Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ
-
Chapter 25: Hiện ngân! (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Con trai, con hôm nay có thể nghĩ thông suốt, lão phu rất cao hứng!”
“Nữ nhân sao, trên đời này còn nhiều, con muốn kiểu nào, cha giúp con đi tìm!”
“Nữ nhân như quần áo, cũ không bằng mới...”
“Tào ngốc, ngươi lặp lại lần nữa!”
Hai cha con ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trương thị mặt đầy sương lạnh đứng ở cửa.
…
Hôm sau.
Sáng sớm.
Trấn Bắc hầu phủ.
Tào Phong ôm tiểu nha hoàn Hương Lăng chuẩn bị hầu hạ thay quần áo.
“Thiếu gia, ngài, ngài làm gì vậy.”
Hương Lăng ở trong lòng Tào Phong giãy dụa, vẻ mặt đầy thẹn thùng.
“Ai da, Hương Lăng, thiếu gia ta tối hôm qua đánh mất một món ngọc bội, ngươi có thấy không?”
Tào Phong cầm lên bàn tay nhỏ mịn màng của Hương Lăng, đưa đầu đến trên cổ của nàng hà hơi, cười xấu xa.
Hương Lăng giãy dụa, phát ra thanh âm như muỗi kêu, ánh mắt không dám đối diện với Tào Phong.
“Ta, ta chưa nhìn thấy...”
Cúi đầu nhìn tiểu nha hoàn dung mạo xinh đẹp, vẻ mặt đỏ bừng trong lòng, mắt của Tào Phong cũng đang tỏa sáng!
Xã hội phong kiến vạn ác này, mình quá thích rồi!
“Ta hoài nghi ngươi đã lấy trộm.”
“Vậy ngươi bỏ tay ra, để thiếu gia kiểm tra một chút.”
Tào Phong nói xong, một đôi ma trảo giở trò một trận đối với Hương Lăng.
“Vù vù... Thiếu gia, ta, ta không lấy.”
“Ngài tạm tha Hương Lăng đi...”
Đối mặt một đôi bàn tay kia của Tào Phong kiểm tra, Hương Lăng thở hổn hển, cả người như nhũn ra.
Đang lúc Hương Lăng bị Tào Phong mò đến mức mềm nhũn ở trong lòng hắn, Hỉ Thuận kích động xông vào trong phòng.
“Thiếu gia!”
“Thiếu gia!”
“Bình Nhạc hầu phủ đưa bạc tới rồi!”
Hỉ Thuận đột nhiên xông vào, khiến hai người đang chàng chàng thiếp thiếp bị dọa giật mình.
Hương Lăng chấn kinh, từ trong lòng Tào Phong giãy ra, mặt đỏ bừng đào tẩu.
Mắt thấy vịt đến miệng bay mất, trong lòng Tào Phong tức giận!
Hỉ Thuận đứng ở tại chỗ, gãi đầu.
Hắn cười ngây ngô, vẻ mặt xấu hổ.
“Thiếu gia, ta, ta, ta không biết ngài đang làm việc...”
Tào Phong hướng về Hỉ Thuận vẫy tay một cái.
“Ngươi, lại đây ——”
Hỉ Thuận xoay người ghé đến trước mặt Tào Phong.
Tào Phong túm lấy Hỉ Thuận, hướng về cái ót hắn tức giận cho mấy cái vỗ.
“Gõ cửa, về sau vào phòng thiếu gia ta phải nhớ gõ cửa, nhớ chưa? !”
“Ai u, nhớ rồi!”
Hỉ Thuận gật đầu như giã tỏi.
“Cút đi!”
“Vâng!”
“Ngươi trở về!”
Hỉ Thuận cúi đầu khom lưng: “Thiếu gia còn có cái gì phân phó?”
“Ngươi vừa rồi đang hô cái gì?”
Hỉ Thuận ngẩn ra, lúc này mới vỗ ót, mình thiếu chút nữa đã quên việc chính.
“Thiếu gia!”
Hỉ Thuận hưng phấn nói: “Bình Nhạc hầu phủ đưa bạc tới rồi!”
“Năm vạn lượng, tất cả đều là hiện ngân!”
Tào Phong ngẩn ra.
Bình Nhạc hầu phủ này thật sự đưa bạc tới?
Mình chỉ là thuận miệng muốn bắt chẹt tống tiền một khoản mà thôi.
Không ngờ Bình Nhạc hầu phủ này còn cho là thật.
Không chỉ không cò kè mặc cả, còn thật sự đưa bạc tới.
Chỉ một buổi tối, thế mà gom đủ năm vạn lượng hiện ngân, xem ra Bình Nhạc hầu phủ này rất hào phóng nha!
Xem ra mình không quá hiểu biết đối với của cải đám hào môn quý trụ Đại Càn này.
Có thể là đòi ít rồi nha.
Quá thiệt thòi rồi!
“Đi, đi xem chút!”
Tào Phong đã sốt ruột không chờ được muốn xem năm vạn lượng bạc của mình.
Mình sinh viên nghèo này, trước kia toàn bộ tích tụ cả người cũng không vượt qua năm ngàn tệ.
Bây giờ lập tức có được năm vạn lượng bạc, cảm giác này không khác lắm với trúng xổ số.
Khi Tào Phong đến tiền viện, vợ chồng Tào Chấn đã đến trước một bước.
Bọn họ giờ phút này cũng không có chút nào vui vẻ, ngược lại mặt mũi âm trầm, bộ dáng khó chịu.
Bình Nhạc hầu phủ tình nguyện lấy ra năm vạn lượng hiện ngân cho bọn họ làm phí tổn thất danh dự, cũng không muốn tiếp tục thực hiện hôn ước.
Cái này quả thực là nhục nhã đối với Trấn Bắc hầu phủ bọn họ!
Không có gì bất ngờ xảy ra, Trấn Bắc hầu phủ bọn họ sẽ trở thành trò cười của toàn bộ đế kinh, thậm chí Đại Càn!
Tào Phong nhìn thấy các hạ nhân đang mang từng rương bạc từ trên xe la xe ngựa bên ngoài chuyển vào trong phủ đệ.
Hắn ghé đến trước mặt mở ra một cái rương, bạc trắng bóng kia khiến hắn vui vẻ ra mặt.
“Phát tài rồi, phát tài rồi!”
“Tiểu gia ta cũng rốt cuộc giàu rồi!”
Nhìn thấy nhiều hiện ngân như vậy, Tào Phong vui không kiềm chế được.
Nhìn thấy Tào Phong bộ dáng thiếu kiến thức xã hội này, Tào Chấn tức không biết phải đánh vào đâu.
Tào Chấn đối với chuyện Bình Nhạc hầu phủ từ hôn, lúc ấy sau khi nghe xong Tào Phong nói, trái lại cảm thấy không có gì.
Con trai mình nói đúng.
Chân trời nơi nào không có cỏ, cần gì đơn phương yêu mến một cành hoa.
Lúc ấy hắn còn rất vui mừng, cảm thấy con trai mình trưởng thành rồi, thành thục rồi!
Nhưng hắn sau khi trở về, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này thiệt thòi rồi.
Hắn không cần bạc.
Hắn để ý là mặt mũi của Trấn Bắc hầu phủ.
Cho nên hắn chuẩn bị sau bữa sáng lại đi tình Bình Nhạc hầu nói chuyện một phen, hy vọng không cần giải trừ hôn ước.
Nhưng ai biết, người ta sớm đã đưa bạc tới.
Đã sốt ruột không chờ được muốn giải trừ hôn ước.
Nghiệt tử này của mình không những không cảm thấy mất mặt, còn ở nơi đó cười ngây ngô!
“Nghiệt tử!”
“Ngươi còn cười được! !”
“Bình Nhạc hầu phủ người ta dùng bạc mang mặt của Trấn Bắc hầu phủ chúng ta giẫm trên mặt đất đó!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook