Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 65: Giả mạo
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ba người bước ra khỏi câu lạc bộ cờ vây vẫn chưa hết bàng hoàng.
Tuy người chết là "Nhân Trư" nhưng dù nhìn thế nào, Nhân Trư cũng là một con người bằng xương bằng thịt.
Hắn không phải quái vật, không phải kẻ điên, càng không phải kẻ chủ mưu độc ác.
Tề Hạ cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, Lâm Cầm đi bên cạnh hắn không rời nửa bước.
Lão Lữ liên tục nhìn vào trong phòng, nơi có xác của Nhân Trư nằm đó nhưng ông ta có vẻ không quan tâm mà lại đang tìm kiếm thứ gì khác.
"Sao vậy?" Tề Hạ quay đầu hỏi.
"Cái đó... tuy rằng bây giờ nói ra có hơi không thích hợp." Lão Lữ nói, "Nhưng cậu "đánh cược mạng sống" thắng rồi, "Đạo" của đối phương là của chúng ta."
"Đừng ngốc nữa." Tề Hạ lắc đầu, "Nhân Trư không thể nào còn "Đạo", mười viên hắn đưa cho ông chính là tất cả những gì hắn có."
"Cái gì?" Lão Lữ trừng mắt, sau đó lắc đầu đầy khoa trương, "Không thể nào, tôi không tin."
Ông ta vội vàng chạy vào phòng, cố gắng không nhìn xác của Nhân Trư, rồi lục tìm trong ngăn kéo.
Câu lạc bộ cờ vây vốn sạch sẽ gọn gàng, trong chốc lát đã bị lật tung lên.
Đúng như lời Tề Hạ nói, ở đây không còn một viên "Đạo" nào.
Tề Hạ đứng ngoài cửa lắc đầu, nói: "Nếu hắn còn "Đạo", sao lại phải chọn "đánh cược mạng sống" với chúng ta?"
"Mẹ kiếp, đây chẳng phải là chơi bẩn sao?!" Lão Lữ tức giận mắng, "Không mất gì mà được cả nắm!"
"Không mất gì mà được cả nắm?" Tề Hạ không hiểu nổi suy nghĩ của Lão Lữ, "Đối phương không phải đã trả giá bằng "mạng sống" sao?"
"Ờ... cũng đúng." Lão Lữ chắp tay, vái lạy xác của Nhân Trư, "Tôi lỡ lời, đừng trách đừng trách."
Vái lạy xong, Lão Lữ vẫn cảm thấy hơi thiệt thòi, dù sao ông ta cũng không muốn lấy mạng của đối phương.
"Tôi phải tìm xem còn thứ gì đáng giá không."
Lão Lữ tiếp tục lục soát trong phòng nhưng nơi này vốn là một câu lạc bộ cờ vây cũ nát, ngoài những quân cờ vương vãi khắp nơi, thứ duy nhất có thể coi là đáng giá chính là bàn ghế.
"Thiệt quá..." Lão Lữ lắc đầu tiếc nuối, "Cậu nhóc, chúng ta thiệt thòi quá! Cậu suýt mất mạng ở đây, kết quả chúng ta lại ra về tay trắng."
Vừa nói, Lão Lữ bỗng nhìn thấy chiếc mặt nạ đầu heo của Nhân Trư nằm trên sàn.
"Mặt nạ..." Lão Lữ mấp máy môi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Mẹ kiếp... đây chẳng phải là thứ đáng giá nhất sao?!"
Tề Hạ nhíu mày, bước tới hỏi: "Ông định làm gì?"
"Làm ăn chứ sao!" Lão Lữ cầm chiếc mặt nạ bẩn thỉu, hôi hám lên, nâng niu như báu vật, "Nhóc Tề, có chiếc mặt nạ này, chẳng phải chúng ta có thể làm ăn buôn bán ở "câu lạc bộ cờ vây" sao?!"
"Cái..." Đồng tử Tề Hạ co rút lại, cảm thấy không đáng tin cậy, "Lão Lữ, ông định trở thành "Nhân Trư"?"
"Hừ, Nhân Trư cái gì!" Lão Lữ xua tay, "Giả mạo! Giả mạo cậu hiểu không?"
"Ông..."
Lão Lữ giơ mặt nạ lên, giả vờ đeo lên mặt, rồi nói bằng giọng trầm đục: "Hừ hừ, cuối cùng cũng có người đến chơi với tôi rồi! Mau phân phối! Mau phân phối!"
Tề Hạ vẫn nhíu mày, chuyện này nghe quá nguy hiểm.
"Con giáp" chịu sự quản lý thống nhất của những kẻ đứng đầu làm sao có thể tùy tiện giả mạo được?
"Lão Lữ, ông hẳn là biết "giết người đoạt Đạo" là không được, đúng không?" Tề Hạ hỏi.
"Tôi nghe Trương Sơn nói rồi nhưng đây không phải là "giết người đoạt Đạo"." Lão Lữ đẩy mặt nạ về phía trước, "Người đâu phải chúng ta giết, đây cũng không phải "Đạo"."
"Tôi không có ý đó." Tề Hạ cầm lấy mặt nạ, đặt lên bàn, "Tôi khuyên ông đừng đụng vào thứ này, nói nhỏ thì gọi là "giả mạo", nói lớn thì là "soán ngôi", còn nghiêm trọng hơn cả "giết người đoạt Đạo"."
"Soán ngôi?!"
Tề Hạ gật đầu: "Trở thành "con giáp" có cần phải kiểm tra gì không? Thiết kế trò chơi có quy tắc gì? Nếu không làm rõ những vấn đề này mà lại đeo mặt nạ này, e là ông sẽ bị những kẻ quản lý trừng phạt."
Lão Lữ nghe vậy có chút thất vọng, vừa rồi ông ta còn mường tượng ra cảnh mình kiếm được mấy chục "Đạo" mỗi ngày, vậy mà thoáng chốc đã tan thành mây khói.
"Nhóc Tề, cậu có phải quá thận trọng rồi không?" Lão Lữ luyến tiếc hỏi, "Biết đâu chiếc mặt nạ này ai muốn đeo cũng được, chỉ cần có thể ra đề là được."
"Tôi không biết." Tề Hạ nói, "Tôi chỉ nói cho ông biết suy nghĩ của tôi, nếu ông vẫn muốn đeo chiếc mặt nạ này, tôi cũng không cản nữa, nhưng trước đó, ông hãy nói cho tôi biết tung tích của hai người kia."
Lão Lữ suy nghĩ hồi lâu, nói với Tề Hạ: "Cậu đợi chút."
Nói xong, ông ta liền lắc lư thân hình béo ú, ôm mặt nạ chạy khắp phòng, không bao lâu sau đã tìm thấy một góc chất đầy những tấm ván bàn bỏ đi.
Ông ta giấu mặt nạ ra sau tấm ván, rồi cẩn thận che đậy bằng những đồ vật bỏ đi.
"Cứ giấu ở đây trước đã, làm người ít nhất cũng phải giữ lại một chút chứ..." Lão Lữ phủi bụi trên tay, quay đầu lại nói, "Nhóc Tề, tôi nói được làm được, không nuốt lời đâu, đi theo tôi!"
Ba người rời khỏi câu lạc bộ cờ vây kinh hoàng này, đi ra con phố đổ nát.
Lão Lữ kéo họ đi theo con đường cũ.
"Đúng rồi, nhóc Tề, lúc nãy sao cậu không chọn tôi?" Lão Lữ hỏi.
"Cái gì?"
"Chính là lúc "nói thật nói dối" đó." Lão Lữ gãi má, "Cậu chọn cô gái tên Lâm Cầm gì đó, sao không chọn tôi?"
Tề Hạ bất đắc dĩ nói: "Thật ra, tôi thấy Lâm Cầm thông minh hơn ông."
"Phụt..." Lâm Cầm, người vừa rồi còn đang buồn bã, bật cười, Tề Hạ tuy là kẻ lừa đảo nhưng nhiều lúc lại không hề nói dối.
"Nói gì vậy..." Lão Lữ có chút cạn lời, "Nhóc Tề, cậu không hiểu tôi đâu, tôi càng đến lúc nguy cấp càng thông minh."
"Phải rồi." Tề Hạ gật đầu, "Lúc nguy cấp còn nghĩ đến việc giật tấm sắt, núp vào góc tường."
"Ơ..." Lão Lữ bỗng bị vạch trần, có chút xấu hổ, "Chuyện đó cậu không thể trách tôi được, lúc đó tôi cũng đâu biết cậu nhóc lại lanh lợi như vậy."
"Cũng đúng, chúng ta huề nhau." Tề Hạ nói.
Lão Lữ bất đắc dĩ nhún vai, rồi nhìn cái nồi nhôm Lâm Cầm vẫn đang ôm, hỏi: "Thịt gấu các cậu ăn hết rồi à?"
"Ăn rồi." Lâm Cầm trả lời, "Cực kỳ khó ăn."
"Haiz..." Lão Lữ gật đầu đầy vẻ thất vọng, "Thịt gấu tuy khó ăn nhưng ít ra cũng no bụng, tiếc là Trương Sơn không được ăn, cuối cùng vẫn chết đói."
"Sao anh ta không ăn?" Lâm Cầm buột miệng hỏi.
Ngay sau đó, cô đột nhiên trừng mắt.
Tề Hạ cũng nhận ra điều gì đó, hai người cùng nhìn về phía Lão Lữ.
"Chết đói?"
Ánh mắt Lão Lữ có chút buồn bã, ông ta thở dài nói: "Trương Sơn đã chết."
"Chết rồi?!" Hai người đồng thanh kinh hô.
"Đúng vậy... nếu không thì sao tôi lại đi ra một mình."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook