Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 76: Khắc tinh
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Lão Cẩu, ông cũng khá thông minh đấy.” Sắc mặt A Mục chợt sa sầm.
“Đương nhiên… khắc tinh tôi rất thông minh.” Lão Lữ cười gượng gạo, vẻ mặt khó coi.
“Thật mong đồng đội của ông có thể thấy được bộ mặt này.” A Mục móc từ trong ngực ra năm viên “Đạo”, rải xuống đất như cho chim bồ câu ăn.
Lão Lữ vội vàng nằm sấp xuống đất, nhặt từng viên “Đạo” một rồi bỏ vào túi.
“Hắc hắc… đồng đội của tôi sẽ hiểu cho tôi.” Lão Lữ phủi bụi trên tay. “Tôi đã sớm nhắc nhở bọn họ ‘khắc tinh tôi rất thông minh’, tự bọn họ không lường trước được tôi sẽ phản bội, tôi cũng hết cách.”
A Mục cười nhạt đưa chiếc hộp đã khóa cùng với chiếc chìa khóa vàng cho Lão Lữ.
“Vậy thì chuyện tiếp theo giao cho ông.”
…
Bên kia, trong phòng “người nhận thư”.
Tề Hạ đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“‘Tù đồ khốn cảnh’ sao?” Hắn lẩm bẩm. “Không, phải là ‘định luật thùng gỗ’…”
“Thành viên yếu nhất trong đội sẽ quyết định sức mạnh tổng thể của cả đội…” Ngón tay Tề Hạ khẽ gõ lên mặt bàn, trong lòng đang đếm thời gian. “Nhưng rốt cuộc ‘tấm ván’ nào mới thuộc về cái thùng gỗ của chúng ta…”
“‘Gián điệp’ của cả hai bên chắc hẳn đều đã gặp ‘người gửi thư’ rồi.” Hắn vẫn nhắm mắt, trong đầu cố gắng mô phỏng lại cảnh tượng hai bên gặp nhau.
“Thời gian trôi qua khoảng mười phút, ‘gián điệp’ của chúng ta vẫn chưa đưa thư đến, chứng tỏ Lâm Cầm đã thuyết phục thất bại. Dù sao phụ nữ đang yêu cũng không có lý do gì tự tay hại chết người yêu của mình.”
“Còn bên kia…”
Tề Hạ mở mắt ra, đưa tay nghịch chiếc chìa khóa bạc trên bàn.
“Lão Lữ rất có thể đã phản bội.”
Sắc mặt hắn dần lạnh xuống, nói: “Từ giờ trở đi, đối phương sẽ đồng thời có sự giúp đỡ của hai ‘gián điệp’, mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng xấu nhất.”
“Tin tốt là ‘định luật thùng gỗ’ chính thức mất hiệu lực, trong đội ngũ của chúng ta không còn điểm yếu nữa.” Tề Hạ khẽ cười lạnh. “Tiếp theo chính là ‘Hiệu ứng MiG-25’.”
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói: “Liên Xô khi chế tạo máy bay chiến đấu MiG-25, rõ ràng tất cả các linh kiện đều không bằng Mỹ nhưng lại có thể thông qua việc nâng cao hiệu suất tổng hợp khiến nó trở thành máy bay chiến đấu hàng đầu thế giới. Đây chính là ‘Hiệu ứng MiG-25’, phải không?”
Tề Hạ quay đầu lại, “gián điệp” Giang Nhược Tuyết đang đứng ngoài cửa, nhìn hắn không chút biểu cảm.
Trong tay cô ôm một chiếc hộp đã khóa.
“Anh nghĩ ‘Hiệu ứng MiG-25’ là đúng sao?” Giang Nhược Tuyết hỏi.
“Tôi không chắc lắm.” Tề Hạ cũng không biểu cảm, đáp. “Tôi không chắc ‘linh kiện’ hiện tại của tôi có tốt hay không nhưng cô vừa xuất hiện, mọi nghi ngờ của tôi đều tan biến.”
“Tôi vừa xuất hiện đã khiến anh giác ngộ? Vậy anh đúng là thiên tài trăm năm khó gặp.” Giang Nhược Tuyết đặt chiếc hộp lên bàn trước mặt Tề Hạ, giọng điệu có chút mỉa mai. “Vậy thì mời anh dùng ‘Hiệu ứng MiG-25’ của anh để mở chiếc hộp này ra.”
Tề Hạ cẩn thận quan sát chiếc hộp, ổ khóa vàng khóa chặt nó.
Hắn thử dùng chiếc chìa khóa bạc bên cạnh, không mở được.
Hắn lại cầm chiếc hộp lên, lắc nhẹ, quả nhiên nghe thấy tiếng “sột soạt” bên trong.
Có thư.
“Xưng hô thế nào?” Tề Hạ hỏi.
“Giang Nhược Tuyết.”
“Giang Nhược Tuyết, cô vừa có nghiền nát chìa khóa nào không?” Tề Hạ hỏi.
“Anh nghĩ đồng đội của anh sẽ đưa chìa khóa cho tôi sao?” Giang Nhược Tuyết khoanh tay như đang xem kịch vui. “Một kẻ tự cho mình là thông minh như anh không có chìa khóa thì không mở được hộp sao?”
“Cô ta không đưa chìa khóa cho cô, vậy thì tốt quá rồi.” Khóe miệng Tề Hạ hơi nhếch lên nói với Giang Nhược Tuyết. “Cô vừa nghe thấy gì không?”
“Nghe thấy? Nghe thấy gì?”
“Tiếng bước chân.” Tề Hạ nói. “Cách âm của khách sạn cũ này không tốt lắm, trước khi cô hành động, hẳn là đã nghe thấy tiếng bước chân rồi chứ?”
“Thế thì sao?” Giang Nhược Tuyết bĩu môi. “Trong cả tòa nhà chỉ có tôi và lão già đó có thể di chuyển, có tiếng bước chân cũng chẳng có gì lạ.”
“Nhưng tại sao ông ta lại xuất phát sớm hơn cô?” Tề Hạ gõ bàn nhìn Giang Nhược Tuyết đầy ẩn ý. “Tại sao ‘gián điệp’ của chúng tôi lại xuất phát ngay lập tức?”
“Anh…” Sắc mặt Giang Nhược Tuyết hơi biến đổi, dường như nghĩ đến điều gì đó.
“Cô nghĩ trong trò chơi này mình có bao nhiêu phần trăm cơ hội sống sót?” Tề Hạ tiếp tục gõ bàn, cố gắng dùng lời nói đánh sập phòng tuyến tâm lý của đối phương. “Nếu đội ngũ của cô hợp tác với ‘gián điệp’ của chúng ta, cô còn có cơ hội chiến thắng không?”
“Tôi hiểu rồi.” Ánh mắt Giang Nhược Tuyết dần lạnh xuống. “Anh không mở được hộp nên chuyển mục tiêu sang tôi? Làm vậy có phải quá ấu trĩ không?”
Tề Hạ gật đầu. “Cả điều này cô cũng nhìn thấu sao?”
“Đừng hòng mê hoặc tôi.” Giang Nhược Tuyết lùi lại một bước. “Tôi tuyệt đối sẽ không tin anh.”
Tề Hạ không nói nữa mà nhìn xuống ngón tay đang gõ bàn của mình.
“Thời gian sắp hết rồi…” Sắc mặt hắn lạnh đi, lẩm bẩm. “Để tôi kiểm tra xem ‘linh kiện’ có tốt hay không…”
Chưa kịp để Giang Nhược Tuyết hiểu ý câu nói đó, từ một hành lang khác bỗng truyền đến tiếng la hét ồn ào.
Nghe như có người đang đánh nhau.
Chỉ tiếc là hơi xa, không nghe rõ nội dung cụ thể.
“Tốt lắm, là ‘linh kiện thượng đẳng’.” Tề Hạ ngừng gõ bàn, chậm rãi đứng dậy, nói: “Giang tiểu thư, nếu vừa rồi cô đồng ý hợp tác với chúng ta, kết cục sẽ hoàn toàn khác nhưng giờ không còn cơ hội nữa, cô chỉ là ‘linh kiện dự phòng’.”
“Hừ, thật thú vị.” Giang Nhược Tuyết lắc đầu bất lực. “Vậy tôi muốn xem xem, anh làm thế nào mới lấy được thư.”
Tề Hạ căn bản không tìm cách mở khóa.
Hắn cầm ổ khóa bạc của mình, khóa thêm một lần nữa lên chiếc hộp.
Lúc này, chiếc hộp đồng thời có hai ổ khóa.
“Anh bị điên rồi sao?” Giang Nhược Tuyết hỏi. “Khóa thêm một cái nữa, chẳng lẽ muốn ‘âm âm thành dương’ à?”
“Tôi bị điên? Cũng có khả năng đó.” Tề Hạ cầm chiếc hộp lên, nhét vào tay Giang Nhược Tuyết. “Làm phiền, giúp tôi đưa lại cho ‘người gửi thư’.”
“Cái gì?!” Giang Nhược Tuyết sững sờ.
Đưa chiếc hộp có hai ổ khóa này lại cho “người gửi thư”?
“Ra là vậy…” Cô ta lập tức tái mặt, hiểu ra kế sách của Tề Hạ. “Anh… Anh chờ đã…”
Không đợi đối phương nói hết câu, Tề Hạ đẩy cô ta ra khỏi phòng, sau đó khóa cửa lại.
Giang Nhược Tuyết vừa bước chân vào hành lang, đồng hồ đếm ngược trên tường liền sáng lên, ba phút.
Lúc này, cô ta cầm chiếc hộp, vẻ mặt phức tạp.
Biết trước đối phương là loại người này, vừa rồi nên giả vờ đồng ý mới phải…
Ra đến hành lang, âm thanh từ hành lang bên kia cũng trở nên rõ ràng hơn.
Giang Nhược Tuyết hoàn hồn, chậm rãi áp tai vào tường nghe ngóng.
Không lâu sau, vẻ mặt cô ta trở nên nghiêm trọng.
A Mục nghe có vẻ rất tức giận, hắn ta không ngừng hét lên: “Lão Cẩu nhà ông dám phá hủy chìa khóa?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook