Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
-
Chương 7- Dã Thú Đạo (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Khá lắm."
Giọng nói thản nhiên nhưng Tạ Vũ kinh ngạc đến nỗi mắt như muốn lồi ra.
Chỉ sau ba ngày mà lại tránh được đường kiếm triển khai không có âm thanh? Ngay cả một nhân tài võ học tuyệt thế được trời ban cũng không thể làm được điều này.
"Thử né thêm một lần nữa xem."
Trừ thị giác, mọi giác quan của Phó Ẩn Tuyết đã trở nên cực kỳ nhạy bén.
Hơn nữa, nhờ việc làm liệm sư cùng Phó Giản Dương, cậu đã thông thạo cấu tạo cơ thể con người không kém một dược sư.
Nhờ vậy, chỉ bằng luồng không khí, cậu cũng có thể phần nào đoán được tư thế của Tạ Vũ và đường kiếm mà hắn tung ra.
Soạt.
Vỏ kiếm lại lướt qua không khí, Tạ Vũ nở một nụ cười kỳ lạ.
Sau đó, hắn bắt đầu triển khai các kiếm chiêu liên tiếp khác hẳn với lúc nãy.
“Có võ lâm cao thủ nào chỉ tung ra một chiêu thức chứ.”
Phập. Phập.
Phó Ẩn Tuyết liên tiếp trúng những kiếm chiêu dồn dập.
'Cảm nhận được, nhưng không thể né được.'
Kiếm pháp của Tạ Vũ tinh tế và đầy sát khí hơn nhiều so với Lăng Vân Cương.
Phó Ẩn Tuyết phải chịu đòn trong suốt nửa canh giờ.
"Ưưư."
Không giống với lúc ban đầu, Phó Ẩn Tuyết đầy máu me ngã xuống sàn, Tạ Vũ mới thu kiếm lại.
Hắn ném một cái túi da ra trước mặt Phó Ẩn Tuyết.
"Uống đi."
Phó Ẩn Tuyết lập tức mở túi da và uống cạn.
Đó không phải là nước mà là một loại chất lỏng rất dính.
"Chưa hoàn thành Dã Thú Đạo thì không được ăn uống. Nếu không, các giác quan nhạy bén ngươi đã đạt được sẽ lại cùn đi."
Phó Ẩn Tuyết không còn cách nào khác, đành nuốt thứ chất lỏng dính đó.
Nó không có mùi vị, nhưng khi chạm vào cổ họng, nó trôi xuống dưới dạng lỏng dính.
Khi đi qua cổ họng, một luồng nhiệt nóng bỏng lan tỏa trong bụng như thể vừa uống một loại rượu mạnh.
"Đây là gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Phó Ẩn Tuyết đặt câu hỏi.
'Không hỏi gì khi luyện Dã Thú Đạo, vậy mà...'
Tạ Vũ bật cười, lắc đầu.
"Không cần biết."
"...Tôi hiểu rồi."
"Một khắc sau, chúng ta sẽ bắt đầu lại."
Xoẹt.
Tạ Vũ rút kiếm ra khỏi vỏ và nói với giọng lạnh lùng.
"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ phải đánh cược cả mạng sống của mình."
***
Xoẹt! Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Âm thanh sắc bén xé gió vang vọng khắp nơi.
Pặc pặc pặc.
Mỗi khi lưỡi kiếm sắc bén lướt qua, máu lại bắn ra từ cơ thể Phó Ẩn Tuyết.
"Đừng suy nghĩ bằng đầu!"
Tạ Vũ quát lên với giọng nghiêm nghị.
"Nếu chỉ để nhận biết và né tránh chiêu thức thì đã muộn rồi. Phải phản ứng ngay lập tức khi đòn tấn công bắt đầu!"
Soạt soạt.
Một sát chiêu lao tới cổ họng, Phó Ẩn Tuyết không còn cách nào khác, đành lăn mình xuống đất.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Khoảnh khắc đó, kiếm của Tạ Vũ xòe ra như nan quạt, đâm về phía cơ thể đang lăn trên sàn của Phó Ẩn Tuyết.
Pặc pặc pặc.
Hàng chục lưỡi kiếm lướt qua cơ thể Phó Ẩn Tuyết.
"Ư!"
"Trong giang hồ, việc một chọi nhiều là chuyện thường. Ngươi không nghĩ chỉ có những trận đấu công bằng chứ?"
Xoẹt xoẹt.
Lưỡi kiếm của Tạ Vũ uốn cong như một cây roi, đâm vào huyệt đạo hiểm yếu.
Nhưng Phó Ẩn Tuyết dường như đã dự đoán được đòn tấn công, nhảy vọt lên như một con cá chép và xoay người sang một bên.
"May mắn đó."
"Hà... hà..."
Mặc dù chỉ bị đâm vào tim và phổi, nhưng vết thương của Phó Ẩn Tuyết không hề nhẹ.
Thế nhưng, dù thở dốc, cậu vẫn nắm chặt thanh kiếm trong một tay.
'Ngay cả khi ta không dạy, nó cũng không bao giờ mất cảnh giác.'
Tạ Vũ lại ném chiếc túi da trong người ra.
"Uống đi. Sắp bắt đầu lại rồi."
"...Tôi hiểu rồi."
Dù không nhìn thấy, Phó Ẩn Tuyết vẫn chính xác nhặt chiếc túi da trên mặt đất.
Ực ực.
Khi thứ chất lỏng dính đó chảy vào miệng, tinh thần cậu tỉnh táo và máu cùng sức lực đã mất đi dường như quay trở lại.
Tuy nhiên, trong lúc đó, cậu vẫn không ngửa đầu ra sau mà giữ cho vai và chân thấp để có thể né tránh đòn tấn công bất cứ lúc nào.
'Gân cốt không xuất sắc, nhưng lại có tài năng thiên bẩm để học võ học.'
Nhìn thấy cảnh đó, Tạ Vũ vuốt cằm.
Hắn chỉ định dạy cho có, vậy mà...
Thậm chí hắn đã đưa ra Cực Tuyền Linh Thủy, thứ mà ngay cả hắn cũng không uống vì quá quý.
'Chết tiệt. Làm sao ta có thể không dạy dỗ đàng hoàng một thằng nhóc như vậy chứ.'
Phó Ẩn Tuyết có một sự kiên trì tuyệt vời và một ngọn lửa rực cháy trong lòng, có thể khiến người khác rung động.
Đó cũng là điều kiện để trở thành một võ cốt tuyệt thế mà người ta không thể tìm thấy dù có lục tung cả võ lâm.
***
Nửa tháng sau.
Xoảng xoảng xoảng xoảng.
Âm thanh kim loại va chạm từ vũ khí không ngừng vang vọng trước nhà tranh của Tạ Vũ.
"Đỡ thêm một lần nữa xem nào!"
Một tiếng hét như sấm, và kiếm của Tạ Vũ phát ra ánh sáng chói lọi.
Loé!
Một đường kiếm như tia chớp đâm thẳng vào cổ họng Phó Ẩn Tuyết.
Phụt.
Nhưng khi Phó Ẩn Tuyết xoay người, đường kiếm sắc bén lướt qua vai chứ không phải cổ.
"Mất cảnh giác rồi."
Xoẹt xoẹt.
Thanh kiếm lướt qua vai Phó Ẩn Tuyết, xoay tròn mạnh mẽ trong không khí và một lần nữa đâm vào Mệnh Môn Huyệt của cậu.
Choang!
Nhưng lần này, Phó Ẩn Tuyết cũng đã dự đoán được và dùng thanh thiết kiếm chặn lại sau lưng.
"..."
Phó Ẩn Tuyết hạ thấp người, chuẩn bị cho những chiêu thức tiếp theo.
Nhưng dù thời gian trôi qua, không có thêm đòn tấn công nào.
"Hừ hừ hừ..."
Tạ Vũ nhìn Phó Ẩn Tuyết và bất ngờ cười lớn.
"Ha ha ha ha! Kha ha ha ha ha!"
Tiếng cười của hắn chứa đầy nội công, làm người ta liên tưởng đến Thiếu Lâm Sư Tử Hống.
‘Một nhân tài mà ta tìm kiếm nát cả giày sắt đã ở ngay trước mặt!’
Dã Thú Đạo.
Để luyện thành môn võ học nền tảng kỳ quái và thô bạo này, ngay cả một thiên tài võ học cũng phải mất ba tháng mười ngày để luyện tập.
Vậy mà, nó lại hoàn thành Dã Thú Đạo chỉ trong nửa tháng sao?
'Với tài năng của thằng nhóc này, nó có thể làm rạng danh võ học của phái ta, vốn đã suy tàn đến mức tận cùng!'
Tạ Vũ ngừng cười và búng ngón tay.
Pặc pặc pặc.
Chỉ phong lướt qua Thừa Khấp Huyệt của Phó Ẩn Tuyết, cả thế giới lại bắt đầu sáng rực.
Hắn đã giải phong bế cho các dây thần kinh thị giác.
"Ưm."
Đột nhiên, mọi thứ trở nên rõ ràng, Phó Ẩn Tuyết cảm thấy choáng váng.
Cảm nhận được thị giác...
Nó mang lại vô số thông tin đến choáng ngợp. Đồng thời cũng mang lại vô số tạp niệm.
"Ngươi sẽ sớm thích nghi thôi."
Tạ Vũ nói thản nhiên.
"Khi quen với Dã Thú Đạo, ngươi sẽ cảm nhận được nhiều thứ bằng giác quan hơn là bằng mắt."
"Cảm ơn sư phụ."
Phó Ẩn Tuyết cúi đầu, Tạ Vũ từ từ tiến đến gần.
"Đệ tử số 1."
Và hắn nói, hai mắt lóe lên ánh sáng.
"Từ bỏ việc trở thành Thập Ma Truyền Nhân đi, và trở thành đệ tử chính thức của phái ta."
"Hả?"
"Nếu ngươi trở thành đệ tử chính thức của phái ta, ta sẽ biến ngươi thành một cao thủ hàng đầu của ma đạo trong vòng mười năm!"
Dù chỉ trò chuyện vài câu trong nửa tháng, Phó Ẩn Tuyết có thể đoán được Tạ Vũ là một người không nói lời hão huyền và luôn giữ lời.
Nếu hắn nói sẽ biến cậu thành cao thủ, thì cậu thực sự sẽ trở thành cao thủ.
'Kẻ thù đã giết ông nội. Võ công của Dã Lãng Các là đủ để giết hắn?'
Nhưng nếu võ công của Dã Lãng Các cũng không thể giết hắn thì sao...
Rắc.
Phó Ẩn Tuyết nghiến răng.
Việc suy tính như vậy, chẳng phải đã là thất bại trong việc báo thù rồi sao?
"Con sẽ trở thành Thập Ma Truyền Nhân."
"Để học tất cả võ học của Ma Đạo Thập Môn sao?"
Tạ Vũ cười khẩy.
"Ta nói thẳng cho ngươi biết. Ngay cả khi ngươi là một đại tông sư tuyệt thế như Thần Ma Đại Đế, ngươi cũng không thể học được tất cả võ học của Ma Đạo Thập Môn."
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã lấy lại tiêu cự của Phó Ẩn Tuyết và nói.
"Ví dụ, để học Bạch Ma Tiên của Bạch Ma Tự, ngươi phải luyện Ma Cương Chỉ Lực, một công pháp có thể khiến các khớp ngón tay trở nên cứng như thép. Nhưng khi đó, đôi tay của ngươi sẽ không thích hợp để triển khai kiếm pháp hay đao pháp."
Tạ Vũ nhận ra đôi mắt Phó Ẩn Tuyết không hề lay động, liền nói tiếp.
"Dù là một nhân tài võ học thiên bẩm, thì cũng chỉ có thể học được hai hoặc ba môn phái trong Ma Đạo Thập Môn mà thôi. Tốt hơn hết, ngươi nên luyện một môn võ công một cách toàn tâm toàn ý để đạt đến Đại Thành, đó mới là con đường tắt để trở thành ma đạo đệ nhất cao thủ."
Điều hắn nói không sai.
Học nhiều loại võ công không có nghĩa là sẽ trở nên mạnh hơn, và học quá nhiều tuyệt kỹ chỉ làm phân tán tâm lực.
"Xin lỗi."
Phó Ẩn Tuyết cúi đầu thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Tạ Vũ.
"Con vẫn muốn thử thách bản thân với võ học của các môn phái khác trong Ma Đạo Thập Môn."
Đôi mắt kiên định và cứng rắn như thép được rèn luyện hàng trăm lần.
"...Không còn cách nào khác."
Trước vẻ mặt kiên quyết của Phó Ẩn Tuyết, Tạ Vũ tặc lưỡi.
Có thể cầu xin để trở thành đệ tử, nhưng không thể ép buộc để thu đệ tử.
"Đươc. Vậy bây giờ, ngươi hãy đi học võ học khác đi."
Tạ Vũ quay lưng lại, Phó Ẩn Tuyết tỏ ra bối rối.
"Con mới chỉ học võ học cơ bản thôi mà? Võ công của Dã Lãng Các vẫn chưa..."
"Võ công của phái ta không được truyền lại bằng các khẩu quyết hay pháp môn. Nếu một cao thủ khác đến đây, có thể hắn sẽ truyền dạy Dã Thú Đạo một cách tương tự, nhưng có chút khác biệt."
Tạ Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Và ngươi đã học được võ học của ta rồi còn gì."
"Ngài nói vậy là sao..."
Thay vì trả lời, Tạ Vũ rút kiếm từ thắt lưng và đâm vào cổ Phó Ẩn Tuyết.
Choang.
Đã đoán trước được chiêu thức, Phó Ẩn Tuyết cũng dùng thiết kiếm để chặn kiếm của Tạ Vũ.
"Ngươi đã luyện thành Dã Thú Đạo của phái ta. Không thể nào lại không nhớ những đường kiếm mà ta đã tung ra trong nửa tháng qua."
Lúc đó, Phó Ẩn Tuyết mới trợn tròn mắt.
Những đòn tấn công mà Tạ Vũ đã tung ra cho đến nay. Chúng giống như một đại sư võ học thực chiến đã biểu diễn từng chiêu thức và dạy cho cậu.
"Trong Dã Lãng Các, không chỉ có ta mà còn có vô số cao thủ thực chiến khác. Khi gia nhập phái ta, ngươi có thể trực tiếp giao đấu với các cao thủ đó và học võ học thực chiến."
Tạ Vũ mỉm cười thản nhiên nói.
"Trong tình trạng mất thị lực, ngươi không bị thương chí mạng bởi những chiêu thức mà ta tung ra... Ít nhất thì ngươi sẽ không chết vì binh khí."
"Đa tạ sư phụ."
"Ta đã nói rồi, không cần phải cảm ơn. Ta chỉ dạy ngươi theo lệnh của Ma Điện."
"Nhưng ngài đã lãng phí linh dược mà ngài có."
Phó Ẩn Tuyết biết.
Những thứ mà Tạ Vũ đã cho cậu cho đến nay là những linh dược quý giá không thể mua được bằng tiền.
Mỗi khi uống thứ chất lỏng trong túi da, những vết thương kinh khủng của cậu đã nhanh chóng lành lại, và các giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn.
"Con sẽ không bao giờ quên ân huệ của sư phụ."
Phó Ẩn Tuyết cúi đầu, Tạ Vũ nở một nụ cười cay đắng.
"Hãy quên đi."
"Hả?"
"Giang hồ là một nơi như vậy. Dù là ân huệ hay thù hận... Nếu có thể quên đi thì đó là điều tốt nhất."
Lời nói của Tạ Vũ dường như ẩn chứa một câu chuyện sâu xa.
Phó Ẩn Tuyết suy nghĩ về lời nói của hắn và cúi đầu một lần nữa.
"Vậy, con xin phép đi trước."
Và cậu quay người, bước đi không chút do dự.
Thình thình.
Khác với khi mới đến nhà tranh, bước đi của Phó Ẩn Tuyết rất vững vàng, toát ra phong thái của một cao thủ.
Hình ảnh của đứa trẻ gầy gò của nửa tháng trước đã hoàn toàn biến mất.
"Không biết từ đâu lại xuất hiện một con quái vật..."
Nhìn Phó Ẩn Tuyết bước đi ngược ánh hoàng hôn, Tạ Vũ cười nhạt.
"Tưởng là con rắn nước, hóa ra là một tiềm long."
Tạ Vũ nhớ lại những đứa trẻ mà hắn đã kiểm tra khi chúng đặt chân xuống Địa Ngục Đảo, và đôi mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh.
Ở đó có những nhân tài võ học tuyệt thế với gân cốt vượt xa Phó Ẩn Tuyết.
"Địa Ngục Đảo sẽ có một cuộc đổ máu lớn đây."
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook