Thiên Ma Đăng Tiên
-
Chapter 3
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 3
Phụ thân ngồi nghiêm bên kia, còn mẫu thân bên cạnh cầm khung thêu khắc họa tiết hoa, dồn hết tâm ý vào đôi mắt đen nhánh không tì vết của đứa con trai.
Cả hai đều giữ vẻ căng thẳng, mục tiêu nhìn tới chỉ một.
Ta, nhỏ nhắn xinh xắn, đang quỳ ngay ngắn trước kinh sàng.
Đúng độ ta tròn ba tuổi.
Rốt cuộc đã bỏ được cái tã đáng chán, đã có thể tự mình cưỡi mộc mã, tuy còn lẫm chẫm nhưng đã bước đi khá chững chạc. Chắp tay sau lưng cũng ra dáng lắm.
Quan trọng hơn cả.
“Văn Hiền à. Có… có đọc thử chăng?”
Phụ thân ánh mắt đầy mong đợi, sốt ruột giục giã.
Ngó tờ giấy trên kinh sàng, chi chít chữ viết bằng bút pháp long xà phi đằng.
Phụ thân tự tay viết cho con.
Đúng là danh thủ.
Đến Vương Hi Chi của vong quốc cũng phải khóc mà đi.
“Đọc thử xem.”
Mẫu thân cũng quan tâm thúc giục, ta không thể vờ như không biết.
Không hiểu sao tuy tinh thần chẳng phải trẻ con, nhưng lời mẫu thân không đành phớt lờ.
Vì mượn bụng nàng mà sinh, hẳn có sợi duyên vô hình kết nối.
Lại mang họ Bạch, ắt không phải vô can.
Có lẽ mấy đời nào đó, quả nhiên từng kết duyên.
Còn tờ giấy trước mắt.
Xưa kia có kẻ tên Chu Hưng Tư vì nghịch ý hoàng đế, trong một đêm làm ra hai trăm năm mươi câu bốn chữ… gọi là Thiên Tự Văn.
Bảo ta phải đọc cái này.
Thật tự thẹn.
Bề ngoài là ba tuổi, chứ gom hết quãng đời ngày trước ngày sau, tuổi tinh thần của ta nhẹ cũng vượt trăm, rốt cuộc đang làm chuyện gì vậy.
Tự nhiên thở dài, nhưng nay đã nếm được tình phụ mẫu…
Thì thôi, đã ôm ta bằng tình thương thế này, ta cũng nên đáp lại.
“Trời-thiên đất-địa, đen-huyền vàng-hoàng…”
Ta đọc trôi chảy tự nhiên như tăng nhân tụng kinh, phụ mẫu mừng khôn xiết.
“Ái chà, chỉ là đọc cho vui mà… phải rồi! Giỏi lắm. Ôi, đáng yêu quá!”
“Nhà-ốc! Cột-trụ! Rộng-hoành! Sần-hoang!”
Phụ thân vì khen ngợi và sự thán phục của mẫu thân mà phổng mũi, giọng cũng cao hơn.
Phải, ba tuổi mà ngâm Thiên Tự Văn thì đâu phải chuyện thường.
Ngay trong Gia Cát thế gia, nơi tụ hội những thiên tài mà thông minh đứng nhì chắc cũng nắm cổ áo kẻ đứng nhất, việc ấy cũng là độc nhất vô nhị.
Dĩ nhiên vì đó là ta.
Tài võ quá đỗi trác tuyệt là một nhẽ, thời nhỏ ta cũng đã xem Tiểu Học. Khi mang danh Thiên Ma, ta còn nghiền ngẫm không ít kinh thư.
Ta nghĩ biết đâu trong sách lại có thêm một tầng ngộ khác. Với ta, Thiên Tự Văn thì có là gì.
“Văn Hiền dường như giống tướng công nên thông tuệ lắm.”
Phụ thân ta, vị tam đệ của đương kim gia chủ, đang giữ Binh Trù Đường của Gia Cát thế gia.
Nơi nghiên cứu mưu lược và chiến thuật.
Danh xưng Gia Cát Đạo Doãn, Bát Môn Kỳ Tài nghe đâu cũng khá lẫy lừng trong võ lâm. Tương truyền người đã hoàn mỹ tái hiện Bát Trận Đồ của tiền tổ viễn đời là Gia Cát Vũ Hầu…
“Ây, phu nhân. Sao bảo Văn Hiền giống ta được? Nó giống nàng nên mới xuất sắc đến vậy.”
“Chàng cũng thật là.”
Bạch Tú Huyền đang thêu bên cạnh khẽ che gương mặt ửng hồng bằng tay áo mà cười.
Đan Giang Đệ Nhất Mỹ Nhân, Bạch Tú Huyền.
Một thời ở gần Đan Giang Khẩu, dung mạo nàng không ai bì kịp.
“Hừ hừ hừ.”
Dĩ nhiên nay theo năm tháng nhan sắc có phai đôi chút, nhưng thì sao?
Mẫu thân vui là ta mãn nguyện.
Mà sao… khí vị giữa hai người có phần vi diệu.
Ta ba tuổi nhưng biết đủ điều.
Nhìn cảnh phụ mẫu ân ái thật là gượng lắm.
Khoan đã!
Theo kinh nghiệm thường nhật, nếu là tình huống này thì?
“Khụm! Bên ngoài có ai không?”
“Dạ. Đương gia.”
Phụ thân bỗng hắng giọng, trở nên nghiêm nghị. Tố Huệ đáp ngay ngoài cửa.
“Đêm đã khuya, đưa Văn Hiền về phòng cho nó ngủ đi.”
“Dạ.”
Theo lời phụ thân, má của ta ửng hồng, Tố Huệ đang chờ ngoài liền bước vào.
Ánh mắt chẳng bình thường, ta đoán y như rằng.
Khuya khuya gì chứ?
Mới đầu giờ tối.
Giờ ấy bắt ta ngủ để làm gì?
Dĩ nhiên đáp án hiển nhiên.
Không được có đứa thứ hai.
Người già cũng khát yêu đương.
Vừa mới lúc nào không quản chiếu ướt chiếu khô mà cảm được ái tình, đã muốn có em rồi ư?
Đúng là bậc phụ mẫu ích kỷ!
Ít nhất phải đến mười tuổi mới nên, để con hưởng trọn tình thương cha mẫu thân. Ấy mới phải lẽ. Đăng tiên không thành lại tái sinh, cũng nên được bù đắp bấy nhiêu chứ.
Thành thử, cảnh phụ mẫu tuổi trung niên mà còn tình nồng chí bích này, ta không thể khoanh tay nhìn.
Huống hồ mẫu thân đã bốn mươi, nhỡ mang thai thì sẽ mệt nhọc dường nào?
Mẫu thân, để ta bảo hộ.
Gia Cát Văn Hiền hất tay Tố Huệ, lẫm chẫm lao tới bấu lấy vạt váy của Bạch Tú Huyền.
“Con ngủ với mẫu thân.”
“Hử?”
“Con ngủ với mẫu thân cơ.”
“Không, Văn Hiền. Con ngủ ở phòng con…”
“Với mẫu thân! Con ngủ với mẫu thân!”
“…”
“Ông quản gia nói rồi. Qua bốn mươi thì phu thê phải ngủ riêng.”
“Ông… ông quản gia?”
“Vâng!”
Gia Cát Văn Hiền hết sức giữ bổn phận trẻ thơ, bày trò quấy mà như chẳng biết gì.
“Văn Hiền, mẫu thân sẽ mệt. Đừng thế…”
“Con bảo ngủ với mẫu thân! Phụ thân ra ngoài đi!”
Ta thét lên, Gia Cát Đạo Doãn lộ vẻ khó xử.
“Được rồi, con của ta. Ngủ với mẫu thân nhé. Tướng công, cứ vậy đi. Hôm nay ba chúng ta sum vầy ngủ chung.”
“Vậy… vậy ạ?”
“Con muốn thế còn gì.”
Quả nhiên mẫu thân từ ái. Lời con nàng chẳng hề coi nhẹ.
Dĩ nhiên trong khoảnh khắc ấy, mắt phụ thân đầy ắp mất mát và oán trách vi diệu.
Có lẽ ông quản gia sắp nguy.
Xin thứ lỗi.
Nhưng tình thương ta chưa từng nhận ở kiếp trước, nếu không muốn mất thì đành vậy thôi.
Rắc rối là sau đó.
Vì muốn được yêu thêm chút nữa nên ta khoe tài đọc thuộc vèo vèo Thiên Tự Văn, khiến tin đồn Gia Cát thế gia xuất hiện kỳ tài thiên cổ lan khắp.
Phải, liên tiếp phá kỷ lục mà… đáng lắm.
Kẻ ấy chính là ta, bậc nhân tài cấp Phật.
Và kết quả là…
“Tiểu Học?”
“Phải. Đã bỏ qua Thiên Tự Văn, giờ đọc cái này cũng hay. Hơ hơ hơ!”
Phụ thân cũng thật biết đùa.
Ta mới ba tuổi mà…
“Nào, bắt đầu thôi con.”
Gia Cát Đạo Doãn mở cuốn đề Tiểu Học trên kinh sàng (bàn học), mắt chan chứa tham vọng.
Thật… thật ư?
Nghe mẫu thân kể, dạo này mỗi lần họp tộc, người đều khoái chí khoe khắp.
Khi thì bảo chỉ cần học căn bản, mong con khỏe mạnh là đủ.
Lòng người, sao lại biến đổi thất thường đến thế.
Lúc nào mà thành quá khích như vậy chứ?
Dường như tương lai sắp tới hiện ngay trước mắt.
“Con làm gì thế? Sao chưa đọc.”
“…”
“Đọc thử đi. Hử? Đọc giỏi thì phụ thân dắt con ra chợ mua đường quả… hai cái cho con!”
“Ha… hai cái?”
“Phải!”
Gia Cát Đạo Doãn giơ hai ngón tay khoe khoang mà gật đầu.
Ôi chao, ta lỡ nuốt nước bọt ừng ực.
Đồ xác thịt đáng ghét.
Dẫu cố gắng diễn vai trẻ con ít nhất đến khi lấy lại sức lực, sao bản năng lại mạnh thế này?
Tinh thần là người lớn mà thân xác là trẻ nhỏ, đôi khi khó mà kềm chế.
Vừa nghe hai chữ đường quả, vị ngọt liền ùa tới, nước bọt dâng đầy.
Già rồi mà còn… bày đặt.
“Hừ hừ hừ hừ. Thích chứ? Thế thì đọc đi nào.”
Theo lời phụ thân, Gia Cát Văn Hiền bắt đầu từ tốn đọc Tiểu Học.
“Phải, giỏi lắm.”
Không phải vì đường quả.
Mà vì phụ thân thích… vậy thôi.
… … …
Một tiếng thở dài chồng lên một tiếng thở dài.
Lòng tham của phụ thân dường như vô tận, ta vừa đọc Tiểu Học xong là người mang tới Minh Tâm Bảo Giám.
Không ổn rồi.
Làm sao đã hết?
Sau khi học đạo làm người trong Minh Tâm Bảo Giám, kế tiếp là Tứ Thư. Rồi nữa là Đại Học, Luận Ngữ, Mạnh Tử, Trung Dung…
Chưa hết ư?
Ắt là sẽ nối sang Ngũ Kinh, điều ấy thấy rõ như ban ngày.
Mà trong lúc ấy, Vạn Thư Các của Gia Cát thế gia danh xưng lớn nhất Trung Nguyên, rốt cuộc cất bao nhiêu sách?
Đọc hết chúng, tóc đen cũng hóa bạc trắng.
Cốt yếu là, ngay từ đầu ta chẳng hề nghĩ làm học giả.
Việc đời rẽ sai hướng, khiến ta bỗng phải trải qua kỳ sự tái sinh. Ban đầu thật hoang đường, nhưng được thụ ái của phụ mẫu, nay ta cũng đã tạm bằng lòng sống làm hậu duệ họ Gia Cát.
Nhưng nghĩ cảnh cả đời chỉ học văn, toàn thân ta muốn nổi mề đay.
Sâu thông ăn lá thông.
Cứ Khổng Tử, Mạnh Tử mà nuốt bừa, ắt sinh tật, rồi phóng… hồng biến.
Đã quyết sống làm người họ Gia Cát, nhưng sẽ là võ nhân. Trong tộc cũng cần một kẻ đột biến chứ nhỉ?
Hình như cần một kế sách.
Phải khiến phụ thân thôi kỳ vọng ta theo đường học vấn.
“Tố Huệ này.”
“Dạ, công tử.”
“Trong Gia Cát thế gia, ai học nhanh nhất?”
“Dĩ nhiên là công tử rồi. Người phá hết thảy kỷ lục tổ truyền. Ba tuổi đọc Tiểu Học là việc xưa nay chưa có đó ạ. Ngay cả bây giờ, được trò chuyện với công tử đã thấy kỳ lạ. Lúc thì như trẻ con, khi lại như người lớn. Giờ cũng có cảm giác đang nói chuyện với một người lớn vậy.”
Vì ta vốn là người lớn.
Chỉ là thân xác này ba tuổi, nếu tính cả đời, ta sống hơn Tố Huệ mấy chục lần… nhưng chuyện ấy chẳng quan trọng.
Dẫu có cố cựa với đôi chân ngắn, cũng chẳng đi xa hơn, lại bị phụ mẫu quá che chở, đến chỗ ở còn chẳng tự do.
Tình hình trong tộc chỉ có thể thông qua Tố Huệ mà hay.
“Bỏ ta ra thì ai nhanh nhất?”
“Nếu không kể công tử… tiểu công tử của tiểu thúc là nhanh nhất chăng? Nghe đâu bốn tuổi thì xong Thiên Tự Văn. Ai cũng bảo là thiên tài. Nhưng dạo này chịu khổ không ít.”
“Vì sao?”
“Vì công tử đó ạ.”
“Hử?”
“Người phá kỷ lục mà. Vị thế kẻ bị đuổi vốn là vậy. Nghe các tỳ bộc kháo nhau, ngài ấy tự ép mình càng khắc nghiệt hơn… Dù sao bây giờ cả Gia Cát thế gia nổi lên phong trào giáo dục. Nghe nói quý tử của Thiên Sách Viện Chủ vừa sinh không lâu đã được mời thầy dạy chữ rồi đấy ạ?”
“Thầy dạy chữ? Còn chưa tròn một tháng mà?”
“Đừng hỏi tới. Vì quá lố nên mỗi ngày phu thê nhà ấy đều cãi nhau.”
“Ừm…”
Thiên Sách Viện Chủ Gia Cát Đồ Ung là tiểu thúc của phụ thân, một tháng trước sinh được quý tử thứ hai.
Ấy vậy mà thầy dạy chữ… hình như vô thức ta đã nâng kỳ vọng trung bình dành cho hậu duệ của Gia Cát thế gia.
“Chậc chậc, bậc làm phụ mẫu lại đem con ra so bì. Tai hại biết chừng nào.”
Nhà bên có đứa con trai là thế đấy.
E nếu cứ vậy, ta sẽ bị đồng lứa trong tộc ghét bỏ mất.
“Tố Huệ. Vậy ai chậm nhất?”
“Ừm, cái ấy nô tỳ không tỏ. Công tử biết mà, chuyện chậm chạp thì ai nấy đều giấu, chẳng lan ra ngoài.”
“Cũng phải.”
Ta nghĩ chút rồi nói.
“Hãy lén dò xem con của tiểu thúc từng đọc tới đâu vào độ tuổi nào. Và ai chậm nhất, ở từng tuổi học tới đâu.”
“Để làm gì ạ?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Vâng, nô tỳ sẽ làm.”
“Đa tạ.”
“Ơn với huệ gì. Vì công tử, nô tỳ có gì là không làm.”
Thấy nàng cười mỉm chẳng băn khoăn gì, ta cũng bật cười theo.
Nàng là người như thế.
Chỉ cần ta muốn, nàng làm tất.
Việc ta yêu mến nàng chỉ sau phụ mẫu, đều có lý cả.
Tóm lại, từ giờ chỉ vừa mức trung bình mà thôi.
Phụ mẫu vui thì tốt, nhưng nếu thu hút quá nhiều chú ý, e tương lai sẽ bị lấy mất thời gian tu luyện võ học.
“Phải rồi, cứ giữ ở mức vừa đủ. Thế là xong.”
Ba tuổi, Gia Cát Văn Hiền quyết chí trở thành kẻ độn tài, học gì cũng thật chậm rãi.
Để thoát khỏi ma trảo của… phụ thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook