Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ
-
Chapter 43: Thân quân hộ vệ! (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hành động này của nhị hoàng tử, sợ vẫn là kéo gần lại quan hệ với lão cha làm Trấn Bắc hầu của mình.
Nhưng vô luận như thế nào.
Nhị hoàng tử có một phần tâm ý này, vẫn khiến Tào Phong rất hưởng thụ.
Người ta là hoàng tử tôn quý.
Trước tiên phái người thăm nom an ủi, đây là vinh dự rất lớn.
“Đa tạ nhị hoàng tử điện hạ để tâm!”
Tào Phong chỉ chỉ cái trán quấn băng gạc của mình, nói: “Lần này chỉ là bị một ít vết thương ngoài da mà thôi, không sao.”
“Thế tử không sao là tốt rồi.”
“Lần này nhị hoàng tử điện hạ có thể an tâm rồi.”
Tào Phong nói với Tô Hướng Minh: “Chờ về sau có cơ hội, ta nhất định tự mình tới cửa hướng nhị hoàng tử điện hạ nói lời cảm tạ.”
“Thế tử lời này nói quá nặng rồi.”
Tô Hướng Minh mỉm cười.
“Nhị hoàng tử điện hạ đối với thế tử là rất bội phục đó.”
“Thế tử ở trên triều đường ngâm thơ làm từ, lại trần thuật hiến kế cho triều đình dẹp loạn.”
“Nhị hoàng tử điện hạ khen thế tử là trụ cột nước nhà, chính là nhân kiệt của Đại Càn ta!”
Hắn không ngờ vị nhị hoàng tử này lại xem trọng hắn như vậy.
Thật đúng là làm người ta bất ngờ.
Tào Phong cũng khiêm tốn một câu.
“Nhị hoàng tử điện hạ quá khen!”
Hai người nói chuyện đông tây một phen, khiến Tào Phong đối với vị nhị hoàng tử này cũng đánh giá cao hơn chút.
Tào Phong hắn một lần này gây họa bị sung quân đến Liêu Châu nơi khắc nghiệt lạnh lẽo kia cống hiến.
Rất nhiều người cảm thấy Tào Phong hắn khó có thể xoay người.
Tào gia hắn cũng sắp xuống dốc.
Đám trư bằng cẩu hữu ăn uống quậy phá trước kia đối với hắn tránh né còn không kịp, sợ dính phiền toái cùng xui xẻo.
Nhị hoàng tử ở lúc này làm ngược lại tất cả, phái người tới nhà hỏi thăm.
Hành động như thế, khiến trong lòng Tào Phong đối với nhị hoàng tử này cũng có ấn tượng rất tốt.
“Thế tử lập tức phải đi Liêu Châu cống hiến trong quân.”
Phụ tá Tô Hướng Minh tiếp tục nói với Tào Phong: “Nếu như thế tử về sau gặp cái gì khó xử, hoàn toàn có thể đi tìm Liêu Châu trưởng sử.”
“Nhị hoàng tử điện hạ đã đánh tiếng cho bên kia.”
“Đến lúc đó Liêu Châu trưởng sử có thể giúp thế tử một tay.”
Tô Hướng Minh nói một phen này, khiến trong lòng Tào Phong cũng ấm áp.
Mình đang lo sau khi đi qua hai mắt một mảng tối om đây.
Mặc kệ dùng tới hay không.
Có tiện nghi không chiếm là đồ con rùa!
“Còn xin chuyển lời cho nhị hoàng tử điện hạ!”
“Nhị hoàng tử đối đãi ta như thế!”
“Tào Phong ta cảm động đến rơi nước mắt!”
“Ngày khác nếu có chỗ nào dùng tới Tào Phong ta, Tào Phong ta nhất định quên mình phục vụ!”
Mặc kệ có làm được hay không, nói hoa mỹ trước một chút.
Tào Phong tỏ thái độ, khiến phụ tá Tô Hướng Minh rất hài lòng.
Vị thế tử này so với Tào Chấn Trấn Bắc hầu hiểu chuyện hơn nhiều.
…
Trấn Bắc hầu phủ.
Diễn võ trường.
Hai mươi hãn tốt (binh lính dũng mãnh) lưng hùm vai gấu đứng thẳng tắp, cả người lộ ra một khí chất thiết huyết sát phạt.
Tiểu hầu gia Tào Phong giờ phút này đang cùng lão cha mình Tào Chấn đứng trên bậc thang, đánh giá hai mươi lão binh hãn tốt này.
Ánh mắt Tào Phong lần lượt đảo qua từ trên thân mọi người.
Trong lòng hắn cảm thán!
Không hổ là lão binh hãn tốt bò ra từ trong đống người chết!
Phần khí thế này khiến người ta nhìn mà e sợ!
“Con!”
“Con lần này đi Liêu Châu cống hiến trong quân!”
“Ta người làm cha này cũng không có gì tốt để tặng cho con.”
“Trên chiến trường binh hung chiến nguy, đao kiếm không có mắt!”
“Con lại không có kinh nghiệm ra trận chém giết, cha đặc biệt phân phối hai mươi lão binh theo con cùng đi Liêu Châu quân, bảo vệ bên cạnh con, nghe con sai phái.”
Tào Chấn chỉ chỉ hai mươi hãn tốt đứng thẳng.
“Bọn họ đều là hãn tốt tùy tùng lão phu nhiều năm, trung thành và tận tâm, chém giết chiến trận nhiều năm, dũng mãnh thiện chiến!”
“Từ hôm nay trở đi, bọn họ đi theo con.”
Ánh mắt Tào Chấn từ trên thân các lão binh thu trở về.
Hắn có chút lo lắng dặn dò Tào Phong: “Bọn họ những người này trên danh nghĩa là thân binh hộ vệ của lão phu, nhưng tùy tùng lão phu nhiều năm, sớm đã thân như tay chân!”
“Bọn họ về sau theo con, con phải đối đãi tốt bọn họ, đừng có động tí là nhục mạ quát mắng, phải kính trọng bọn họ.”
Tào Chấn là Trấn Bắc hầu của Đại Càn vương triều, đây là một trong mười đại công huân quân hầu thừa kế truyền đời.
Hắn hôm nay quan giai tòng tam phẩm hạ Quy Đức tướng quân, thực chức là đô đốc Tịnh Châu quân.
Làm thống soái cao nhất Tịnh Châu quân, hắn có được một mũi thân quân hộ vệ một trăm người.
So với lão cha nắm giữ quân quyền mà nói, Tào Phong chính là một tên quan tép riu cửu phẩm.
Hắn bị sung quân đến Liêu Châu quân cống hiến.
Hắn chỉ là cửu phẩm Nhân Dũng giáo úy, đội chính của Liêu Châu quân mà thôi.
Hắn muốn quyền không quyền, muốn binh không binh.
Cái này nói đến cùng hắn chính là một quan quân nhỏ tầng dưới chót trong quân Đại Càn, nhân vật có thể làm vật hi sinh bất cứ lúc nào.
Liêu Châu bây giờ người Hồ làm loạn, đang đánh trận.
Tào Phong đi Liêu Châu, khó tránh khỏi phải ra trận chém giết với người Hồ làm loạn.
Trấn Bắc hầu Tào Chấn lo lắng cho an nguy của con trai mình.
Đặc biệt từ trong thân quân hộ vệ của mình điều động hai mươi tinh nhuệ, đi Liêu Châu bảo hộ con trai mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook