Thăng Cấp Cùng Thần
-
Chapter 91
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Kiến cỏ. Đó là cái tên mà các Titan dùng để miệt thị con người.
Bất cứ ai nếu bị gọi bằng cái tên này cũng sẽ đều cảm thấy khó chịu, ngay cả khi họ không hiểu rõ nghĩa của cụm từ đó, thì cũng chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu nó mang ý nghĩa tiêu cực mà thôi.
“Kwant,” Buar nhìn chằm chằm vào Titan đang đứng trước mặt anh ta. “Cẩn thận lời nói của anh. Cậu ấy là khách mời của Trưởng lão Urpha.”
“Khách của Trưởng lão Urpha?” Anh ta giả vờ bất ngờ một vài giây trước khi chế giễu. “Nếu thế thì cậu ta hẳn đã phải rất già rồi, toàn làm chuyện thừa thãi không đâu.”
“Kwant!”
“Hai người cũng biết điều đó như tôi mà. Các Trưởng lão của chúng ta càng lớn tuổi thì càng thích sự hòa bình. Cẩn thận với bản thân mình đi. Tốt nhất là đừng dây dưa với loài động vật này…”
“Kwant.” Nwiar, người nãy giờ đều giữ yên lặng, chợt lên tiếng. “Cẩn thận lời nói của anh.”
“Được rồi, được rồi. Xin lỗi, xin lỗi được chưa.” Kwant nói với giọng bông đùa, và đi lướt qua Buar.
Kwant vừa đi vừa nhìn chằm chằm YuWon. Cao hơn một cậu hẳn một mét, Kwant nhìn YuWon với một vẻ mặt khinh bỉ, nhưng lại rời đi mà chẳng làm gì.
Buar liếc bóng lưng của Kwant, lẩm bẩm với vẻ tức giận, “Đồ khốn này…”
“Anh trai, bình tĩnh lại đã. Chúng ta mà cãi nhau thì sẽ gây phiền phức cho các Trưởng lão mất.”
“Vậy thì khi nào anh mới được đánh thằng khốn đó?”
“Đợi cuộc khảo nghiệm tiếp theo đi đã.”
“Mẹ kiếp.”
Bất ngờ là, Buar là một người anh trai rất biết nghe lời.
Chìm trong tức giận, Buar gãi gãi đầu. Anh ta nhìn xuống YuWon, người đang bật cười nãy giờ, và hỏi một cách bực mình, “Sao cậu lại cười?”
“Bởi vì tôi thấy thú vị.”
“Cậu không sợ à? Chẳng ai ở đây ưa sự có mặt của cậu đâu.”
“Thế thì sao? Trông hai người cũng chẳng ưa gì tôi cho cam.” YuWon nói, bày ra thái độ vô cùng lãnh đạm.
“Cậu nói cũng có lý,” Buar gật đầu, đi tiếp. “Sao cũng được. Chỉ cần đi theo tôi thôi. Với cả, cậu đi chậm quá đấy nhé, tăng tốc lên xem nào.”
Buar phải đi chậm lại để kịp với tốc độ đi bộ của YuWon.
YuWon đi theo Buar trong sự chú ý của đám Titan.
‘Có vẻ mình không được chào đón cho lắm nhỉ,’ YuWon nghĩ.
Hiện tại, tộc người Titan đang lâm vào tình trạng khủng hoảng, mong manh như ngọn nến trước gió. Đó là lý do tại sao tất cả mọi người đều trong trạng thái cảnh giác như vậy.
‘Nếu tất cả bọn họ đều giống người vừa nãy, chắc chắn sẽ rất phiền phức đây.’
Titan tên Kwant lúc nãy công khai gây sự với YuWon. Nếu không có sự ngăn cản của Buar và Nwiar, và nếu YuWon không phải là khách của Trưởng lão của họ, chắc chắn bọn họ đã đánh nhau từ lâu rồi.
“Tới nơi rồi,” Buar chỉ tay vào cánh cửa gỗ khổng lồ mà họ vừa đi tới.
Cánh cửa cao khoảng mười mét, trông giống như cánh cửa mở ra căn phòng của boss cuối.
Tất nhiên trong thực tế đó chỉ là một cánh cửa bình thường mà thôi.
“Trưởng lão, ngài có ở đây không?” Buar hỏi với giọng cẩn thận, nhẹ nhàng, đối nghịch hoàn toàn với hành động của anh ta lúc nãy.
Câu trả lời sớm vang lên sau vài khắc, “… Vào đi.”
Két—
Cánh cửa tự động mở, dường như được đẩy ra bởi một luồng gió thổi từ bên trong.
Buar bước sang một bên nhường đường, bởi cho dù tình huống có như thế nào thì YuWon vẫn là khách mời của Urpha.
Bước, bước—
Đây là một căn phòng khá cao và rộng rãi. Theo nhận xét của YuWon, nơi này giống một hang động lớn hơn là một căn phòng.
Tiếng bước chân của YuWon trở nên nhỏ đi trong khoảng không gian rộng lớn này.
Bây giờ cậu mới thật sự cảm nhận được mình đang ở vùng đất của những người khổng lồ.
Ở đây có một cái giường, ghế bằng đá, bàn trà, tủ đặt cạnh giường, và những đồ đạc khác cao hơn YuWon rất nhiều lần… Một số đồ dùng còn to hơn hàng tá lần đồ dùng của con người.
Những vật dụng này khiến Nwiar và Buar không còn giống Titan nữa, mà giống con người bình thường hơn.
Két—
“Rất vui được gặp cậu.”
YuWon ngẩng lên nhìn Titan đang ngồi trên chiếc ghế đá, với một con Đại Lang nhỏ trên đùi.
Ông ta nói chuyện với một tông giọng nhẹ nhàng, nhưng tiếng nói của ông ta vẫn vang dội trong căn phòng. “Cậu có thể nhắc lại tên của mình được không? Ta đã khá lớn tuổi rồi, nên trí nhớ không còn tốt như trước nữa.”
Ông lão Titan này có một khuôn mặt đầy nếp nhăn. Ông ta là một Titan nhìn đã khá già rồi.
Người ta đồn rằng một khi trở thành Ranker thì sẽ không bị lão hóa nữa. Mặc dù vậy, ông Titan này nhìn vẫn thật già dặn.
Lý do của điều này chính là, Urpha tiến vào Tòa Tháp khi đã khá lớn tuổi rồi. Ông ta chính là chứng nhân lịch sử sống của tộc Titan.
“Tên tôi là Kim YuWon,” YuWon lịch sự chào, một hành động mà cậu hiếm khi làm.
Cho dù thế nào thì Urpha vẫn rất xứng đáng được kính trọng, đặc biệt là với thành tựu của ông ta khi lãnh đạo các Titan.
“Được rồi, YuWon. Ta đã nghe khá nhiều điều về cậu.”
“Ngài nghe những điều về tôi từ đâu thế?”
“Từ Hephaestus. Hắn ta không thể nào ngừng kể chuyện về cậu.”
YuWon gật đầu khi nghe câu trả lời của Urpha.
Cậu đã mơ hồ nhận ra điều đó từ lúc Nwiar nói rằng Urpha đang tìm kiếm cậu. Urpha, Trưởng lão của bộ tộc Titan, chỉ có thể biết về cậu thông qua người duy nhất là Hephaestus.
“Vậy thì, cậu đang chống lại Olympus sao?” Urpha hỏi.
“Đúng vậy thưa ngài.”
“Đối với một đứa trẻ chưa phải là Ranker, và chỉ mới lên được Tầng 20, điều đó đúng là đáng kinh ngạc.”
“Cảm ơn ngài.”
“Nhưng làm vậy không phải là dũng cảm. Đó là khinh suất, không hơn không kém.”
YuWon, người đang cúi đầu nãy giờ, ngẩng lên nhìn Urpha.
Đôi mắt nhỏ hẹp của Urpha mở to. Và đôi mắt của ông ta chợt trở nên cực kỳ sáng suốt so với một ông lão đang già đi trên chiếc ghế đá.
“Nếu cậu biết quý trọng mạng sống của mình, thì bỏ cuộc đi. Họ chỉ cần hắt xì nhẹ thôi là cậu đã bay đi cả dặm rồi.”
Urpha nói đúng. YuWon vẫn chưa thật sự mạnh mẽ cho lắm. YuWon chỉ là một giọt nước, còn Olympus là cả một đám cháy rừng. Cậu không phải là đối thủ của họ… ít nhất là bây giờ.
“Tôi đã nghe rằng ngài là một người yêu chuộng hòa bình…” YuWon nói với sự thất vọng, “Nhưng không phải ngài đang tỏ ra mình là một kẻ hèn nhát sao?”
“Gì cơ?”
Ầm ầm, ầm ầm—
Căn phòng bỗng rung lên.
Luồng mana trong không khí luân chuyển, đè nặng lên đôi vai của YuWon.
Sức nặng của luồng mana là vô cùng lớn. Độ dày đặc và áp lực của nó không hề bình thường.
Ngay cả khi đã lớn tuổi, ông ta vẫn là một Ranker cấp cao.
“Cậu đang nói nhăng cuội mà không suy nghĩ trước đấy,” Urpha nói
“Tôi biết ngài đã nghe rồi, nhưng Olympus đang một lần nữa chuẩn bị cho Đại chiến Titan,” YuWon nói, mặc kệ cơn giận giữ của Urpha. “Ngài định ngồi đó và nhắm mắt làm ngơ sự diệt vong của tộc người Titan sao?”
Thình—!
Sức nặng của luồng mana chợt tăng lên gấp nhiều lần. Đôi chân của YuWon như lún xuống mặt đất.
Urpha yên lặng nhìn xuống YuWon. Ông ta vô cùng bất ngờ. Mặc dù ông ta đã dùng một lượng mana khổng lồ, YuWon vẫn có thể chịu đựng được nó.
Và đó không chỉ là điều duy nhất đang diễn ra.
‘Luồng mana đang chống lại mệnh lệnh của mình,’ Urpha nhận thấy vậy.
Mana đáng lý ra phải chuyển động theo ý định của ông ta giờ đây đang kháng cự lại việc làm hại YuWon.
Urpha không biết liệu YuWon có ý thức được điều này không, nhưng YuWon đang tiếp tục nhìn chằm chằm ông ta, mắt đối mắt.
Không hề tỏ ra bất kỳ sự sợ hãi hay nao núng nào.
Fwooo—
Fss, fss—
Luồng mana đầy nguy hiểm đang tràn ngập trong căn phòng bắt đầu dịu xuống.
YuWon phủi bụi khỏi vai cậu. Do sự ảnh hưởng nặng nề của trọng lực, rất nhiều bụi rơi xuống lả tả.
“Hệt như ta đã nghe. Cậu không hề sợ hãi bất cứ thứ gì,” Urpha nói với một giọng khác hẳn khi nãy.
Giọng điệu đè nén khi nãy đã biến mất, thay vào đó là ánh nhìn ấm áp lộ ra từ đôi mắt tinh tường của ông ta.
Đây là khuôn mặt thực sự của Urpha, không có chút phòng bị nào.
“Cậu nói đúng. Nếu tình hình này tiếp tục diễn ra, chúng ta sẽ thật sự bị diệt chủng.”
Urpha đã nhận được tin này từ Hephaestus.
Hephaestus từ lâu đã giữ mối quan hệ tốt với các Titan, vậy nên Urpha đương nhiên sẽ nắm được những đường đi nước bước của Olympus.
Chuyện Olympus đang rục rịch chuẩn bị cho Đại chiến Titan lần tiếp theo đã được khá nhiều người biết đến.
“Ta tự hỏi chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa. 100 năm? 10 năm?” Urpha nói, đôi mắt ánh lên nỗi buồn. “Hoặc cũng có thể là ngay ngày mai.”
Ông ta đã lựa chọn hòa bình để bảo vệ dân chúng của tộc mình, nhưng ông cũng ý thức được rằng hòa bình chưa chắc đã dẫn đến những cuộc đàm phán.
“Ta đã nghe rất nhiều điều về cậu. Không chỉ từ Hephaestus, mà còn cả những đứa trẻ đã tới Tầng này nữa.”
“Vậy sao?”
“Còn nữa, Hephaestus, đứa trẻ đó rất nhiệt liệt khen ngợi cậu đấy.”
Đôi mắt của YuWon sáng lên. Cậu cảm thấy mọi chuyện có vẻ dễ dàng hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Thực tế, Urpha là người đầu tiên đề cập đến chuyện này. “Vậy cậu đang tìm kiếm Hải Dương Thạch sao?”
“Đúng vậy.”
“Hòn đá đó thật sự tồn tại, nhưng không như người ta nói, chúng ta không hề sở hữu nó.”
Lời khẳng định này thật sự khiến YuWon bất ngờ. Cậu đã tưởng rằng cậu bị gọi đến đây là bởi Urpha đã nghe về việc cậu đang tìm kiếm hòn đá, nhưng không ngờ Urpha lại dễ dàng chia sẻ bí mật của tộc Titan cho cậu.
“Nhưng, ta biết hòn đá đó ở đâu.”
“Tại sao ngài lại nói chuyện này cho tôi?”
YuWon không nghi ngờ độ xác thực của những gì Urpha vừa nói. Cậu tới đây vì biết rằng Urpha nắm giữ thông tin về [Hải Dương Thạch].
Cậu chỉ tò mò rằng tại sao Urpha lại sẵn sàng nói cho cậu nghe tất cả mọi chuyện như thế.
“Ta có hai lý do để làm vậy.”
Nếu là trước đây, Urpha sẽ không bao giờ chia sẻ những thông tin này cho ai cả.
“Đầu tiên là bởi ta chắc rằng cậu không cùng một giuộc với Olympus.”
Hephaestus khẳng định rằng YuWon sẽ đóng một vai trò rất quan trọng ở đây. Ông ta kể cho Urpha về việc YuWon đã chiến đấu và cứu ông ta khỏi Olympus như thế nào, và ngăn cản sự diễn ra của Đại chiến Titan lần thứ hai ra sao.
Không còn chuyện nào tốt hơn để chứng minh rằng YuWon không phải là một phần của Olympus.
“Về lý do thứ hai…” Urpha đưa mắt nhìn chiếc [Kyneē] trên tay YuWon. “Là bởi cậu là người chơi mạnh nhất trong thời đại này.”
* * *
YuWon được cho phép ở trong một căn phòng quá lớn so với nhu cầu của cậu.
Cậu có thể là một con người bình thường, nhưng Urpha là Trưởng lão của bộ tộc Titan. Dưới sự chỉ đạo của ông ta, YuWon ít nhất cũng có thể được đối xử như một vị khách.
Két, két—
Urpha ngồi đung đưa trên chiếc ghế của ông ta, với con Đại Lang trên đùi.
Bóng tối bao trùm cả khu rừng khi màn đêm buông xuống, và đôi mắt của Urpha chầm chậm nhắm lại.
Ông ta có một giấc mộng mơ hồ. Một cơn ác mộng.
“Chạy đi!”
“Hướng này. Nhanh lên!”
“Ta sẽ ngăn chặn chúng, vậy nên…”
“Lũ Olympus khốn nạn!”
“Ahhhhhh!”
Những tiếng gầm dữ tợn và tiếng la hét thảm thiết vang tới tận trời xanh.
Mùi máu tanh tưởi tràn ngập không khí, và mặt đất dần nhuộm đỏ.
Urpha đứng giữa cảnh tượng đó, không thể nào rời mắt khỏi xác chết của những Titan trên nền đất.
Đùng—
Sóng biển dâng lên tận trời.
Những Titan hét lên khi thấy biển gầm gào như đang sống.
“Là sóng thần đó!”
“Vị Thần của Biển cả ở đây!”
Vị Thần của Biển cả. Ông ta là một trong ba vị Thần của đỉnh Olympus, và cũng là một Ranker cấp cao.
Một cơn sóng thần khổng lồ quét sạch các Titan.
Sức mạnh của cơn sóng thần nghiền nát cơ thể họ, và cuốn xác họ xuống đáy biển sâu.
Trên đỉnh cơn sóng đã nuốt trọn vô số Titan, một người đàn ông với mái tóc xanh dương xuất hiện.
‘Poseidon.’ Urpha nghĩ, không thể rời mắt khỏi vị thần đang đứng trên cao kia.
Urpha nhớ rõ khoảnh khắc đó, từng chi tiết một.
Ông vô cùng sợ hãi.
Thật nhục nhã, nhưng ông không thể làm bất cứ thứ gì, vì nỗi sợ đang xâm chiếm lấy bản thân.
Ssk—
Urpha chợt mở mắt tỉnh lại
Ông không thể nhớ nổi ông đã mơ đi mơ lại giấc mơ này bao nhiêu lần nữa.
Cơn ác mộng từ quá khứ khiến ông choàng tỉnh, đổ mồ hôi lạnh.
Arf, arf—
Con Đại Lang rên rỉ, dường như lo lắng cho tình trạng của chủ nhân.
“Ta ổn. Ta ổn mà…” Urpha nói, vuốt lưng con Đại Lang. Và rồi ông ta quay đầu ra cửa sổ.
Ông nhớ lại khung cảnh ngày đó nhiều hơn bình thường.
Những Titan đã chết dưới tay một con quái vật khổng lồ - Biển cả. Đó là kẻ thù ngàn kiếp của các Titan, thứ mang sức mạnh có thể quét sạch cả chiến trường.
“Mọi thứ sẽ không đi theo ý định của ngươi đâu…” Urpha nói, vừa đứng dậy vào buổi sáng sớm vừa hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, “… Poseidon.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook