Thiên Ma Đăng Tiên
Chapter 1: Thiên Ma Muốn Đăng Tiên

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 1

Ánh trăng rằm sáng vằng vặc, đạo tràng giữa núi chìm trong tĩnh lặng.

Trên nguyệt đài của điện các đã tắt đèn, một lão đạo sĩ đứng ngước nhìn trời.

“Hơ hơ, đêm nay quả tĩnh nhã.”

Đạo quán mang đồ hình Thái Cực rõ ràng, bạch y cũ kỹ toát vẻ đạm bạc, thần sắc thanh tú mắt hiền hòa, chòm râu trắng rủ xuống tận ngực, phong thái quả có thể xưng bậc tiên.

Chưởng môn đương nhiệm Võ Đang phái, Huyền Thiên Giả Liễu Cát Thôn.

Trong chư đạo nhân Trung Nguyên, lão được xưng là người đạt tới đạo cao nhất, hôm nay hiếm hoi say dưới ánh trăng dịu rót.

Chẳng phải rất hay ư.

Tà ma không rời hang ổ, tai loạn chẳng hề nhen nhóm, đời thực bình an.

Chỉ là lo rằng…

“Thiên Ma.”

Trên gương mặt ôn hòa của lão thoáng qua một nét u sầu.

Trời xanh há chẳng vô tình. Đã ban cho thì ban sự bình ổn cho rồi, cớ chi lại thả kèm một kẻ như thế xuống?

Tất nhiên y cũng chẳng phải dắt Ma giáo đồ đi chinh phạt thiên hạ gây rối loạn.

Y chỉ bước vào võ lâm đúng một lần.

Từ rìa núi phía tây khởi hành, đến tận biển phía đông, chuyến du lãng đi khắp nơi tìm cao thủ thiên hạ kéo dài rất lâu.

Và trên con đường ấy, kiếm, đao, thương, quyền, chưởng… những kẻ từng được gọi là nhất tuyệt trong mỗi tông môn đều ngã rạp cả.

— Chà, chẳng có kẻ nào dùng được.

Lẩm bẩm như đã chán, y quay về chỗ mình trú.

Báo thù ư?

Không phải là không có kẻ thử.

Đệ tử Tà Đạo Minh thấy minh chủ Tà Đạo Minh thác mạng bèn nhảy ra đòi báo thù, kết cục thế nào thiên hạ đều tận mắt thấy.

Kẻ ấy cười, bảo chẳng ngại báo thù Tà Đạo Minh, rồi dưới một cái phất tay của y, đến ba nghìn võ nhân chết sạch.

Nghe nói chiến địa năm ấy đến nay đã hai mươi năm vẫn còn ánh sắc đỏ.

Chính Võ Minh thì đứng nhìn, không, là im lặng.

Vốn là tỉ võ đường đường chính chính, bảo chẳng có danh nghĩa gì mà đi báo thù…

Kỳ thực với họ thì kẻ địch khó nhằn là Tà Đạo Minh đã gần như tan rã, họ đương nhiên làm ngư ông đắc lợi.

Mà y bảo chán rồi, tự mình quay về, vậy cần gì phải đánh nữa.

Thế là y trở thành “Thiên Ma” được không chỉ Ma giáo mà cả thiên hạ công nhận.

Từ đó, y không trở lại võ lâm.

Nhưng hòa bình này không biết khi nào tan.

Vạn nhất y đổi ý, muốn một ngày tiến đánh Trung Nguyên, thì chẳng ai ngăn nổi, ai cũng bảo thế.

Giờ chắc đã chết rồi chăng?

Phải thế chăng?

Tuy tuổi kém lão, nhưng nào có bảo đảm sống lâu… tu ma công thì hay rơi vào tẩu hỏa nhập ma.

“Vô Lượng Thọ Phật, được vậy thì hay.”

Liễu Cát Thôn khấn đạo hiệu, cầu mong là thế.

Vù vù vù.

Bấy giờ gió nổi lên.

Gió mát thổi tung lọn tóc bên tai, ào qua đạo tràng mát lành khắp nơi, gió cuốn lo lắng đi, Liễu Cát Thôn lại ngẩng nhìn trăng…

“Hử?”

Trên vành trăng tròn, có một vệt đen như chấm mực chồng lên.

Cảnh tượng khác thường.

Chẳng lẽ là dạ điểu say tỉnh đêm hôm?

“Hửm?”

Thế mà vệt ấy càng lúc càng to như nuốt dần mặt trăng. Tăng tốc mỗi khắc, phương vị nó lao tới là…

“Hức!”

Liễu Cát Thôn giật mình tròn mắt, lùi liền mấy bước.

Bóng đen kia chẳng phải đang rơi thẳng về phía lão ư?

Và khuôn diện khi đã rõ hình thì…

“Ba… Bạch Cương Huy?”

Nhận ra chân tướng bóng đen tức khắc, mắt Liễu Cát Thôn tròn như đèn lồng.

Nhưng lạ thay.

Gây huyết án Tà Đạo Minh khi chu du thiên hạ là chuyện hai mươi năm trước.

Khi ấy y đã ngũ tuần, nay qua hai mươi năm đáng ra phải là một lão nhân đầu bạc mới phải… sao da dẻ lại căng bóng chẳng một nếp nhăn?

Không, trông còn trẻ hơn cả khi ấy… ơ?

“Lâu rồi không gặp, Mõm Dài.”

“……”

“Xương gãy dạo trước lành cả chưa?”

Kẻ mỉm cười chào hỏi ấy… chính là Thiên Ma.

Tai họa tiềm tàng của Trung Nguyên này.

Thứ quỷ quái gì đây. Chẳng lẽ còn đạt tới phản lão hoàn đồng?

Trời không chỉ vô tình mà còn khiến người ta chạnh lòng.

Đã chia phần thì chia cho công bằng, cớ chi lại ban cả cảnh giới truyền kỳ ấy cho con quái vật kia?

Ngay tức khắc lão muốn hô hoán báo tin tai ương giáng lâm… nhưng không được.

Đã tận mắt thấy chuyện Tà Đạo Minh.

Nếu là trận chiến do người ta mang đến thì y chẳng né.

Năm ấy y đã là thiên hạ vô địch, nay lại là quái vật phản lão hoàn đồng.

Lão tận mắt thấy y từ xa bay tới Võ Đang chẳng thèm đặt chân, đánh đấm gì nổi?

Xướng nghĩa khí nông nổi gì đó, rồi Võ Đang sẽ hóa thành nắm bụi…

… … …

“Đăng tiên ư?”

“Ừ.”

“Mà không, ấy là… gì…”

Liễu Cát Thôn mời vị khách chẳng hề mong đến giữa đêm vào phòng, nhưng chẳng dám buông lời “vớ vẩn” ra miệng.

Đối diện là Thiên Ma Bạch Cương Huy.

Võ công y chạm trời, thiên hạ khiếp đảm.

Dù gom hết cao thủ thế gian, chỉ một cái phẩy tay  một cái, tất thảy đều ngã, ấy là bậc siêu tuyệt.

Dù chẳng cần hạ lệnh xuất chinh cho giáo đồ, y đi đến đâu cũng đủ làm nơi đó tan nát thành mây khói.

Chết tiệt, y im ắng suốt hai mươi năm là vì thế à.

Thiên hạ đồn rằng Huyền Thiên Giả Liễu Cát Thôn đã đạt tới đạo cảnh tối thượng… nhưng giờ phút này, bao năm tu đạo cũng hóa vô nghĩa, chửi thề dâng lên cổ họng.

Vì sao lại là ta?

Gần Ma giáo có Côn Lôn, xuôi nam thêm thì Không Động, đất Tứ Xuyên có Thanh Thành… không thì trên đường tới Hồ Bắc cũng đi qua Thiểm Tây, cứ hỏi Chung Nam hay Hoa Sơn là được mà.

Cớ sao lại mò tới Võ Đang nằm sâu giữa Trung Nguyên để làm trò này chứ.

Lại còn, mặc dù lão không câu nệ tuổi tác, nhưng đằng kia là một tên nhãi luôn miệng xưng hô sỗ sàng.

Nhưng phải biết lượng sức mà uốn mình.

Đứng thẳng cứng cổ trước quái vật có thể một mình thống nhất thiên hạ là hành vi ngu xuẩn.

Gặp kẻ điên, cách hay nhất là tránh.

“Mà đột nhiên sao lại muốn đăng tiên…?”

“Rảnh quá nên chán.”

“À…”

Đúng là lý do rất hợp với y.

Mục đích đăng tiên là vì chán.

“Dạy bọn trẻ cũng có hạn. Ta muốn xem có kẻ nào đủ sức giết ta không, bèn dạy mấy kẻ, mà bọn chúng vô tài, vô tài lắm.”

Lão chỉ biết cười khan.

Truyền nghệ để nuôi kẻ giết mình ư.

Dạy rồi liệu có giết nổi không?

E một vết xước cũng không gây nổi.

“Mà cũng chẳng thể khởi binh chinh phạt Trung Nguyên. Bắt nạt những kẻ yếu nhớt chỉ thêm phiền.”

May là y coi bọn họ là yếu, là phiền.

Phải, nhờ y mà Trung Nguyên được yên ổn thế này.

“Vì thế ta tính phen này thử đăng tiên. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn mỗi chuyện ấy.”

“Phải, đã phản lão hoàn đồng đến mức này cơ mà.”

“Nhân tiện, nghe nói ngươi đã đạt đạo cảnh tối thượng?”

Liễu Cát Thôn gật đầu, rồi giật mình hoảng hốt.

“Ta… ta ư?”

“Ừ.”

Khoảnh khắc ấy, lão phủ định hết thảy những năm tháng từng tự hào mình đắc đạo.

“Ôi, lời đồn, lời đồn thôi. Chuyện thiên hạ đồn thì tin sao được, giáo chủ hẳn hiểu rõ hơn ai hết.”

“Hửm, vậy ư?”

“Vâng.”

“Thôi, không sao. Dẫu vậy, chuyện Võ Đang có người đăng tiên cũng là thật mà.”

“À, chuyện ấy thì…”

Tuy y nói vô cùng thất lễ, Liễu Cát Thôn vẫn rịn mồ hôi.

Phải nói cho khéo.

Cực chí của đạo là siêu vượt thiện ác mà đạt tới tâm đồng. Võ học cũng thế. Vượt cảnh giới thì rồi cũng đến cùng một cõi.

Rốt cuộc tâm đồng là gì?

Là thành trẻ.

Thiên Ma đã trẻ ra.

Muốn là phải làm.

Hơn nữa là kẻ mạnh đến mức muốn gì làm nấy cho bằng được.

Phải trái ư?

Bới chi cho vô ích?

Dù không muốn thừa nhận, nhưng võ lâm là nơi kẻ mạnh luôn đúng.

Tên dở hơi ấy không chỉ bề ngoài, mà tâm tính cũng hóa vô tư trẻ con, chỉ cần nổi hứng phẩy tay một cái là Võ Đang diệt vong.

Liễu Cát Thôn không muốn làm côn trùng bị bứt cánh bởi ngón tay đùa nghịch.

“Ấy là lời đồn của đồn.”

“Gì?”

“Hơ hơ, giáo chủ cũng rõ, bên hệ của bọn ta vốn trọng thể diện… phải kể cái nhìn của kẻ khác, cái nghe của kẻ khác, nên mới hay tung lời đồn như thế.”

Liễu Cát Thôn đang bôi nhọ sư môn.

“Lời đồn ư? Ừm… Ta nghe rằng trước khi mất, Côn Dương từng nói đã thấy Tiên giới?”

“……”

Côn Dương là sư phụ của Liễu Cát Thôn.

Tiền nhiệm chưởng môn Võ Đang.

Nếu bốn bể là Đông Độ, thì người ấy còn cao hơn Thiên Ma một bậc.

Ấy là Côn Dương?

Nếu sư phụ còn sống, hẳn đã quở trách hậu bối này vô lễ khôn kể.

“Xin đừng nói vậy. Ngài biết Thái Cực Động chứ? Cái động ấy. Sư phụ cuối đời diện bích lâu ngày. Nói ra thì thất kính… nhìn tường há mà khai đạo ư? Trái lại chỉ dễ hóa điên.”

“……”

“Chỉ riêng bẩm với giáo chủ, cuối đời Người hay thấy ảo ảnh. Có lẽ lời Người khi ấy bị thiên hạ thổi phồng, khiến ngài nghe ra như vậy.”

Liễu Cát Thôn rất nghiêm sắc mặt mà báng bổ sư phụ.

Vô Lượng Thọ Phật, sư tôn thứ lỗi. Nhưng lúc này khi sư diệt tổ có là gì. Võ Đang sắp vong đến nơi rồi.

“Chết tiệt, ta khổ công đến thế cơ mà.”

Đấy đấy. Cho nên lời đồn là thế. Hay giáo chủ thử tới Thiếu Lâm xem? Đăng tiên hay giải thoát rốt cuộc cũng là một.”

“Hừm…”

Liễu Cát Thôn rốt cuộc đã đem Thiếu Lâm ra bán, còn Thiên Ma thì nhíu mày.

“Ta ghét bọn sư cọ.”

“Dạ?”

“Chẳng hiểu sao có chết ta cũng không muốn chung hàng với bọn chúng. Hàng ma với chả giáng ma… thật khó chịu.”

“À… nói vậy cũng phải.”

Không bán được.

Y đã dứt khoát từ chối.

Đồ trời đánh…

Nhưng tuyệt đối không được chọc giận.

Liễu Cát Thôn như gặp sinh tử đại địch, khéo léo mềm mỏng dỗ dành.

“Ngài đi xa mệt rồi, trước tiên xin dùng chén trà.”

“Không có rượu à?”

“Hơ hơ, đạo quán sao có rượu. Có thì ắt dâng, nhưng… để ta xuống núi mua một bình nhé?”

Thực ra Võ Đang cũng đã uống rượu từ lâu rồi.

Thập giới lập vì sự khắc kỷ của đạo sĩ đã đổi thay từ bao thuở.

Chỉ vì chán cảnh Thiên Ma chiếm chỗ mà lão mới viện cớ vậy.

“Thôi. Dẫu uống cũng chẳng thấy vị men. Trà đi.”

“Vâng.”

Liễu Cát Thôn thở phào, sợ y đổi ý bèn vội vã đun nước trên lò đồng.

“Mà cái gọi là đăng tiên thực sự có sao?”

“Thì… trong đạo gia có lời như vậy.”

Lão vô thức gật đầu ưng thuận, ấy là sai lầm.

“Vậy thì đi tìm.”

“… Dạ?”

Chén trà suýt tuột tay, Liễu Cát Thôn cố giữ lại được.

“Đi tìm về đây. Đăng tiên pháp.”

“……”

“Sao?”

“Không… ấy đâu phải cứ tìm là được…”

“Dẫu sao, để người chuyên thì hơn mà. Ta mà động thân là lại sinh đánh nhau. Ta chờ ở đây thôi.”

Bên tai Liễu Cát Thôn như sấm xanh giáng xuống.

Đồ điên này!

Dù y gần đạt đến tâm đồng, nhưng nào phải đứa bé lăn ra giữa chợ đòi bánh kẹo. Mở miệng là bảo “đi tìm về” ư. Ta là đệ tử ngươi chắc. Là thuộc hạ ngươi chắc. Tìm cái quái gì!

“Hơ hơ, giáo chủ nói đùa đấy sao?”

“Đùa? Hừm. Vậy muốn ta tự tìm ư? Bằng cách nào? Có cần ta khuấy tung một lượt không?”

“……”

“Ta cho một năm.”

Trong mắt Bạch Cương Huy lóe sát ý sau nụ cười.

Trong chốc lát, khí lạnh ùa vào phòng như giữa đông, cột gỗ trong điện nứt rắc rắc, lòng Liễu Cát Thôn vụt thu lại.

Tên khốn này… làm thật.

Chỉ một luồng khí thế, cả tòa điện nghìn năm đứng vững suýt sụp đổ.

Con người dung chứa cả thiện lẫn ác.

Hôm nay thiện, ngày mai ác.

Không, ngay trong lúc thở, tùy hứng có thể bất cứ lúc nào hóa ác.

Trong nụ cười ấy ngậm sẵn tàn bạo…

Thái độ kiêu ngạo xứng đáng với ngôi chí tôn khiến Liễu Cát Thôn bật mở hết các huyệt như phá vỡ then cửa, phóng nội lực gầm vang:

“Lập tức! Đi tìm đăng tiên pháp về cho ta! Dù phải lật tung thiên hạ cũng phải tìm ra!”

Thanh âm chẳng kém Phật môn Sư Tử Hống.

Thiên Ma đang truy tầm đăng tiên pháp.

Nếu Võ Đang đáp không nổi thì kế tiếp… là các ngươi, là các ngươi, là các ngươi, là các ngươi…

Lời ấy vang vọng khắp Trung Nguyên, toàn bộ võ lâm giang hồ quả nhiên đồng tâm hiệp lực.

Chính phái vì tồn sinh, tà phái vì sợ vạ lây.

Nghe đâu Ma giáo nói giáo chủ khủng khiếp chịu nguyện ý rời đi, họ cũng chẳng có lý do mà từ chối.

Bọn chúng cũng khổ cả thôi.

Thế là khi thiên hạ bắt tay tìm đường đăng tiên cho Thiên Ma, trời xanh đã cảm động.

Chưa đến một năm.

Từ Mao Sơn phái trứ danh thuật phương sĩ làm đầu, Ngũ Đại Đạo Môn hợp lực lục tìm tàn tích Truyền Chân, nhờ Cái Bang và Hạo Môn hỗ trợ gom góp vô số truyện ký và ghi chép khắp nơi, rốt cuộc hoàn thành đăng tiên pháp.

Ấy là một bảo vật vĩ đại.

Nhưng chẳng ai nhòm ngó. Trái lại còn tự nguyện hộ tống để tránh sinh chuyện chẳng lành.

Vốn đăng tiên pháp là thứ đến cả đạo sĩ suốt đời ôm đan thuật còn khó lòng thành tựu, huống chi ai điên mà dám nhòm ngó vật của Bạch Cương Huy.

“Giáo chủ, tìm được rồi. Đây là đăng tiên pháp!”

Liễu Cát Thôn cất tiếng dõng dạc, hai tay dâng đăng tiên pháp.

“Hồ… làm được rồi nhỉ.”

“Vâng.”

Bạch Cương Huy nhìn quyển sách bằng đôi mắt rạng rỡ, rồi nói:

“Thứ này chắc chứ?”

“……”

Kỳ thực đã sửa mấy chữ.

Ma tiên là cái quái gì?

Lên Tiên giới để bị chửi chắc?

Nhưng hôm ấy Liễu Cát Thôn gác bỏ tự tôn đạo sĩ.

Nếu lão không đi thì ai sẽ bước qua đoạn đường đầy gai này.

“Chắc chắn. Chắc chắn!”

“Tốt. Vậy hãy dọn dẹp Thái Cực Động. Rồi lấy tảng đá lớn chặn cửa, cấm ai lại gần. Cả bích cốc đan cũng chuẩn bị thật dư dả.”

“Vâng. Dĩ nhiên… Dạ?”

“Ta phải tu luyện. Côn Dương cũng làm vậy ở đây còn gì?”

“……”

“Trước khi đăng tiên, ta sẽ không bước khỏi Thái Cực Động nửa bước, cứ biết thế.”

Liễu Cát Thôn ôm mối sát ý tột cùng, tự tay quét dọn Thái Cực Động.

Đồ khốn. Thái Cực Động nào phải nơi Ma giáo bế quan. Đăng tiên thì về nhà mình mà làm, bám vào Võ Đang làm gì!

Nhưng mà!

Một mặt lão lại nghĩ thế còn đỡ.

Ít nhất trong thời gian tu luyện để đăng tiên, thiên hạ sẽ yên.

Võ lâm ngày ấy, để kính nghiêng Võ Đang gánh khó một mình, bèn phục hồi tập tục xưa ở cổng sơn môn treo vũ khí lên cây.

Truyền thống Giải Kiếm Trì từng phai nhạt theo năm tháng, lại được khơi dậy.

Sau khi Thiên Ma vào Thái Cực Động.

Liễu Cát Thôn lấy tảng đá lớn nhất núi Võ Đang lấp cửa động. Sợ y không đăng tiên được hóa quỷ về báo thù, lão còn dán bùa cẩn thận.

Rồi một ngày của hai mươi năm sau kể từ khi Thiên Ma nhập Thái Cực Động.

Liễu Cát Thôn thọ nguyên đã cạn, công lực tản đi, lưng còng tựa gậy, cùng chư vị thủ lĩnh các phái đứng trước cửa Thái Cực Động.

Thế sự vốn vậy.

Có sinh ắt có tử.

Cảm thấy thiên số đã tận, Liễu Cát Thôn muốn xác nhận sinh tồn của Thiên Ma như một sứ mệnh cuối cùng trước khi chết.

“Mở ra.”

Theo lệnh lão, mấy chục võ nhân đẩy tảng đá, nội động Thái Cực lộ ra.

Bên trong, Thiên Ma ngồi thẳng lưng.

“Giáo chủ…”

Gọi mà không đáp.

Mí mắt y cũng chẳng run.

Cộp, cộp, cộp.

Liễu Cát Thôn tựa gậy tiến đến, khẽ đặt tay lên, thân thể Thiên Ma vụn ra như tro, theo gió tan biến.

“A a…”

Lúc này đã tới vọng bách (hơn 90 tuổi), khóe mắt nhăn nheo của Liễu Cát Thôn ứa lệ vui mừng.

Rắc rắc rắc rắc!

Dồn hết tàn lực, lão duỗi thẳng lưng còng, hướng về thiên hạ gầm vang:

“Thiên Ma quy thiên!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...