Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
-
Chương 1- Phó Ẩn Tuyết
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Đứa bé là một đứa cô nhi.
Bị bỏ rơi quá sớm, nó thậm chí còn không có cả tên.
Cho đến khi gặp Phó Giản Dương, một liệm sư chuyên lo tang lễ cho những kẻ tha hương vô chủ đã chết.
— Ta cứ nghĩ con ẩn mình trong tuyết…
Giữa một mùa đông gió bắc thổi ào ạt, Phó Giản Dương nhìn đứa trẻ đang co ro dưới gốc cây phủ đầy tuyết, rồi đưa tay ra.
— Có muốn theo ta không?
Đứa bé ngồi đó, ánh mắt trống rỗng, đưa bàn tay trắng bệch, lạnh lẽo như ruột cá ra.
Và từ đó, đứa bé mang họ Phó, được đặt tên là Ẩn Tuyết.
Bình An Táng Nghi Xã.
Đây là một táng nghi xã nhỏ, chủ yếu làm công việc liệm thi cho những kẻ chết tha hương hoặc không có thân thích theo báo cáo của phủ sai.
Bên trong Bình An Táng Nghi Xã.
Một thi thể của người đàn ông trung niên nằm trên chiếc đài liệm bằng gỗ.
Trước mặt thi thể là một ông lão tóc bạc phơ cùng một tiểu đồng đang đứng đối diện nhau.
Họ chính là vị liệm sư điều hành Bình An Táng Nghi Xã, Phó Giản Dương, và Phó Ẩn Tuyết.
"Ừm..."
Phó Ẩn Tuyết đang quan sát thi thể trên đài liệm với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"Tuyết nhi."
"Dạ."
Phó Ẩn Tuyết đang chăm chú nhìn thi thể, bỗng mở to mắt.
Với làn da trắng như tuyết và đôi mắt đen nhánh, nếu tỉa lông mày thành hình trăng lưỡi liềm, cậu sẽ dễ bị nhầm là một cô bé.
"Giờ con thử nói xem."
"Cho con xem lại một lần nữa ạ."
Nhưng khác với vẻ ngoài thanh tú, giọng nói của Phó Ẩn Tuyết lại mang vẻ lạnh lùng và trầm thấp.
Một giọng nói khô khan và trầm ấm, tựa như cơn gió lạnh cuối đông.
"Hừm."
Phó Ẩn Tuyết lên tiếng rồi tiếp tục chăm chú xem xét thi thể:
"Người này là nhân sĩ võ lâm."
"Nhân sĩ võ lâm?"
"Dạ phải, nhìn cơ bắp cân đối, có vẻ như đã luyện võ từ khi còn nhỏ."
Phó Giản Dương mỉm cười, làm ra vẻ ngạc nhiên:
"Tại sao? Thân thể gầy gò, tay cũng không có vết chai."
Phó Giản Dương lắc đầu, chỉ vào hai tay của thi thể.
"Kiếm khách luyện kiếm pháp, lòng bàn tay lúc nào cũng có vết chai. Nhưng người này thì không có."
Những kiếm thủ ngày đêm luyện kiếm, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm nên tự nhiên sẽ có vết chai.
Nhưng bàn tay của thi thể trước mặt lại mềm mại như tay phụ nữ, không hề có dấu vết chai sần nào.
"Trong võ lâm, có những thủ công như phá ngọc thủ hay thiên cang thủ. Nếu luyện những thủ công đặc biệt này, vết chai ở tay sẽ biến mất."
"Vậy ý con là người này là một kiếm khách thành thục luyện thủ công đặc biệt sao?"
"Không ạ."
Phó Ẩn Tuyết tự tin lắc đầu:
"Người này không luyện thủ công."
"Vậy tại sao một người dùng kiếm lại không có đặc điểm của kiếm thủ?"
"Bởi vì người này là một cao thủ về địa thảng khoái kiếm."
"Ồ, tại sao con lại chắc chắn như vậy?"
Phó Ẩn Tuyết cười mỉm, chỉ vào đùi trái của thi thể người đàn ông trung niên.
"Đùi trái của người này có cơ bắp phát triển dị thường, như một cao thủ về cước pháp."
"Cũng có thể chỉ là một cao thủ về cước pháp thôi mà."
"Không, đây chắc chắn là người luyện địa thảng khoái kiếm, một bộ kiếm pháp đòi hỏi phải giữ vững chân trụ trên mặt đất."
Phó Ẩn Tuyết chỉ vào cơ bắp ở đùi trái của thi thể:
"Nếu là cao thủ về cước pháp, cơ bắp ở mông và mặt trước đùi sẽ phát triển để tăng sức mạnh cho cú đá.
Nhưng người này, cơ bắp ở bắp chân trái lại phát triển mạnh nhất. Đó là bằng chứng cho việc đã luyện địa thảng khoái kiếm."
"Ha ha ha."
Phó Giản Dương vuốt đầu Phó Ẩn Tuyết, vẻ mặt đầy tự hào:
"Xem ra, ta chẳng còn gì để dạy con nữa rồi."
Hai ông cháu luôn như vậy.
Trong lúc khâm liệm thi thể, họ thường bàn luận về nguyên nhân cái chết, vết thương chí mạng...
"Cao thủ địa thảng khoái kiếm cuối cùng vẫn không tránh được ám ảnh."
Phó Giản Dương chỉ vào phần cổ của thi thể.
Vết thương ở đó toạc ra như hai cánh bướm.
"Có lẽ khi hắn tung chiêu khoái kiếm thì bị đánh lén, phi tiêu phóng tới cắt đứt động mạch cảnh. Kẻ địch có lẽ có hai người, đều là cao thủ ám khí."
Phó Giản Dương tặc lưỡi, nói khẽ:
"Dẫu có là nhất kích tất sát khoái kiếm cũng phải cẩn thận với chiêu cuối cùng."
Phó Giản Dương vừa nói chuyện với Phó Ẩn Tuyết, vừa cẩn thận lau rửa thi thể.
"A ha, lần này là một vụ án mạng vì tình."
Thi thể tiếp theo được đưa lên đài liệm là một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt bị hủy hoại một cách tàn bạo.
"Xem ra oán hận đã lên đến đỉnh điểm, nên mới có vết thương như vậy."
Hai ông cháu bắt đầu liệm thi thể một cách cẩn thận.
Ọt… ọt…
Cuối cùng, khi công việc kết thúc, tiếng bụng réo ầm ĩ của Phó Ẩn Tuyết vang lên như một tiếng chuông báo hiệu.
"Ha ha ha. Cái bụng báo cơm của con lúc nào cũng đúng giờ."
Phó Ẩn Tuyết xấu hổ cúi đầu, còn Phó Giản Dương nhìn mặt trời đang lên cao.
"Tối nay đi quán trọ ăn nhé?"
"Không ạ. Ăn mì thôi. Con sẽ nấu cho ông ăn."
Phó Ẩn Tuyết lắc đầu. Vẻ mặt Phó Giản Dương trở nên buồn bã.
Liệm sư chuyên khâm liệm thi thể của những kẻ tha hương...
Họ thuộc tầng lớp thấp nhất, còn bị coi thường hơn cả đồ tể.
Mùi thi thể hôi thối dính chặt lấy người họ, không thể nào rũ bỏ.
Mọi người xa lánh, coi họ là điềm gở, quán trọ thường xuyên đuổi họ đi.
Biết rõ điều đó, Phó Ẩn Tuyết ít khi ra khỏi Bình An Táng Nghi Xã.
"Được rồi. Vậy ăn mì thôi."
Hai ông cháu ngồi trên chiếc ghế dài, bắt đầu ăn mì.
Tuy chỉ có dưa cải muối để ăn kèm, nhưng Phó Ẩn Tuyết ăn rất ngon miệng và hạnh phúc.
Đó là món ăn ấm áp, một thứ mà khi còn là cô nhi, cậu không dám mơ đến.
Và trên hết, cậu có người ông Phó Giản Dương, người luôn nhìn cậu với ánh mắt ấm áp hơn cả món ăn.
"Con nhìn gì vậy?"
"À, không có gì ạ."
Phó Ẩn Tuyết cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cậu thầm mong những ngày tháng này cứ tiếp diễn mãi mãi.
***
Đêm khuya.
Một ngọn đèn dầu vẫn cháy sáng trong căn phòng nhỏ của Bình An Táng Nghi Xã.
Phó Giản Dương ngồi trên bàn gỗ đọc sách, còn Phó Ẩn Tuyết đang ngủ say trong góc phòng.
"Sai rồi ạ."
"Hả?"
"Cái đó không phải bị đâm từ phía sau, mà là hung khí được đặt cố định và đẩy tới."
Ngay cả trong mơ, Phó Ẩn Tuyết cũng đang phân tích nguyên nhân cái chết.
"Thằng nhóc này... Đúng là liệm sư trời sinh mà."
Phó Giản Dương nhìn cậu bé, cười hiền.
Đứa cháu mà ông yêu thương còn hơn cả con ruột.
Thực ra, ông chưa từng kết hôn hay có con. Nhưng kể từ khi đón Phó Ẩn Tuyết về, ông mới hiểu thế nào là hương vị cuộc sống.
Đó là cảm giác hạnh phúc ấm áp.
Ù… ù…
Bỗng nhiên, tiếng gió từ xa vọng tới.
Nhưng với thính lực nhạy bén, Phó Giản Dương đoán đó là tiếng phá không của khinh công cực nhanh.
"..."
Phó Giản Dương đứng dậy, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.
Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện.
"Phù..."
Phó Giản Dương thổi tắt ngọn đèn dầu, lặng lẽ rời phòng.
Ông mở cánh cửa, chậm rãi bước ra ngoài.
Hú...
Cơn gió lạnh lùng thổi tới, khiến bầu trời đêm càng thêm u tối.
Phó Giản Dương đứng thẳng trước cửa, nhắm mắt lại.
Dường như ông đang chìm trong suy nghĩ, nhưng thực chất ông đang sử dụng cách không đạo thính thuật để dò xét mọi thứ trong phạm vi ba trăm trượng.
"Ra là vậy."
Phó Giản Dương mở mắt, thốt lên với vẻ mặt u sầu.
Rồi ông quay trở vào phòng, đánh thức Phó Ẩn Tuyết.
"Tuyết nhi."
"Dạ? Dạ?"
"Bây giờ, chúng ta chơi trò thi thể nữa nhé?"
"Giữa đêm hôm thế này ạ?"
Phó Giản Dương nhìn Phó Ẩn Tuyết đang dụi mắt, giọng nói dịu dàng:
"Trò thi thể lần này hơi khác một chút. Con tuyệt đối không được ra ngoài cho đến khi mặt trời mọc."
"Cho đến khi mặt trời mọc ạ?"
"Đúng vậy. Nếu lần này thành công, ông sẽ sắm cho con một bộ pháp phục và cả thanh đào kiếm mà con cứ nằng nặc đòi."
"Pháp phục và đào kiếm?"
Phó Ẩn Tuyết bừng tỉnh.
Vì tuổi còn nhỏ, cậu không có pháp phục và đào kiếm vừa vặn, nên luôn mè nheo Phó Giản Dương.
Nhưng ông luôn từ chối, nói rằng cậu chưa đến tuổi.
"Con sẽ làm ngay ạ."
Phó Ẩn Tuyết hào hứng định chui vào một trong những chiếc quan tài đang dựng sẵn, nhưng Phó Giản Dương xua tay:
"Lần này con vào trong thiết quan."
"Thiết quan ạ?"
Thiết quan, đúng như tên gọi, là quan tài làm bằng sắt.
Ngày trước, khi Phó Ẩn Tuyết hỏi về công dụng của chiếc quan tài này, Phó Giản Dương đã nói:
— Đây là chiếc quan tài mà ông sẽ dùng khi ông chết.
"Không ạ, con không vào thiết quan..."
Cảm thấy có điều bất thường, Phó Giản Dương lắc đầu. Phó Giản Dương mỉm cười hiền từ:
"Đừng lo. Ông chỉ đang thử con để mua pháp phục và đào kiếm cho con thôi."
"Thật không ạ?"
"Đương nhiên. Có khi nào ông thất hứa chưa?"
Phó Giản Dương vuốt nhẹ đầu Phó Ẩn Tuyết, cậu bé cười rồi gật đầu:
"Dạ, con biết rồi!"
Cạch.
Phó Giản Dương nhìn Phó Ẩn Tuyết chui vào thiết quan, ánh mắt ông trở nên u ám.
'Thằng nhóc này.'
Vù... vù...
Tiếng phá không lại vang lên, nụ cười trên môi Phó Giản Dương cứng lại.
Bộp bộp...
Với vẻ mặt lạnh lùng, ông bước ra ngoài. Ông đứng thẳng tắp như một pho tượng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu...
"Thất Chỉ Ma Đao, Phó Giản Dương."
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Phó Giản Dương.
"Cuối cùng cũng đã tìm ra."
Phó Giản Dương mở mắt, một hắc y nhân đang tiến đến.
Khinh công của hắn thật đáng kinh ngạc.
"Thất Chỉ Ma Đao."
Phó Giản Dương thở dài.
"Đã lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này."
Thất Chỉ Ma Đao, Phó Giản Dương.
Ma đạo đệ nhất đao khách.
Một tên võ si, vì muốn luyện đao pháp bá đạo mà tự chặt đứt ba ngón tay.
Một đại sát tinh đã tàn sát vô số anh hùng chính phái và cả những cao thủ tiền bối ẩn cư.
Tên ma đầu đã gieo rắc nỗi kinh hoàng cho toàn võ lâm này, từng đạt đến vị trí phó điện chủ của Ma Điện, nơi được xem là Võ Lâm Minh của ma đạo.
Đúng là một cao thủ đã đạt đến đỉnh cao vinh quang của một võ nhân.
"Có đáng để sống như vậy không?"
Hắc y nhân nhìn Phó Giản Dương, nở nụ cười lạnh lùng.
"Từ bỏ cả vị trí phó điện chủ của Ma Điện, biến mất không chút dấu vết... rồi lẩn trốn như một con chuột, làm một tên liệm sư mà ngay cả phường cửu lưu cũng không thèm. Thật là trò cười cho thiên hạ."
"Ha ha ha."
Phó Giản Dương cười khẽ, rồi lắc đầu:
"Lão phu làm nghề này là để chuộc lại những tội lỗi đã gây ra."
"Chuộc tội?"
"Là những người đã chết dưới tay lão phu, chỉ vì cái danh nghĩa 'giữ gìn hòa bình võ lâm' đó."
Ánh mắt Phó Giản Dương trở nên trống rỗng khi ông tiếp tục:
"Nhưng Võ Lâm Minh... lại tạo ra một kẻ giống như lão phu."
Phó Giản Dương có thể đoán được rằng hắc y nhân đang làm chính xác những gì ông đã làm trong quá khứ.
"Đúng vậy, nếu lão phu còn sống sẽ rất phiền phức. Vì đó là vết nhơ lớn nhất của chính phái mà."
"Nếu đã biết, thì hãy tự kết liễu đi."
"Rồi ngươi cũng sẽ bị bỏ rơi thôi. Bị bỏ rơi một cách thê thảm."
"Lão lo xa quá rồi."
Hắc y nhân tự tin nói:
"Ta sẽ không trở thành công cụ để tàn sát cao thủ chính - tà như ông đâu."
"Cái kết của một tên tế tác (gián điệp), ẩn thân giữa võ lâm, giết hại cao thủ cũng giống nhau cả thôi. Không đúng sao?"
Thực tế, Phó Giản Dương không phải là tên sát nhân điên cuồng, mà là một tế tác hai mang được Võ Lâm Minh dốc sức đào tạo.
"Trong một thời gian dài, Võ Lâm Minh đã tạo ra những gián điệp hai mang như lão phu và ngươi. Để tàn sát những kẻ ngứa mắt trong chính phái, để thao túng chính phái theo ý mình và ngự trị trên võ lâm."
"Thật là phiền phức!"
"Vì ta là người đã đi qua, nên mới muốn truyền đạt lại cho ngươi những lời này."
Hắc y nhân cười khẩy:
"Lão muốn ta đối xử với lão như tiền bối sao?"
"Sao có thể. Làm tế tác thì làm gì có trên dưới."
Phó Giản Dương cười chua chát, lắc đầu.
"Ta chỉ muốn khuyên ngươi, bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp."
"Lời khuyên của lão, thật là khiến ta cảm động đến rơi nước mắt đó."
Hắc y nhân lắc đầu, rút ra một tấm lệnh bài từ thắt lưng.
"Phó Giản Dương. Lão đừng nghĩ rằng mình đã trải qua thì người khác cũng sẽ như vậy."
Tấm lệnh bài tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, khắc hai chữ "Tinh Vệ".
Đây là lệnh bài của Tinh Vệ Đoàn, một trong Thất Đại Chiến Đoàn của Võ Lâm Minh.
"Ta khác với lão. Ta không giấu thân phận mà đường hoàng ghi tên vào Võ Lâm Minh. Con đường công danh của ta còn dài lắm."
Hắc y nhân nở một nụ cười đầy tham vọng.
"Nếu xử lý được lão, ít nhất ta sẽ được thăng lên làm phó đoàn chủ... thậm chí có thể là đoàn chủ."
"Thì ra là vậy."
Phó Giản Dương thở ra một hơi đục ngầu.
"Ngươi quả thực rất khác ta."
Hắc y nhân thực sự là một con người khác.
Không chỉ được Võ Lâm Minh nuôi dưỡng và tuân theo mệnh lệnh của họ, mà hắn còn đang mài nanh để nuốt chửng cả Võ Lâm Minh.
"Nếu đã hiểu thì hãy ngoan ngoãn chịu chết đi."
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook