Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ
-
Chapter 34: Đại tiểu thư! (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Tam gia ngài là khách hàng cũ.”
“Ta cảm tạ ngài vẫn luôn chiếu cố việc làm ăn của ta.”
“Ngài nếu muốn, bốn mươi bảy lượng bạc, ngài bây giờ có thể dẫn người đi!”
Tam gia nhếch miệng cười.
“Bốn mươi lăm lượng bạc!”
“Người ta mang đi!”
Kẻ buôn nô lệ sau khi do dự, lập tức đáp ứng.
“Tam gia, ngài thế này... Được!”
“Về sau ta làm ăn còn xin tam gia ủng hộ nhiều hơn!”
“Được thôi!”
Mắt thấy mình lập tức sẽ bị bán đi, Lý Ninh Nhi cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy nét tuyệt vọng.
Khi tam gia này muốn giao bạc đưa người đi, Tào Phong cất bước đứng ra.
“Tiểu gia ta nhìn trúng nữ nhân này!”
“Bốn mươi lăm lượng bạc, tiểu gia ta muốn!”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Tào Phong.
Sắc mặt tam gia trầm xuống.
Ngẩng đầu tìm kiếm ở trong đám người, muốn xem xem là tên không có ánh mắt nào thế mà tranh nữ nhân với mình.
Tào Phong là tiểu hầu gia Trấn Bắc hầu phủ, ở đế kinh là tiếng xấu lan xa.
Nhưng đế kinh hơn trăm vạn dân cư.
Hắn đi đều là một ít nơi tiêu phí cao, kết giao phi phú tức quý.
Không phải mỗi người đều nhận ra hắn vị này tiểu hầu gia.
Xem có người thế mà từ trong tay tam gia cướp nữ nhân, không ít người lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Có trò hay để xem rồi!
“Ai con mẹ nó không có mắt, thế mà dám tranh nữ nhân với tam gia của chúng ta, không muốn sống nữa hả!”
Tam gia còn chưa mở miệng, tùy tùng của hắn đã quét ánh mắt về phía bên này, lớn tiếng ồn ào.
“Lại Tam Nhi!”
Thanh âm kiêu ngạo kia của Hỉ Thuận vang lên ở trong đám người.
“Ngươi con mẹ nó dám tranh nữ nhân với tiểu hầu gia chúng ta, Di Hồng lâu ngươi không muốn mở nữa có phải hay không?”
“Tin hay không lão tử ngày mai dẫn người đập cho ngươi!”
Tam gia lúc này mới chú ý tới Tào Phong cùng Hỉ Thuận đứng ở trong đám người.
Sau khi nhìn thấy Tào Phong, bắp chân tam gia run rẩy một cái.
Tiểu hầu gia Trấn Bắc hầu phủ này sao lại chui vào Nô Lệ phường này?
Mình xui xẻo, sao lại đụng phải vị ăn chơi trác táng này.
Mình chẳng qua là một tên mở lầu xanh.
Xách giày cho vị này cũng không xứng.
“Ai u!”
“Tiểu hầu gia!”
Lại Tam vội khom người chắp tay đối với Tào Phong, hoàn toàn không còn thái độ kiêu ngạo mới vừa rồi.
“Hiểu lầm, hiểu lầm!”
“Ta đây là mắt chó mù rồi, chưa nhìn thấy ngài ở chỗ này.”
“Ngài cho dù cho Lại Tam ta một trăm lá gan, ta cũng không dám tranh nữ nhân với ngài nha.”
Lại Tam trực tiếp nói với kẻ buôn nô lệ: “Đại tiểu thư nhà thứ sử phủ này quay đầu đưa đến phủ tiểu hầu gia, bạc này ta bỏ ra!”
Tào Phong cũng không ngờ tiếng tăm tiểu hầu gia Trấn Bắc hầu phủ này của mình hữu dụng như vậy.
Hỉ Thuận chỉ hô một tiếng, Lại Tam gia này liền bị dọa không dám tranh với mình nữa.
Xem ra ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này, thân phận địa vị có đôi khi vẫn có một chút tác dụng.
“Lại Tam Nhi, tiểu gia ta bây giờ hối cải để làm người mới!”
Tào Phong nói với Lại Tam Nhi: “Bạc này ta tự bỏ ra, không nhọc ngươi tiêu pha.”
“Ngươi bây giờ có thể cút rồi ——”
Tào Phong lên tiếng, Lại Tam cũng không dám ở lâu nơi này nữa, lo lắng bị tìm gây phiền toái.
“Tiểu hầu gia, vậy không có chuyện khác, ta cáo từ trước.”
Lại Tam sau khi chắp chắp tay, lúc này mới dẫn theo người rời khỏi giống như chạy trốn.
Lý Ninh Nhi vốn cho rằng sẽ rơi vào trong tay đám người Lại Tam, nàng đã làm sẵn chuẩn bị có cơ hội liền tự sát.
Nhưng ai biết vừa thoát ly miệng cọp, lại vào hang sói.
Ác danh của Trấn Bắc hầu phủ tiểu hầu gia Tào Phong nàng ở Thanh Châu đã sớm nghe nói.
Người này không chuyện ác nào không làm, bất hảo không chịu nổi, chính là một mối hại của đế kinh!
Mình rơi vào trong tay hắn, sợ là không có kết cục tốt đẹp gì, trong lòng của nàng càng thêm tuyệt vọng.
Số mình thật khổ mà.
…
Tào Phong dứt khoát lưu loát móc bốn mươi lăm lượng bạc, một tay giao bạc, một tay giao người giao nô lệ khế (giấy tờ/khế ước nô lệ).
Lý Ninh Nhi con gái nguyên Thanh Châu thứ sử qua tay trở thành nô bộc trên danh nghĩa của Tào Phong.
Lý Ninh Nhi tựa như cái xác không hồn bị kéo đến bên cạnh Tào Phong.
Vị đại tiểu thư thứ sử phủ ngày xưa này, lúc này trong lòng tuyệt vọng, đôi mắt không còn ánh sáng.
“Tiểu thư, ngài bảo trọng!”
Mấy nha hoàn trẻ tuổi thấy Lý Ninh Nhi chia lìa với bọn họ, khóc như hoa lê ướt mưa.
Lý Ninh Nhi bị Tào Phong vị tiểu hầu gia Trấn Bắc hầu phủ này mua đi.
Nhưng tiền đồ vận mệnh của các nàng vẫn là chưa biết.
Sinh tử ly biệt, các nàng ôm mặt khóc lóc.
Lý Ninh Nhi quay đầu nhìn mấy tiểu nha hoàn tình như tỷ muội trên đài, nước mắt từ khóe mắt tuôn trào.
Lần này từ biệt, sợ là cuộc đời này khó có thể gặp lại.
Tào Phong thấy thế, dùng khuỷu tay húc Hỉ Thuận.
“Hỉ Thuận, ngươi cần lão bà không?”
“A?”
Vẻ mặt Hỉ Thuận đầy ngây ngốc.
Tào Phong chỉ chỉ mấy tiểu nha hoàn trên đài.
“Chúng ta nếu không mang mấy người các nàng cùng nhau mua đi, để các nàng có bạn.”
“Ngươi nhìn trúng người nào, đến lúc đó làm lão bà cho ngươi, như thế nào?”
Hỉ Thuận nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn khóc sướt mướt trên đài.
Lại quay đầu nhìn tiểu hầu gia nhà mình một lần.
Không giống nói giỡn.
Điều này làm tâm tư của hắn nhất thời trở nên linh hoạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook