến môn chủ.”
Đường Côn cúi đầu, Đường Bá gật đầu.
“Lâu rồi không gặp.”
Không khí giữa hai người có phần gượng gạo, không giống như quan hệ cha con.
Cuối cùng, sự im lặng kéo dài, Đường Bá bèn cất giọng trầm thấp hỏi.
“Ngươi đến đây có việc gì?”
Vì được sinh ra bởi một tỳ nữ thân phận thấp hèn, thuở nhỏ, Đường Côn ngay cả việc bước vào nội viện của Đường Môn cũng bị cấm.
Sau khi trưởng thành, Đường Bá đã gỡ bỏ lệnh cấm đó, nhưng Đường Côn chưa một lần nào đặt chân vào nội viện.
Vậy mà đột nhiên lại tìm đến Song Thánh Các.
“Đã trở về bản môn, lẽ đương nhiên phải đến chào hỏi ạ.”
“Hừm.”
Đường Bá im lặng nhìn Đường Côn, rồi nói với giọng trầm thấp.
“Đi dạo một lát.”
Cách Song Thánh Các không xa có một hồ sen nhỏ, và trên đó là một tòa đình nhỏ được dựng lên.
Nhìn lên tấm biển có ghi chữ Thượng Lâm Đình, Đường Bá cất giọng trầm thấp.
“Đã trở lại bản môn rồi, chắc ngươi cũng đã quyết định nơi ăn chốn ở rồi chứ?”
Điều phải đến cuối cùng cũng đã đến.
Hít một hơi thật sâu, Đường Côn gồng bụng nói.
“Con định sẽ tiếp tục tranh đoạt ngôi vị kế vị.”
“Chẳng phải ban đầu ngươi trở về bản môn là để từ bỏ sao?”
Thấy Đường Côn giật mình, Đường Bá nở một nụ cười nhạt.
“Dù sao đó cũng chỉ là dự đoán của bản môn chủ mà thôi.”
“Thực ra… đúng là như vậy, nhưng con đã đổi ý rồi ạ.”
“Tại sao?”
Hít một hơi thật sâu, Đường Côn loé mắt.
“Con muốn được kề vai sát cánh cùng thân hữu của mình.”
“Là tên tiểu tử Phó Ẩn Tuyết mà lần này ngươi mang về sao?”
“Vâng, thưa phải.”
Đường Bá lộ ra ánh mắt kỳ lạ.
“Tên tiểu tử đó là một nhân vật xuất chúng đến vậy sao?”
Đường Côn nở một nụ cười đầy tự hào.
“Vâng, thưa phải. Hắn là người xuất chúng nhất… và cũng là người lạnh lùng nhất mà con từng gặp.”
“...Lạnh lùng sao.”
Đường Bá nở một nụ cười kỳ lạ.
Sự lạnh lùng.
Đó chẳng phải là khuyết điểm duy nhất khiến người ta phải tiếc nuối ở Đường Côn, dù y sở hữu tài năng xuất chúng đó sao?
“Được rồi. Lui về đi.”
Đường Bá gật đầu, Đường Côn bèn chắp hai tay.
“Vậy con xin cáo lui.”
Và ngay khi y định xoay người, Đường Bá nói.
“Để trở thành người kế vị của bản môn, phải trở thành một kẻ máu lạnh không có cả máu và nước mắt.”
Cốt nhục tương tàn.
Để nhận được sự chấp thuận kế vị, từ giờ y phải chiến đấu với những huynh đệ ruột thịt của mình.
Đường Côn loé mắt, nói.
“Con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ.”
“Vậy sao?”
Đường Bá lấy ra một chiếc lá đã ngả màu đen từ trong người.
Đó là một chiếc Lê Hoa Thụ Diệp màu đen.
“Đây là…”
Thấy Đường Côn nhận lấy Lê Hoa Thụ Diệp với vẻ mặt kinh ngạc, Đường Bá thản nhiên gật đầu.
“Ta cho phép ngươi được học một trong những bí truyền của Đường Môn.”
Người Đường Côn khẽ run lên.
Dù có được ngôi vị kế vị, lý do y không thể xây dựng được thế lực là vì không được học Bát Đại Bí Truyền của Đường Môn mà chỉ có huyết tộc trực hệ mới được học.
― Từ trước đến nay trong bản môn chưa từng có tiền lệ truyền thụ bí truyền của Đường Môn cho con vợ lẽ.
Vì sự phản đối kịch liệt của Nguyên Lão Điện, cuối cùng Đường Côn đã không thể bước vào Bí Động, nơi cất giữ bí truyền của Đường Môn.
Nhưng bây giờ, nếu được học một trong những bí truyền của Đường Môn, y có thể đứng ngang hàng với Đường Lĩnh hay Đường Phi. Và cũng có thể có được thế lực ủng hộ.
“Bản môn chủ không truyền thụ bí truyền cho ngươi không phải vì các vị nguyên lão phản đối.”
Ở Đường Môn, quyền lực của môn chủ là tuyệt đối.
Dù cho không phải là Nguyên Lão Điện mà là toàn bộ Đường Môn phản đối, cũng không thể thay đổi được ý của môn chủ Đường Bá.
“Ngươi của lúc đó, không có khát vọng trở thành người kế vị lớn như bây giờ.”
Đó là sự thật.
Nếu y mãnh liệt muốn có được vị trí kế vị, y đã thuyết phục môn chủ Đường Bá trước để được học bí truyền của Đường Môn.
Nhưng y đã không thể dẹp bỏ sự bướng bỉnh và lòng tự trọng, tự mình ra giang hồ để gây dựng thế lực.
“Nhưng bây giờ, khát vọng và mong muốn đó đã hiện rõ trong mắt ngươi rồi.”
“Đa tạ… người.”
Cất Lê Hoa Thụ Diệp vào lòng, Đường Côn chắp hai tay.
“Con tuyệt đối sẽ không làm người thất vọng.”
Cúi đầu thật sâu trước Đường Bá, Đường Côn thẳng vai, xoay người.
“Chỉ cần kết giao bằng hữu… mà một con giao long có thể hóa thành tiềm long sao?”
Nhìn theo bóng lưng Đường Côn đã đi xa, Đường Bá khẽ nói vào hư không.
“Vũ Cương.”
Lúc đó, một giọng nói rất nhỏ và trầm thấp vang lên từ hư không.
“Xin hãy hạ lệnh.”
“Từ giờ hãy báo cáo cho ta nhất cử nhất động của đứa trẻ đó. Dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Ngước lên nhìn trời xa, Đường Bá nở một nụ cười trên môi.
“Nhờ có người kế vị tiếp theo, vị thế của bản môn sau này sẽ còn được nâng cao hơn nữa.”
***
“Thứ nghiệt chủng đó mà được học bí truyền của Đường Môn sao?”
Rắc! Xoảng!
Nghe tin Đường Côn sắp vào bí động để học bí truyền của Đường Môn, Đường Phi bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng làm việc.
“Phụ thân đã già đến lú lẫn rồi sao!”
“Công tử. Xin hãy cẩn trọng lời nói.”
Trước lời của Đường Sư Vân, cơn giận của Đường Phi chuyển sang y.
“Ngươi cũng vậy! Gì cơ? Tên đó từ bỏ ngôi vị kế vị sao? Đây là hành động của một kẻ từ bỏ chắc?”
Rầm!
Chiếc nghiên mực sừng rồng do nghệ nhân của Bạch Tùng Bút Phường chế tác va vào cây cột cạnh Đường Sư Vân, vỡ tan tành.
“Thuộc hạ xin lỗi.”
Má của Đường Sư Vân bị mảnh vỡ sượt qua, máu bắt đầu nhỏ giọt.
Nhìn thấy cảnh đó, Đường Phi lúc này mới nén giận, hét lên.
“Đường Côn. Tên tiểu tử đó bây giờ đang ở đâu?”
“Trước khi vào bí động, ngài ấy đang đến gặp Cam động chủ để chọn binh khí ạ.”
“Được rồi.”
Đạp cửa xông ra, Đường Phi nhanh chân hướng về phía đại binh khí khố ở cổng bắc.
Đi qua hàng chục tòa nhà, cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ của đại binh khí khố được sơn đen.
“Ngươi rốt cuộc là cái thá gì!”
Phát hiện Đường Côn đang đứng trước đại binh khí khố, Đường Phi hét lớn.
“Thứ như ngươi…”
Giọng nói đang hét của y chợt ngừng lại.
Bởi vì ở đó không chỉ có Đường Côn và Phó Ẩn Tuyết, mà còn có cả Cam động chủ phụ trách đại binh khí khố và cả Đường Lĩnh.
“Nhị công tử.”
Thấy Cam động chủ râu tóc bạc phơ lên tiếng chào, Đường Phi bất đắc dĩ chắp tay.
“Cam đại thúc. Đại ca cũng ở đây sao?”
Khi y miễn cưỡng chào hỏi, Đường Côn cũng chắp tay.
“Nhị ca.”
“Nhị ca cái gì!”
Ánh mắt chạm phải Đường Côn, Đường Phi nhe nanh hét lên.
“Thứ nghiệt chủng như ngươi mà đòi học bí truyền của Đường Môn sao!”
“Nhị đệ. Đây là chuyện phụ thân đã cho phép.”
“Đại ca định cứ thế đứng nhìn chuyện này sao?”
Đường Phi chỉ vào Đường Côn với vẻ mặt uất ức.
“Đây là vấn đề mà đại ca phải đến gặp phụ thân để can ngăn mới phải!”
“Nhị đệ.”
Ngay lúc Đường Lĩnh xua tay định mở lời, Đường Côn thản nhiên nói.
“Xem ra nhị ca rất không hài lòng việc ta vào bí động.”
“Gì cơ? Ngươi mà cũng dám mở miệng nói câu đó à?”
Đường Côn nghiến răng nói.
“Nếu bây giờ ngươi chịu từ bỏ, quay về ngoại viện mà im lặng chui rúc ở đó, thì sau này còn có thể giữ được cái mạng.”
“Ta đến đây cũng chính là để giữ mạng đây!”
“Ngươi nói gì?”
Đường Côn nở một nụ cười rạng rỡ, chỉ vào thanh kiếm bên hông.
“Nếu học được Độc Linh Tiêu Công Sát Khí, thì chẳng phải sẽ không chết dưới tay nhị ca hay sao?”
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook