Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 61: Mạng sống của Nhân Trư
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Mẹ kiếp, ông đúng là đồ điên..." Lão Lữ sợ đến suýt ngã ngửa, "Chỉ là thắng ông mười "Đạo" thôi mà? Cần gì phải chơi lớn vậy?"
"Các người tưởng tôi muốn ở cái nơi quỷ quái này làm con heo, ngày nào cũng trông chờ vào vận may để sống sao?"
Nhân Trư đưa tay sờ lên mõm heo trên mặt nạ, dù mặt nạ không có biểu cảm gì nhưng hắn luôn toát ra vẻ dữ tợn.
"Các người không hiểu tôi đâu... Chỉ có "đánh cược mạng sống"... chỉ có đánh cược mạng sống với những kẻ mạnh, cuộc sống ở đây mới có ý nghĩa."
Ánh mắt Nhân Trư khiến Tề Hạ có một cảm giác - hắn vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ, chờ đợi một ngày có thể nuốt chửng con hổ.
"Đúng là đồ điên..." Lão Lữ khó xử nhìn Tề Hạ, Nhân Trư đã điểm mặt chỉ tên muốn đánh cược mạng sống với hắn, giờ dù có chạy trốn cũng không kịp nữa rồi.
"Nhân Trư, đổi cách khác đi." Tề Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi sẽ ở lại đây đánh cược với ông không cần hai người họ giúp."
"Hả?" Lão Lữ và Lâm Cầm đồng thời ngẩn người.
"Cậu... cậu làm gì vậy?" Lão Lữ ngạc nhiên, "Trò chơi này là do tôi kéo cậu vào, cậu tự mình ở lại đánh cược là sao?"
Tề Hạ cũng khó hiểu nhìn Lão Lữ, nhận ra trước đây mình có chút thành kiến với ông ta, không ngờ thời khắc mấu chốt này Lão Lữ lại bất ngờ đáng tin cậy.
"Đại thúc." Tề Hạ nói, "Người ở lại càng đông càng nguy hiểm, nếu tôi chết, ông hãy đưa bạn tôi đi tìm người đàn ông và người phụ nữ kia."
"Không được, tôi sẽ không đi." Lâm Cầm lắc đầu, "Tề Hạ, cậu quên những gì tôi đã nói với cậu rồi sao?"
"Tôi cũng không đi." Lão Lữ lắc đầu, "Cậu nhóc, người này muốn đánh cược với cậu, lẽ ra tôi và cô gái này được an toàn... Nhưng cậu yên tâm, nếu cậu chết, tôi sẽ tự tay lo liệu hậu sự cho cậu."
Tề Hạ bất lực gãi đầu, tuy rằng cách nhìn về Lão Lữ đã thay đổi nhưng lời nói của ông ta vẫn khó nghe như cũ.
"Nghe chẳng lành gì cả... Đã vậy, tôi cũng không khuyên nữa." Tề Hạ thở dài, ngẩng đầu nhìn Nhân Trư, "Ông nói có cách chơi mới là cách nào?"
Nhân Trư lại lộ vẻ kích động đưa hai cặp kính cho hai người: "Nào, đeo vào! Đeo vào!"
Lâm Cầm và Lão Lữ do dự một chút, rồi đeo kính vào.
Ngay sau đó, phần đuôi gọng kính bật ra hai cánh tay robot, quấn quanh sau đầu hai người, "cạch" một tiếng khóa chặt lại.
Lâm Cầm cảm thấy bất an, cô muốn gỡ kính xuống nhưng phát hiện chiếc kính nhỏ này có cơ quan phức tạp, giờ giống như vòng kim cô ghim chặt trên đầu.
"Chuyện gì..." Lâm Cầm vừa định lên tiếng, Nhân Trư đã đưa tay ra hiệu im lặng.
"Người đẹp đừng nói lung tung." Nhân Trư cười nói, "Bây giờ chỉ cần làm theo quy tắc của tôi, các người mới được an toàn."
"Quy tắc..."
"Bây giờ kính của các người đã bắt đầu "có hiệu lực" rồi." Nhân Trư giải thích, "Một trong hai người sẽ cảm thấy kính mát lạnh, người còn lại sẽ cảm thấy kính nóng rực, từ giờ trở đi, người cảm thấy kính mát lạnh chỉ được nói dối. Còn người cảm thấy kính nóng rực chỉ được nói thật."
Tề Hạ có dự cảm chẳng lành, cách chơi này nghe quen quen.
"Nếu các người muốn giở trò hay nói chuyện trước khi trò chơi bắt đầu..." Nhân Trư chỉ vào giữa trán mình, "Nơi này sẽ bị xuyên thủng, hiểu chưa?"
Lâm Cầm nghe xong lập tức im bặt.
Vì cô phát hiện giữa trán mình dường như có cơ quan nào đó đang hoạt động, bên trong cặp kính này có lò xo, có thể là dây cung, cũng có thể là tia laser.
Sắc mặt Lão Lữ cũng lúc xanh lúc tím, ông ta biết "nói nhiều sai nhiều", không biết câu nào sẽ kích hoạt cơ quan.
Thấy hai người im lặng, Nhân Trư quay sang nhìn Tề Hạ, nói: "Còn trò chơi giữa tôi và cậu, quy tắc đại khái giống lần trước nhưng lần này... tôi sẽ sắp xếp."
"Ông sắp xếp?" Tề Hạ nhìn những quân cờ trên bàn, suy nghĩ một chút, "Ông sắp xếp xong... rồi tôi chọn?"
"Đúng vậy." Nhân Trư gật đầu, "Nghe có vẻ không công bằng với cậu lắm nhỉ?"
"Đương nhiên không công bằng." Tuy nói vậy nhưng Tề Hạ biết "quy tắc" vẫn chưa hết, dù sao quy tắc về "nói thật" và "nói dối" vẫn chưa được nhắc đến.
"Vì vậy tôi đại phát từ bi, thêm cho cậu một quy tắc..." Nhân Trư cười khẩy mấy tiếng, "Sau khi chọn xong, cậu cần hỏi hai người này để xác nhận màu sắc. Nhưng dù cậu chọn ai, tổng cộng chỉ được hỏi một lần."
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên nói với Lâm Cầm và Lão Lữ: "Để đảm bảo công bằng, hai người chỉ được trả lời "đen" và "trắng", có vấn đề gì không?"
Hai người sợ hãi gật đầu.
Tề Hạ dường như đã hiểu, quy tắc này thật quá quắt.
Giờ hắn không biết Lâm Cầm và Lão Lữ ai sẽ nói thật, nếu hỏi thì tình hình sẽ càng phức tạp hơn.
"Định lý chiếc đồng hồ..." Tề Hạ nhắm mắt lẩm bẩm, "Khi chỉ có một chiếc đồng hồ, người ta biết rõ thời gian nhưng khi có hai chiếc đồng hồ khác nhau lại chẳng thể tin tưởng bất kỳ chiếc nào..."
"Cậu chuẩn bị xong chưa, Tề Hạ?" Nhân Trư hỏi.
Tề Hạ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Nhân Trư: "Tôi cũng muốn hỏi ông câu đó, đây là trận chiến sinh tử, ông đã chuẩn bị xong chưa?"
"Sinh tử? Hề hề hề..." Nhân Trư cười khẩy, cười đến run cả người, "Chúng ta sống ở đây, còn mạng sống gì nữa đâu... Chỉ khi "chết" đi, tôi mới cảm thấy mình đã từng sống."
Tề Hạ gật đầu, hắn biết Nhân Trư dường như đã sống ở đây rất lâu rồi, tư duy bình thường không thể thuyết phục hắn được.
Vì vậy, Tề Hạ đưa tay lấy bịt mắt, đeo vào.
Nhân Trư thì lặng lẽ sắp xếp quân cờ.
Lâm Cầm và Lão Lữ đứng bên cạnh nhìn hai người bình tĩnh như nước, rõ ràng họ mới là người đánh cược mạng sống nhưng hai người vẫn thản nhiên như thể không quan tâm đến chuyện sắp xảy ra.
Ngược lại, Lâm Cầm và Lão Lữ lại run lẩy bẩy.
"Ông muốn ra ngoài không?" Tề Hạ đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Nhân Trư không ngẩng đầu lên, thờ ơ nói.
"Ngoại trừ chết ở đây, ông chưa từng nghĩ đến việc trốn thoát sao?"
Tay Nhân Trư đang đặt giữa không trung khựng lại, đáp: "Trốn đi đâu?"
"Từ đâu đến thì về đó." Tề Hạ đeo bịt mắt nhưng vẻ mặt nghiêm túc nói, "Chẳng lẽ ông không muốn quay về sao?"
Nhân Trư suy nghĩ một chút, nói: "Nếu tôi không muốn quay về, sao tôi lại cam tâm làm "heo"?"
"Cái gì?" Tề Hạ cảm thấy mình như vừa nắm được manh mối quan trọng.
"Nhưng tôi không định "trốn thoát", Tề Hạ." Nhân Trư đặt tất cả quân cờ xong rồi trịnh trọng nói, "Tôi định đường đường chính chính bước ra khỏi đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook