Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
Chương 4- Kẻ sống sót

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Khoảnh khắc đó, luyện võ trường trở nên lạnh lẽo như bị một cơn hàn phong quét qua.

— Chỉ cần sống sót.

Sau cùng, trong vô số nhân tài, chẳng phải chỉ có một người duy nhất được chọn hay sao?

"Lý nào là vậy?"

Đúng lúc đó, một cô gái áo xanh đứng ở giữa đám đông cất tiếng nói sắc bén.

"Các nhân tài ở đây đều là người trong ma đạo. Sao có thể bắt người trong ma đạo tương tàn?"

"Đánh nhau hay giết chóc, đó là việc của các ngươi. Bất kể thế nào, chỉ cần trở thành kẻ chiến thắng và sống sót là được."

"Đó chẳng phải cùng một ý sao?"

"Không thích thì rời đi."

Hách Liên Ưng thản nhiên nói.

"Ta không ép buộc. Từ bỏ hay tham gia, tất cả đều là tự do."

— Không thích thì rời đi.

Không còn lời nào để nói, cô gái áo xanh đành im lặng.

Thấy không còn ai phản đối, Hách Liên Ưng gật đầu rồi trầm giọng nói.

"Vậy thì, bắt đầu đi."

Boong!

Một tiếng chiêng lại vang lên trên luyện võ trường.

Ngay lập tức,

"Aaa!"

Một tiếng hét thất thanh vang lên giữa luyện võ trường.

Một thiếu niên đã nhanh như chớp rút đoản thương ra, tấn công người đứng bên cạnh.

"Xích Long! Hôm nay ta sẽ giết ngươi!"

"Nguỵ Vân Thanh! Tên khốn ngươi..."

Nguỵ Vân Thanh và Xích Long.

Hai người là tử thù không đội trời chung, vì ân oán giữa gia tộc và sư môn. Nguỵ Vân Thanh đã nhân cơ hội này ám toán Xích Long để trả thù.

— Áááá!

Khi Xích Long đổ máu gục xuống, hàng chục thí sinh đã hét lên.

Nhìn cảnh tượng đó, Hách Liên Ưng lại gật đầu đầy vẻ hài lòng.

"Kẻ nào muốn rời đi thì rời đi ngay. Một khi cuộc chiến bắt đầu, sẽ không còn cơ hội để thoát ra đâu."

Thế nhưng, không một ai nhúc nhích.

Nếu được chọn làm Thập Ma Truyền Nhân và học được kinh thế tuyệt học thì giấc mơ trở thành ma đạo đệ nhất nhân trong tương lai cũng không còn xa vời.

Vậy thì làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này chứ.

Xoạt…

Keeeng…

Choang!

Vài người trên luyện võ trường đã rút binh khí ra và bắt đầu chiến đấu.

Tuy nhiên, hầu hết các thí sinh vẫn hoang mang không biết phải làm gì.

Mặc dù biết đây là để chọn ra những người xuất chúng, họ vẫn không ngờ kế hoạch lại tàn khốc đến mức này.

— Hóa ra việc ký văn bản từ bỏ thân thể không phải chỉ để hù dọa!

Đến lúc này, một vài thí sinh mới nhận ra sự nghiêm trọng của văn bản từ bỏ thân thể, quay người bỏ chạy khỏi luyện võ trường.

Nhưng phần lớn thí sinh còn lại lại điên cuồng vung vẩy binh khí.

'Những kẻ ngu ngốc.'

Phó Ẩn Tuyết đứng sững sờ ở một góc luyện võ trường với vẻ mặt lạnh lùng.

Mặc dù mặc pháp phục dễ gây chú ý và còn mang theo chiếc hộp tre, nhưng không ai tấn công cậu.

'Vì nỗi sợ hãi cái chết mà mất đi lý trí.'

Những người trên luyện võ trường đều như những kẻ mù, chỉ tấn công đối thủ gần nhất.

Nỗi sợ hãi cái chết đã làm tê liệt lý trí của họ.

— Chiến đấu. Và sống sót.

Lời nói đó không có nghĩa là phải giết tất cả những người trên luyện võ trường.

Nghĩa là phải kiên trì, ngoan cường chịu đựng đến cùng, và sống sót.

'Nếu đã bình tĩnh mà lắng nghe, thì sẽ không có chuyện này xảy ra.'

Đáng tiếc là phần lớn các thí sinh đều là những đứa trẻ mới học võ công.

Ngược lại, Phó Ẩn Tuyết đã miệt mài học liệm thi thể ròng rã một năm.

Vì ngày nào cũng ngẫm nghĩ về ý nghĩa của cái chết, cậu không còn cảm thấy sợ hãi hay lo lắng nữa.

"Ááá!"

"Khặc!"

"Ưưư!"

Tiếng la hét vang lên khắp nơi.

Ban đầu, nhiều người chỉ chiến đấu tay không. Giờ đây họ đã rút binh khí ra và bắt đầu sử dụng sát chiêu.

'Xem ra không phải tất cả đều là kẻ ngốc.'

Ở phía xa, một thiếu niên lưng đeo thanh đao đen và trán quấn anh hùng cân cũng đang đứng lùi về phía rìa luyện võ trường, thản nhiên quan sát cuộc chiến giống như Phó Ẩn Tuyết.

"Hừ!"

Đúng lúc đó, một thiếu niên vung lưu tinh chùy nhanh như chớp và hạ gục nhiều thí sinh. Y chạm mắt với Phó Ẩn Tuyết.

"..."

Khi nhìn thấy bộ pháp phục màu đen và chiếc hộp tre trên lưng, thiếu niên kia khẽ giật mình.

Nhưng khi thấy Phó Ẩn Tuyết chỉ đứng im, y cười khẩy.

"Đồ vô dụng!"

Người luyện võ, bất kể đứng trong tư thế nào, cũng phải trụ vững đôi chân xuống đất.

Nhìn thấy đôi bàn chân dính đầy máu khô của Phó Ẩn Tuyết đang rũ xuống, y lập tức đoán ra Phó Ẩn Tuyết chưa từng học võ công.

"Nhận lấy!"

Cùng với tiếng hét, quả lưu tinh chùy bạc lao thẳng vào mặt Phó Ẩn Tuyết nhanh như chớp.

Phó Ẩn Tuyết giật mình nghiêng người,

Vù!

Quả lưu tinh chùy vẽ một nửa vòng tròn trong không trung và va vào lưng cậu.

Rắc!

Chiếc hộp tre vỡ tan tành và rơi xuống đất.

Cậu định nhặt chiếc hộp lên thì quả lưu tinh chùy lại quay vòng trong không trung, nhắm vào chiếc hộp.

Uỳnh!

Trong chiếc hộp bị vỡ nát, lộ ra một bộ quần áo màu đen.

Đó là bộ pháp phục mà Phó Giản Dương đã mặc khi còn sống, trong lúc làm lễ tang.

"Ngươi là người bán pháp phục à?"

Mặc dù thiếu niên cầm lưu tinh chùy cười chế nhạo, nhưng đôi mắt của Phó Ẩn Tuyết vẫn không hề dao động.

"Ngươi sẽ chết."

"Ha ha ha, nực cười thật. Ngươi định dùng thanh đào kiếm đó để giết ta sao?"

Trong khi thiếu niên kia cười chế nhạo,

Phập!

Một tiếng động nghèn nghẹn vang lên, và một mũi thương sắc nhọn nhô ra từ giữa ngực y.

"Ư..."

Ngoái đầu nhìn lại, y thấy thiếu niên cầm đoản thương đang dùng hết sức để đẩy mũi thương vào.

Đó chính là Nguỵ Vân Thanh, kẻ đã tấn công và giết Xích Long.

"Tên khốn nhà ngươi..."

Khi thiếu niên cầm lưu tinh chùy cố gắng cử động, Nguỵ Vân Thanh đã nhanh chóng xoay và rút đoản thương ra.

Phực!

Miệng thiếu niên bị đâm thủng giữa ngực, phun ra một ngụm máu rồi tắt thở.

Rầm.

Nhìn xuống cái xác đang nằm trên mặt đất, Phó Ẩn Tuyết thì thầm.

"Kẻ cầm đoản thương đó đã rình rập ngươi từ nãy giờ để tìm cơ hội tấn công."

Phó Ẩn Tuyết đã phát hiện ra cả thiếu niên cầm lưu tinh chùy đang điên cuồng tấn công và Nguỵ Vân Thanh đang rình rập, chờ cơ hội.

Sau cùng, Phó Ẩn Tuyết đã xuất hiện trước mặt thiếu niên cầm lưu tinh chùy, giúp Nguỵ Vân Thanh.

"Hừm."

Có lẽ Nguỵ Vân Thanh đã nhận ra điều đó, nên hắn ta khịt mũi, hỏi Phó Ẩn Tuyết.

"Tại sao ngươi lại giúp ta?"

"Dù sao thì sớm muộn ta cũng sẽ chạm mặt với ngươi."

"Trông ngươi có vẻ chưa học võ công."

Nguỵ Vân Thanh cười khẩy.

"Một tên phế vật như ngươi thì ta có thể giết bất cứ lúc nào."

Nguỵ Vân Thanh đã nếm được vị ngọt của việc ám sát.

Hắn ta đang lùng sục khắp luyện võ trường, ám sát những kẻ mạnh.

Vì một kẻ yếu như Phó Ẩn Tuyết có thể giết bất cứ lúc nào, hắn ta không chút do dự mà quay lưng bỏ đi.

Tuy nhiên, Nguỵ Vân Thanh không hề biết rằng mọi hành động của hắn đã bị Phó Ẩn Tuyết dự đoán từ trước.

Và đó là một sai lầm lớn.

***

"Vẫn chưa có đứa nào nổi bật cả."

Đứng trên đài cao, Hách Liên Ưng cau mày khi quan sát mọi thứ.

Thực ra, chính ông ta là người đã đề xuất cửa ải thứ hai này.

Là một người theo trường phái thực chiến, Hách Liên Ưng đã phản đối việc chỉ chọn Thập Ma Truyền Nhân dựa trên gân cốt.

— Luyện tập võ học thượng thừa thì gân cốt là yếu tố quan trọng nhất. Nhưng một nhân tài để đạt đến đỉnh cao của ma đạo, không thể chỉ dựa vào cân cốt mà đánh giá được.

Cuối cùng, để tôn trọng ý kiến của ông, tổng giáo đầu, cửa ải thứ hai đã được thiết lập để chọn thêm ứng viên cho Thập Ma Truyền Nhân.

"Gân cốt không phải là nhất, nhưng sao không có người nào nổi bật cả vậy?"

Boong!

Đúng lúc đó, một tiếng kim loại trong trẻo vang lên từ luyện võ trường.

Một thiếu niên trán quấn anh hùng cân đã rút ra một thanh đao từ thắt lưng.

"Tước Tinh Đao?"

Hách Liên Ưng nheo mắt lại.

Thanh đao mà thiếu niên quấn anh hùng cân vừa rút ra, chính là cây đao yêu quý của Mặc Hồn, kẻ từng được mệnh danh là Lãng Nhân Đệ Nhất Đao, Tước Tinh Đao.

Từng được đánh giá là một trong Tứ Đại Danh Đao của Thiên hạ, sau khi Mặc Hồn chết, tung tích của Tước Tinh Đao đã không còn nữa.

Vậy mà thiếu niên quấn anh hùng cân lại đang cầm nó?

"Hóa ra là đệ tử của Mặc Hồn."

Đúng lúc đó, người trung niên tuấn tú đứng sau ông, đường chủ Vạn Bác Đường, Bạch Chiến Thiên, tiến lại và nói.

"Tên hắn ta là Lăng Vân Cương. Nghe nói hắn đã tìm thấy bí kíp và thanh đao mà Mặc Hồn để lại trong một thâm sơn cùng cốc."

Vạn Bác Đường là nơi quy tụ những nhân tài xuất sắc, được coi là bộ não của Ma Điện.

Trước khi giải đấu bắt đầu, Bạch Chiến Thiên đã ghi nhớ lý lịch của tất cả các thí sinh có trong sổ đăng ký.

"Dù sao thì, hắn ta đã học được chân truyền của Mặc Hồn, nên coi như là đệ tử của hắn."

"Vậy, hắn sẽ là người cuối cùng còn sống sót."

"Nhưng vì tự học đao pháp từ bí kíp nên chiêu thức của hắn không được nhuần nhuyễn cho lắm."

Bạch Chiến Thiên chỉ vào Nguỵ Vân Thanh, kẻ đang chiến đấu ác liệt với các thí sinh khác.

"Tôi thấy đứa trẻ đó là xuất sắc nhất."

Nguỵ Vân Thanh là kẻ hiểu rõ trình độ võ công của các thí sinh khác trên luyện võ trường nhanh hơn bất cứ ai. Hơn nữa, hắn ta không hề ngần ngại khi ra sát chiêu.

Tính cách này rất phù hợp để luyện võ công ma đạo.

"Thằng nhóc đó sẽ không trụ được lâu đâu."

"Sao cơ?"

"Dù ở trong hoàn cảnh phải chiến đấu và giết chóc mà không có đồng đội, thì việc ám sát và đi loanh quanh vẫn sẽ gây chú ý."

Hách Liên Ưng lắc đầu.

"Nếu không có đủ thực lực để đối phó với tất cả kẻ thù trên luyện võ trường cùng một lúc, thì tốt nhất đừng nên làm như vậy. Vì cuối cùng, tất cả kẻ thù đều sẽ đề phòng ngươi."

Đúng như lời Hách Liên Ưng nói, những cuộc ám sát của Nguỵ Vân Thanh dần dần thất bại.

Không chỉ vậy, những thí sinh xung quanh cũng đồng lòng tấn công hắn.

'Sắp chết rồi.'

Bạch Chiến Thiên thầm ca ngợi tầm nhìn sắc bén của Hách Liên Ưng.

"Nhưng có cần phải chọn ra thí sinh một cách tàn bạo như thế này không? Dù không chiến đấu, vẫn có những nhân tài tiến bộ nhanh chóng trong quá trình học võ công."

"Ngay từ đầu, Nguyên Lão Điện đã nói chỉ cần chọn những nhân tài có gân cốt tốt. Nhưng ngươi có biết tại sao lão phu lại lên kế hoạch cho cửa ải thứ hai này không?"

"Chắc là... để tìm những nhân tài có thực chiến tốt, dù gân cốt có hơi yếu hơn một chút?"

"Hoàn toàn sai."

Hách Liên Ưng cười khẽ.

"Để đạt đến đỉnh cao của võ công ma đạo, không chỉ cần gân cốt mà còn cần phải có thiên phú bẩm sinh và sát khí phân thiên liệt địa."

Hách Liên Ưng nhìn thiếu niên quấn anh hùng cân và nói với vẻ mặt đầy tự tin.

"Và thứ đó chỉ có thể thấy được trong những trận chiến khốc liệt nhất. Giống như đứa trẻ kia vậy."

"Ngài nói… Lăng Vân Cương?"

"Phải. Hắn ta có trực giác và sát khí của dã thú, có lẽ hắn sẽ là người sống sót cuối cùng."

Trước những lời khẳng định chắc nịch của Hách Liên Ưng, Bạch Chiến Thiên mỉm cười thản nhiên.

"Lời của ngài tổng giáo đầu, người đã chiến đấu cả đời, hẳn là đúng rồi."

Tuy nhiên, dự đoán của Hách Liên Ưng chỉ đúng một nửa.

Cuối cùng, cuộc chiến đã đi đến hồi kết, và trên luyện võ trường chỉ còn lại hai người.

***

Hầu hết các thí sinh đã ngã xuống hoặc bị thương nặng và đang thoi thóp.

Cho dù đã luyện tập võ công, nhưng các thí sinh đều là những thiếu niên, thiếu nữ dưới mười tám tuổi.

Việc sống sót trong trận hỗn chiến mà xung quanh đều là kẻ thù, khi cái chết vẫn còn là một khái niệm xa lạ, là một điều không thể.

Ngay cả Nguỵ Vân Thanh, kẻ đã điên cuồng ám sát những người mạnh, cuối cùng cũng chỉ còn là một xác chết lạnh lẽo.

Xoạt!

Đúng lúc đó, Lăng Vân Cương đang đứng thẳng trên luyện võ trường vẩy hết máu trên thanh Tước Tinh Đao của mình.

"Thật bất ngờ."

Lăng Vân Cương nở nụ cười khi nhìn Phó Ẩn Tuyết đang đứng đối diện.

"Không ngờ ngươi lại sống sót đến cuối cùng."

Lăng Vân Cương đã biết.

Phó Ẩn Tuyết đứng trước mặt hắn là người yếu nhất và vô dụng nhất trong tất cả các thí sinh trên luyện võ trường.

"Bây giờ chỉ cần giết ngươi... là ta có thể trở thành ứng viên của Thập Ma Truyền Nhân rồi."

Mặc cho sự khiêu khích của Lăng Vân Cương, Phó Ẩn Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta.

"Hừm hừm."

Lăng Vân Cương cười khẩy rồi ra hiệu cho Phó Ẩn Tuyết bằng ngón tay.

"Tới đây."

Bộp, bộp.

Phó Ẩn Tuyết, kẻ đã tránh giao tranh hết mức có thể, giờ lại từ từ tiến về phía Lăng Vân Cương.

Trận chiến này không thể tránh khỏi.

Nếu không đánh bại Lăng Vân Cương, cậu sẽ không thể trở thành ứng viên của Thập Ma Truyền Nhân.

Cạch.

Đặt chiếc hộp tre bị vỡ nát xuống, Phó Ẩn Tuyết rút thanh đào kiếm đang treo trên người ra.

Chứng kiến cảnh đó, Lăng Vân Cương lộ ra hàm răng nanh và bật cười.

"Đồ điên!"

Mặc cho những lời khiêu khích đầy sỉ nhục, Phó Ẩn Tuyết vẫn tập trung cao độ.

Phó Ẩn Tuyết đã ngầm quan sát luyện võ trường, và đã sớm đoán được Lăng Vân Cương sẽ là người sống sót cuối cùng.

'Hắn là kẻ mạnh nhất.'

Trông hắn ta vung đao bừa bãi, nhưng mỗi chiêu thức đều chứa đựng một đạo lý vi diệu.

Hắn ta đã hạ gục kẻ thù một cách khó khăn, nhưng thực lực cũng dần dần tăng lên.

Phó Ẩn Tuyết, bằng trực giác, đã nhận ra Lăng Vân Cương là người mạnh nhất trong số các thí sinh.

Và cậu đã không ngừng quan sát những vết thương trên cơ thể những kẻ bị Lăng Vân Cương hạ gục.

'Nhất định có thể thắng.'

Phó Ẩn Tuyết đã tìm thấy điểm yếu chí mạng trong sát chiêu mà Lăng Vân Cương thường dùng.

Hơn nữa, Lăng Vân Cương đang coi thường cậu.

Trong thực chiến, chỉ một chút lơ là cũng có thể quyết định sống chết.

Đặc biệt, sau khi nhận ra cậu chưa học võ công, Lăng Vân Cương sẽ tấn công một cách từ tốn để kết liễu cậu.

"Mơ mộng hão huyền."

Lăng Vân Cương cười chế nhạo khi nhìn thấy ngọn lửa chiến ý trong mắt Phó Ẩn Tuyết.

"Ngươi nghĩ rằng mình có thể thắng ta sao?"

Choang!

Thanh Tước Tinh Đao đen kịt lấp lánh ánh sáng chói lòa trong không trung.

Xoẹt!

Cùng với âm thanh da thịt bị xẻ rách, máu tươi đã chảy ra từ vai và đùi phải của Phó Ẩn Tuyết.

"Ngươi có gan đó, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ."

Lăng Vân Cương đã vung đao, dự đoán Phó Ẩn Tuyết sẽ nhảy lùi lại để tránh né.

Nhưng Phó Ẩn Tuyết vẫn đứng im như một bức tượng đá, chỉ trừng mắt nhìn hắn ta.

"Ô, ngươi không thể tránh được sao? Ha ha ha."

Lăng Vân Cương cười khẽ rồi lại vung Tước Tinh Đao.

Xoẹt!

Lần này, một mảng thịt trên vai Phó Ẩn Tuyết đã bị xé toạc.

Đáng lẽ hắn ta chỉ cần đâm hoặc chém để giết, nhưng hắn ta lại chỉ chém cơ vai để khiến cậu đau đớn.

Tóc... tóc...

Máu đỏ tươi nhỏ từng giọt từ vết thương.

Nhưng Phó Ẩn Tuyết vẫn đứng đó, thản nhiên như không cảm thấy đau đớn.

"Hà hà hà! Ngươi sợ đến nỗi không thể cử động sao?"

Như một con mèo vờn chuột, mỗi khi Lăng Vân Cương vung đao, bộ pháp phục của Phó Ẩn Tuyết lại nhuộm thêm màu đỏ.

Róc rách.

Dù mặc pháp phục màu đen, máu đỏ vẫn thấm qua lớp vải.

Trông Phó Ẩn Tuyết lúc này giống như một người tuyết được vẽ bằng mực đen và máu đỏ.

"Một thanh đao tồi tệ."

Phó Ẩn Tuyết, lúc này toàn thân đã bị nhuộm máu ngoại trừ đôi mắt, trầm giọng nói.

"Ta chỉ thấy nó chỉ toàn xé thịt."

"Ngươi nói gì?"

Đôi mắt Lăng Vân Cương lóe lên một tia sáng xanh.

"Ngươi muốn chết nhanh hơn sao?"

Sát khí nồng đậm tỏa ra từ đôi mắt của Lăng Vân Cương, kẻ đang cầm Tước Tinh Đao.

Hắn ta đã quyết tâm sử dụng chiêu thức tàn khốc và sắc bén nhất để kết liễu Phó Ẩn Tuyết.

'Tới rồi!'

Phó Ẩn Tuyết thấy Lăng Vân Cương xoay Tước Tinh Đao, bèn đưa thanh đào kiếm lên trước ngực.

'Chỉ có một cơ hội!'

Phó Ẩn Tuyết đã nghiên cứu những vết thương của những người bại trận trước Lăng Vân Cương.

Cậu đã phát hiện ra một điểm yếu chí mạng trong sát chiêu mà Lăng Vân Cương thường dùng.

'Phía dưới đầu gối.'

Khoảnh khắc Lăng Vân Cương vung đao, tưởng chừng như đã bao vây đối thủ một cách kín kẽ, nhưng thực tế hắn ta chỉ tấn công những bộ phận từ đầu gối trở lên.

'Hắn nghĩ rằng sẽ không có cao thủ nào cúi mình xuống để né tránh.'

"Chết đi!"

Lăng Vân Cương vung đao, sử dụng sát chiêu mạnh nhất.

Vụt!

Khi ánh sáng chói lòa bùng lên, Phó Ẩn Tuyết không kịp nghĩ ngợi, nhanh như chớp cúi rạp người xuống.

Xoẹt!

Chiêu thức sắc bén lướt qua trên đầu, cắt đứt một vài sợi tóc của cậu.

'Chính lúc này!'

Phó Ẩn Tuyết bật dậy nhanh như một con cá vừa bị bắt, dùng thanh đào kiếm đâm thẳng vào Thiên Đột Huyệt của Lăng Vân Cương.

— Thiên Đột Huyệt là nơi mà ngay cả những cao thủ ngoại gia cũng khó mà luyện tập được.

— Đó là nơi các đạo sĩ thường dùng kiếm đâm vào để biểu diễn sao?

— Ha ha. Đó là vì họ từ từ đưa kiếm vào cổ họng. Còn đây, một đứa trẻ dùng hết sức lực đâm vào huyệt vị này cũng có thể khiến một người trưởng thành bất tỉnh.

Phập!

Một tiếng động nghèn nghẹn vang lên, theo sau đó là một tiếng rên.

"Ư..."

Miệng Lăng Vân Cương há hốc, đôi mắt mở to.

Bởi vì thanh đào kiếm cũ kỹ đã cắm vào Thiên Đột Huyệt ngay dưới cuống họng của hắn ta.

"Kh-khụ..."

Dù là một thanh đào kiếm dùng để xua đuổi ma quỷ, nhưng nó vẫn rất sắc.

Róc rách.

Máu đỏ tươi chảy ra từ chỗ thanh kiếm cắm vào, và Lăng Vân Cương, kẻ đang rên rỉ một cách nghèn nghẹn,

Ầm!

Cuối cùng đã tắt thở.

Cùng lúc đó, tiếng chiêng vang lên.

Cửa ải thứ hai đã kết thúc.

"..."

Tuy nhiên, kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, khiến cả đài cao rơi vào một sự im lặng chết chóc.

"Đã kết thúc chưa?"

Phó Ẩn Tuyết ngẩng đầu nhìn Hách Liên Ưng và Bạch Chiến Thiên đang đứng trên đài cao và cất tiếng hỏi.

"Hay vẫn còn một cửa ải khác?"

Thân mình dính đầy máu, đôi mắt Phó Ẩn Tuyết sắc bén như một con quỷ La Sát vừa từ địa ngục bò lên.

 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...