Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ
-
Chapter 29: Cửu phẩm quan tép riu! (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Đối mặt Tào Phong nhét vào trong tay hắn năm lượng bạc, chủ sự Ngô Hưng Đằng ngẩn ra.
Hắn ước lượng trong tay, đã biết phân lượng.
Ít nhất cũng có năm lượng.
“Tiểu hầu gia, thế này không được.”
Năm lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ.
Ở đế kinh, một lượng bạc có thể mua hai thạch lương thực đó!
Ngô Hưng Đằng hắn thân là chủ sự Binh bộ Võ Tuyển ti, cũng không phải thanh liêm.
Trong tay hắn cũng có nguyên tắc của mình.
Hắn chỉ cầm hiếu kính của các quan viên không có thân phận bối cảnh, cấp bậc thấp một chút.
Có thân phận bối cảnh hoặc quan giai cao, hắn là không dám thu, lo lắng chọc vào phiền toái.
“Ngô chủ sự, một chút lòng thành, cầm mua trà uống.”
Ngô Hưng Đằng ở cùng lúc được yêu mà sợ, muốn uyển chuyển từ chối.
“Tiểu hầu gia, cái này nếu để đại nhân bên trên biết được, hạ quan khó giữ được công việc này...”
Tào Phong cười cười: “Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.”
“Ngươi không nói, các đại nhân bên trên ai biết?”
Tào Phong đứng dậy, hướng Ngô Hưng Đằng cáo từ.
“Ngô chủ sự, không có việc gì ta cáo từ trước!”
Ngô Hưng Đằng thấy Tào Phong hòa ái dễ gần như thế, một trời một vực với danh tiếng ăn chơi kiêu ngạo ương ngạnh trong lời đồn.
Độ hảo cảm của hắn đối với Tào Phong ‘Vù vù’ tăng lên.
Ai nói tiểu hầu gia Trấn Bắc hầu phủ là trẻ hư kiêu ngạo ương ngạnh?
Cái này không phải bịa đặt sao!
“Tiểu hầu gia, ta tiễn ngài.”
“Ngô chủ sự dừng bước.”
Tào Phong cáo từ Ngô Hưng Đằng, ra khỏi cổng nha môn Binh bộ.
Hắn nhìn sắc điệp cáo thân trong tay, nụ cười trên mặt tan đi.
Mẹ kiếp!
Cẩu hoàng đế này cũng quá keo kiệt rồi!
Mình tốt xấu gì cũng là Trấn Bắc hầu thế tử!
Lúc trước mình còn cho rằng Nhân Dũng giáo úy ít nhất là tướng lĩnh thống lĩnh hơn một ngàn người cơ.
Bây giờ mới làm rõ.
Nhân Dũng giáo úy, tương đương với quân hàm, mới vẻn vẹn cửu phẩm.
Chức vụ cụ thể của mình càng thêm khôi hài!
Đội trưởng Liêu Châu quân Liêu Dương trấn Sơn Tự doanh.
Dựa theo biên chế quân đội Đại Càn.
Dưới trướng đội trưởng chỉ hơn một trăm binh sĩ.
Đệch!
Tào Phong càng nghĩ càng giận!
Không phải là đánh lục hoàng tử sao?
Cần thiết mượn việc công báo thù riêng như vậy?
Hơn một trăm binh sĩ, có thể làm gì?
Nếu ra chiến trường, sợ là sẽ bị kỵ binh kẻ địch diệt gọn trong một đợt!
Khó trách ánh mắt lúc trước lục hoàng tử ở trên triều đường nhìn mình như là nhìn kẻ ngốc.
Mình còn tạ chủ long ân!
Tạ cụ ngươi!
Nô bộc Hỉ Thuận nhìn thấy Tào Phong đi ra, lập tức cười tủm tỉm ghé lên.
“Thiếu gia!”
“Chúng ta kế tiếp đi chỗ nào?”
“Đi Tiêu Tương lâu hay Túy Hương lâu?”
“Thiếu gia ngài hôm nay là có quân chức trong người, nên ăn mừng lớn một phen mới được.”
“Ngài không phải thích Tình Nhi cô nương của Tiêu Tương lâu sao, nếu không chúng ta đi Tiêu Tương lâu đi?”
“Nơi đó trừ Tình Nhi cô nương, Liễu Nhi cô nương, Hồng Tụ cô nương đàn ca sáo nhị mọi thứ tinh thông, hợp khẩu vị thiếu gia ngài nhất...”
Tào Phong nghe vậy, mặt đen sì.
Mình trước kia bất hảo không chịu nổi, tám phần là tiểu tử này dẫn dắt thành hư!
“Đi cái rắm!”
Tào Phong cho một cái vỗ lên ót Hỉ Thuận.
“Về sau bớt dẫn lão tử đi những ngõ hoa liễu kia!”
“Lão tử đều bị ngươi làm hỏng rồi!”
Hỉ Thuận ăn một cái vỗ, vẻ mặt đầy sửng sốt.
Thiếu gia đánh mình làm gì?
Ta không phải lấy lòng ngươi sao?
Thấy Tào Phong sải bước đi về phía xe ngựa.
“Thiếu gia, ngài đợi ta một chút!”
Hỉ Thuận đầu óc mờ mịt vội bước nhanh đuổi theo.
Tào Phong một lần này không đi ngõ hoa liễu tìm cô nương.
Cái này không phải hắn không thích các cô nương trắng trẻo mịn màng kia!
Liêu Châu quân tình như lửa.
Trấn quốc công Lý Tín đã thăng nhiệm thành chủ soái bình định đã hạ lệnh.
Ba ngày sau.
Long Tương quân, Thần Võ quân đóng quân ở đế kinh phải theo hắn xuất phát xuất chinh Liêu Châu dẹp loạn.
U Châu quân, Thanh Châu quân cùng Liêu Châu quân đều ở hàng ngũ Trấn quốc công Lý Tín tiết chế.
Tào Phong hắn không chút hiểu biết nào đối với tình huống Liêu Châu bên kia.
Ai biết bên kia tình huống thế nào?
Đối mặt đám người Hồ làm loạn kia tiến công, Liêu Châu quân của Đại Càn còn có tồn tại hay không, cũng khó mà nói.
Tào Phong hắn cần đi Liêu Châu quân của Liêu Châu nhận chức, tự nhiên là đi theo đại quân an toàn hơn một chút.
Tình huống không đúng, ít nhất còn có đại quân bảo vệ.
Nếu là bản thân một mình một ngựa đi nhận chức.
Nửa đường nếu gặp sơn tặc giặc cỏ, mạng nhỏ của mình nói không chừng sẽ mất.
Lại nói!
Tào gia hắn đắc tội nhiều người rồi.
Một lần này đã đắc tội đám người lục hoàng tử.
Vì để tránh tình huống xấu, vẫn là đi theo đại quân ổn thỏa hơn chút.
Ít nhất người ta không dám trắng trợn xuống tay đối với hắn.
Đại quân lập tức phải xuất phát xuất chinh.
Hắn tự nhiên không có thời gian đi giày vò trên người các cô nương kia, hắn phải nhanh chóng mua một ít vật phẩm mấu chốt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
…
Xe ngựa của Tào Phong dừng ở đế kinh Bách Thảo phường.
Một con phố Bách Thảo phường đều là cửa hàng kinh doanh các loại dược liệu, ước chừng hơn trăm nhà.
Ngoài ra, còn có hơn mười y quán cũng nằm ở trên một con đường này.
Tào Phong vừa xuống xe ngựa, hắn liền ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi dược thảo nồng đậm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook