Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ
Chapter 46: Chắp nối! (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Trong phòng cách vách.

Trấn Bắc hầu Tào Chấn giờ phút này trong lòng ôm một nữ tử trẻ tuổi, đang mò mẫm cao thấp, miệng cắn loạn ở trên người nữ tử.

“Ai da!”

Thấy một màn như vậy, Tào Phong cũng không nỡ nhìn thẳng.

“Cha!”

“Cha tốt xấu gì đóng cửa vào chứ!”

“Quả thực có nhục nhã nhặn, có nhục nhã nhặn.”

“Cha thế này để đám người đó của Đô Sát viện nhìn thấy, không biết buộc tội bôi đen cha như thế nào đâu.”

Lời của Tào Phong khiến nữ tử trẻ tuổi nhất thời mặt đỏ bừng, vùi đầu vào trong lòng Tào Chấn.

“Sợ cái rắm!”

“Bọn họ dám buộc tội lão phu, lão phu dẫn quân đập nát cổng bọn họ!”

Tào Chấn chẳng hề để ý nói.

Một đôi móng vuốt đã bắt được chỗ đầy đặn của nữ tử trẻ tuổi, làm nữ tử thở gấp liên tục.

“Ai da, lão hầu gia, ngài cũng thật xấu...”

Đối mặt thân thể mềm mại uốn éo trong lòng, Tào Chấn đã như sốt ruột không chờ được muốn xử lý ngay tại chỗ.

“Cái gì nhỉ, cơm ta sẽ không ăn.”

“Khi con trở về nhớ rõ gọi ta một tiếng.”

Tào Chấn sau khi nói một câu với Tào Phong, hai cánh tay phát lực, trực tiếp bế nữ tử lên.

“Đi, đến trong phòng nàng, lão phu cho nàng xem cái bảo bối!”

“Bảo bối gì thế?”

“Vào phòng nàng sẽ biết.”

“...”

Nhìn thấy lão cha mình ôm nữ tử muốn lên lầu, Tào Phong mặt đen sì.

Già mà không đứng đắn.

Làm hỏng cả mình.

Nhưng bầu không khí Đại Càn chính là như thế.

Hào môn quý trụ khác đều là ba vợ bốn nàng hầu, còn ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt.

Lão cha mình chỉ cưới một chính thê, ngay cả một tiểu thiếp cũng không có.

Hắn ngẫu nhiên ở bên ngoài thả lỏng một chút.

Mẹ mình cũng đều mở một mắt nhắm một mắt, lười để ý tới hắn.

Tào Phong phát hiện.

Mình là càng ngày càng thích Đại Càn này!

Tào Phong vừa ngồi xuống, một thị nữ Túy Hương lâu đã dẫn một đám người trẻ tuổi đến cửa.

“Tào đại ca!”

“Đại ca!”

“...”

Bọn họ mặc hoa phục gấm vóc, trên đai lưng được khảm mỹ ngọc cùng bảo thạch.

Bọn họ nghênh ngang đi vào phòng, trong cái giơ tay nhấc chân biểu lộ hết quý khí.

“Đại ca, nghe nói ngươi đánh một trận với Diệp Vĩnh Xương tên chó chết đó?”

“Ngươi lúc ấy sao không gọi chúng ta đi hỗ trợ.”

“Bị thương như thế nào rồi?”

“Không ngại, không ngại!”

“Diệp Vĩnh Xương chó chết này càng ngày càng kiêu ngạo!”

“Quay đầu huynh đệ chúng ta tìm một cơ hội, đi chặn hắn một hồi, thế nào cũng phải đánh hắn thành đầu heo, trút giận cho đại ca ngài mới được!”

“Đúng, đúng!”

“Nếu không chúng ta đi luôn bây giờ, đánh Diệp Vĩnh Xương kia một trận, lại trở về uống rượu!”

“Ta thấy được đó!”

“... .”

Nhìn đám tiểu huynh đệ trẻ tuổi bốc đồng này, Tào Phong vội kéo bọn họ lại, bảo bọn họ ngồi xuống.

Đám người này không giống với con cháu công huân tướng môn khác.

Bọn họ và Tào Phong là có quan hệ thân thích.

Bọn họ không phải người kế thừa tước vị, so với Tào Phong mà nói, địa vị phải thấp hơn một đoạn.

Hôm nay đáp ứng lời mời mà đến có hai con trai Trương Vĩnh Hào, Trương Vĩnh Võ nhà cậu Tào Phong, huynh đệ sinh đôi, chỉ nhỏ hơn Tào Phong nửa tuổi.

Ngoài ra, còn có mấy con trai của nhị thúc, tam thúc cùng tứ thúc mình.

Bọn họ phân biệt là đám người Tào Dương, Tào Hồng cùng Tào Quân.

Bọn họ đều nhỏ hơn Tào Phong một hai tuổi, cùng nhau cởi truồng lớn lên, không phải huynh đệ ruột, hơn hẳn huynh đệ ruột.

Tào Phong lớn tuổi, lại là người kế thừa tước vị Trấn Bắc hầu phủ.

Bọn họ vẫn luôn lấy Tào Phong làm chủ, sai đâu đánh đó.

So với Tào Phong tên ăn chơi trác táng Trấn Bắc hầu phủ coi trời bằng vung này mà nói.

Bọn họ những người này gia thế địa vị yếu hơn không ít, ngược lại không dám ngông nghênh như vậy.

So với Tào Phong mà nói, bọn họ vô luận là võ nghệ hay đọc sách, đều rất không tệ.

Tào Phong đã quyết định phân rõ giới hạn với đám người Trung Dũng hầu thế tử Diệp Vĩnh Xương, tránh làm hoàng đế kiêng kị.

Nhưng đối với huynh đệ họ hàng thân thích, hắn vẫn là quyết định lung lạc một phen hẳn hoi.

Đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh.

Phụ thân mình có thể gắt gao nắm giữ Tịnh Châu quân, dựa vào chính là thân tín cùng thân thích.

Đám người nhị thúc, tam thúc cùng tứ thúc của mình, đều cống hiến ở Tịnh Châu quân dưới trướng phụ thân mình.

Cho dù phụ thân mình hôm nay đã về đế kinh.

Tịnh Châu quân vẫn như cũ ở trong tay Tào gia bọn họ.

Mình cùng đám anh em họ nội họ ngoại này cởi truồng lớn lên, bản thân quan hệ đã không tệ.

Mình chuẩn bị phải đi Liêu Châu cống hiến trong quân.

Một lần này không chỉ có riêng mình đi.

Hoàng đế đã hạ chỉ.

Các nhà phàm là con em đến độ tuổi, đều phải theo quân xuất chinh đi rèn luyện.

Mình bây giờ cùng đám huynh đệ này thân cận một chút, tạo quan hệ tốt, về sau nói không chừng dùng tới.

Trung tuần tháng năm.

Nắng chói chang, trong không khí bốc lên sóng nhiệt.

Trấn Bắc hầu phu nhân Trương thị nắm tay Tào Phong, mắt đỏ hoe.

“Phong Nhi!”

“Liêu Châu đó là nơi khắc nghiệt lạnh lẽo, con đến bên kia nhất định phải bảo trọng thân thể.”

“Áo bông mẹ may cho con đều đặt ở trong xe ngựa, trong rương gỗ đỏ thứ hai.”

“Lúc trời lạnh nhớ phải mặc, không thể để lạnh hại người.”

“Còn có!”

“Bánh đào, bánh đậu xanh con thích ăn nhất mẹ cũng đặt ở trên xe ngựa cho con, trên đường nhớ ăn.”

“Con đến bên kia, nhất định phải mỗi tháng nhớ viết thư báo bình an cho mẹ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...