Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ
-
Chapter 48: Xếp đội (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Ồ!”
“Đó không phải thế tử Tào Phong nhà Trấn Bắc hầu sao?”
Đoàn người Tào Phong xuất hiện, nhất thời dẫn tới không ít người chú ý.
Một đám người đọc sách đứng bên phố, hướng về Tào Phong chỉ trỏ, nghị luận.
“Dám nhục mạ chúng ta những hiền tài này, ngươi rốt cuộc gặp báo ứng rồi nhỉ!”
“Ha ha ha!”
“Tai họa bực này chết ở Liêu Châu mới tốt!”
“Hừ!”
“Dám mắng chúng ta là phế vật vô dụng, ta thấy hắn mới là phế vật!”
“Hắn đi Liêu Châu nơi cỡ đó, người Hồ hung hãn, hắn sợ là phải bị dọa tè ra quần.”
“...”
Đối mặt người đọc sách châm chọc khiêu khích, Hỉ Thuận tức giận đến mức muốn lớn tiếng mắng chửi ngay tại chỗ, Tào Phong ngăn lại hắn.
Không ít người chung quanh cũng đều khoanh tay xem náo nhiệt.
“Một đám người vô năng tay trói gà không chặt!”
“Có tư cách gì ở nơi này trào phúng Tào Phong ta?”
Tào Phong lớn tiếng nói: “Ta lần này phụng hoàng mệnh đi cống hiến trong quân, bảo cảnh an dân, đền đáp triều đình, vẹn toàn danh nghĩa trung dũng của Trấn Bắc hầu phủ ta!”
“Các ngươi chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, ở nơi phong hoa tuyết nguyệt tán tỉnh nữ tử!”
“Tào Phong ta khinh thường các ngươi!”
Đối mặt ánh mắt khinh rẻ đó của Tào Phong, một đám người đọc sách tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
“Tào Phong, ngươi đừng vội ở nơi này sính miệng lưỡi lợi hại!”
“Chiến trường Liêu Châu binh hung chiến nguy, ngươi đi Liêu Châu, sợ là cách cái chết cũng không xa!”
“Ngươi nên đặt sẵn một cái quan tài ngay bây giờ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
“Ha ha ha!”
Lời ấy lại dẫn tới không ít người đọc sách cười vang.
Nhìn thấy đám người đọc sách này ở ngoài đường trào phúng Trấn Bắc hầu thế tử Tào Phong như vậy.
Trong một chiếc xe ngựa ven đường, một cô nương dung mạo xinh đẹp cũng nhịn không được nhíu mày.
Ca ca của nàng lần này cũng đi Liêu Châu nhận chức, nàng vốn lo lắng không thôi.
Bây giờ đám người đọc sách này không kiêng nể gì nguyền rủa người đi Liêu Châu sẽ chết, khiến cô nương này rất bất mãn.
Đám người đọc sách này quá đáng lắm rồi!
Đang lúc nàng muốn bảo người đánh xe ngựa rời khỏi nơi này, không muốn nghe ô ngôn uế ngữ của đám người đọc sách kia.
Lại nghe được Tào Phong giục ngựa chậm rãi mà đi, thanh âm hùng hồn vang dội vang lên ở trên đường cái.
“Phong hỏa chiếu Liêu Châu!”
“Trong lòng tự bất bình!”
“Ấn ngà rời cung khuyết!”
“Thiết kỵ nhiễu đế kinh!”
“Máu sẫm vẽ nên cờ!”
“Gió nhiều lẫn tiếng trống!”
“Thà làm bách phu trưởng!”
“Hơn đứt một thư sinh!”
Thanh âm cao vút đó của Tào Phong bao trùm tạp âm trên phố dài.
Các thư sinh kia vừa rồi trào phúng Tào Phong, giờ phút này cũng đều vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Không ít quan to hiển quý đi tiễn các tướng sĩ nghe được, có người nhịn không được lớn tiếng khen hay.
“Hay!”
“Thơ hay!”
“Chúc tiểu hầu gia thuận buồm xuôi gió!”
“Tiểu hầu gia bảo trọng!”
“Tiểu hầu gia được lắm!”
Một bài thơ của Tào Phong, thắng được từng đợt hoan hô cổ vũ.
Cho dù hắn trước kia là trẻ hư bất hảo không chịu nổi.
Nhưng hắn bây giờ dám cưỡi chiến mã đi chiến trường Liêu Châu tham chiến, cái này đủ khiến người ta kính nể.
Các thư sinh kia sững sờ ở tại chỗ, không ít người mặt đỏ lên, xấu hổ không thôi.
Còn có người không phục siết chặt nắm tay, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Cô nương trong xe ngựa, cũng nhịn không được đẩy ra bức rèm.
Chỉ thấy Tào Phong cưỡi con ngựa cao to, tiêu sái đi về phía cổng thành, trong lòng của nàng nổi lên gợn sóng.
…
Bọn Tào Phong sau khi rời đế kinh, dọc theo đường cái thẳng tắp rộng rãi hướng bắc tiến lên.
Trấn quốc công Lý Tín dẫn quân bốn vạn chiến binh Thần Võ quân, Long Tương tiến lên ở phía trước.
Mấy vạn dân phu áp tải lương thảo đồ quân nhu theo sau.
Đại quân cuồn cuộn, kéo dài hơn hai mươi dặm, khí thế cao ngút trời.
Đám người Tào Phong áp tải hai mươi chiếc xe ngựa của mình, gắt gao đi theo ở phía sau đại quân.
Đường cái xây dựng bằng phẳng rộng rãi, hai bên địa thế bằng phẳng, ruộng tốt bờ ruộng dọc ngang, thôn trang chi chít như sao trên trời, cảnh sắc hợp lòng người.
Sau khi rời đế kinh, cảnh sắc ven đường tú lệ, tâm tình Tào Phong cũng không hiểu sao trở nên tốt lên.
Đế kinh là dưới chân thiên tử, vương hầu quý trụ đi đầy đường.
Cho dù mình là Trấn Bắc hầu thế tử, cũng có rất nhiều người không đắc tội nổi.
Hơi không để ý sẽ dẫn phát buộc tội, chọc giận hoàng đế, rơi vào vận mệnh hỏi tội hạ ngục.
Rời đế kinh, vậy tình huống liền khác biệt rất lớn.
Có thể nói là núi cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá nhảy.
Hoàng đế còn muốn trị tội mình, muốn bắt mình hạ ngục, vậy không dễ dàng!
Chỉ ba ngày thời gian.
Đoàn người Tào Phong đã theo đại quân rời khỏi phạm vi đế kinh, bước vào cảnh nội Đại Càn Hoài Châu.
Sau khi trải qua lúc ban đầu hưng phấn, Tào Phong bắt đầu bắt tay vào tiến hành xếp đội đối với người dưới trướng mình, để quản lý tốt hơn.
Mấy ngày nay hắn đối với đám người này dưới trướng cũng âm thầm tiến hành quan sát một phen, đối với năng lực của bọn họ đã có bước đầu nắm giữ.
Ban đêm, sau khi cắm trại sắp xếp tốt.
Tào Phong vị tiểu hầu gia này mang một đám người dưới trướng triệu tập hết đến trong tiểu viện một thôn trang mình lâm thời tá túc.
Mấy chục người chen chúc tiểu viện tràn đầy.
Tào Phong đứng ở trên bậc thang.
Nhìn đám người yên tĩnh, tâm tình rất kích động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook